“À, không cần đâu.” Tiền Đa Đa hiểu ý, phẩy tay cười: “Đúng lúc bạn tôi cũng đang đợi ở nhà, giục tôi mấy lần rồi, chúng ta ai về nhà nấy nhé, bye bye.”
Lục Tề Minh môi khẽ động, định nói gì đó, nhưng cô gái trước mặt đã đứng dậy cái vèo, vẫy tay với anh rồi rời đi, không ngoảnh lại.
Cánh cửa tự động mở ra, bóng cô chìm vào màn đêm, chỉ để lại câu nói cơ học lạnh lùng từ cảm biến cửa: “Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại quý khách lần sau—”
Cơn thèm thuốc bất ngờ ập đến.
Lục Tề Minh khẽ cau mày, sờ tay vào túi quần lấy bật lửa, cạnh kim loại nóng hổi đè lên lòng bàn tay đau rát.
Anh rút một điếu thuốc, ra ngoài châm lửa.
Gió đêm thổi làn khói trắng nghiêng ngả, anh giơ tay quạt qua loa mấy cái. Hút hai hơi thấy không có vị gì, mày khẽ nhíu, anh dụi tắt điếu thuốc.
•
Cuộc gọi ban nãy là từ Tư lệnh Tiếu nội dung liên quan đến nhiệm vụ Lục Tề Minh từng thực hiện ở Tây Tạng vài năm trước.
Về đến đơn vị, Lục Tề Minh dừng xe rồi đi thẳng đến tòa nhà văn phòng của bộ chỉ huy, gõ cửa một phòng.
“Báo cáo, tôi đến rồi.”
“Vào đi.” Người đàn ông trung niên trả lời, mặc quân phục chỉnh tề, hai bên tóc mai hoa râm, tựa như chùm tua bị khói súng hun bạc, càng làm nổi bật nét cười nơi đuôi mắt: “Ngồi đi.”
Lục Tề Minh nghe lời ngồi xuống.
Trên bàn làm việc đặt một chiếc cốc tráng men, dòng chữ đỏ “Biểu binh” vẫn sáng bóng như mới. Tiếu Thành Huy nhấc cốc lên nhấp một ngụm trà, rồi mới nhìn chàng trai trẻ trước mặt nói: “Ngày mai cậu đến Kỵ Xuyên một chuyến. Đặt vé máy bay buổi sáng, đi sớm về sớm.”
“Viện 793 gặp rắc rối à?” Lục Tề Minh hỏi.
“Ừ.” Tiếu Thành Huy nói, “Nghe nói trong quá trình thực nghiệm giai đoạn sau phát hiện một số vấn đề, cần chúng ta hỗ trợ kỹ thuật. Lần này tổ chuyên gia do cậu dẫn đội. Tôi thấy thằng nhóc Vương Tư Kỳ cũng khá, dẫn nó theo làm trợ thủ cho cậu. Còn ai nữa thì tùy cậu sắp xếp.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
•
Rời khỏi tòa nhà bộ chỉ huy, Lục Tề Minh ghé siêu thị mua một hộp mì ăn liền.
Bữa tối món nào cũng cay, lần đầu ăn kiểu này, anh chưa quen, chỉ cố gắng ăn vài miếng. Thời gian còn lại thì mải nhìn Tiền Đa Đa.
Giờ đói bụng, gần như chịu hết nổi.
Về ký túc xá, đun nước, pha mì.
Trong lúc chờ mì mềm ra, ánh mắt anh lướt qua thấy chai nước màu hồng từ cửa hàng tiện lợi mà anh tiện tay để trên bàn.
Lục Tề Minh cầm chai nước, vặn nắp uống một ngụm.
Hương vị thanh nhẹ mà đặc biệt, như dừa pha dâu, ngòn ngọt.
Khá ngon.
Anh uống thêm một ngụm, lại thêm một ngụm. Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm điện thoại mở WeChat, tìm đến ảnh đại diện cô gái nhỏ cưỡi heo con kia.
Lục Tề Minh: [Nước ngon lắm]
Gửi xong, ngón tay dài khựng lại chốc lát, rồi anh nhập thêm một câu: [Xem ra lần bóc hộp mù này không bị “đạp mìn”]
Gửi đi.
Từ “đạp mìn” là thuật ngữ mạng, vài ngày trước anh nghe Tống Thanh Phong nhắc đến, chắc hợp ngữ cảnh này…
Lục Tề Minh bình thản nhìn màn hình, chờ đợi.
Mười giây trôi qua, không thấy trả lời.
Nửa phút trôi qua, vẫn không có phản hồi.
Cho đến phút thứ năm sau khi tin nhắn gửi đi, một dòng tin nhắn mới hiện ra trong khung hội thoại. Ngón tay Lục Tề Minh khẽ run lên một chút.
Tiền Đa Đa: [Haha, tôi cũng thấy ngon, hợp khẩu vị anh là được rồi ^_^]
Lục Tề Minh: [Em về đến nhà rồi?]
Tiền Đa Đa: [Đúng vậy, tôi gần hơn anh, anh chắc cũng về đơn vị rồi ha?]
Lục Tề Minh: [Ừ]
Tiền Đa Đa: [Vậy anh cứ làm việc nhé] Theo sau là một sticker vịt con vẫy tay tạm biệt.
Lục Tề Minh tắt màn hình điện thoại, cầm đũa ăn mì.
Thời gian ngâm hơi lâu, mì đã mềm nhũn, chẳng còn độ dai.
Anh không hề để tâm, cứ thế ăn, trong đầu lại vang lên tiếng cô gọi tên anh trong cửa hàng tiện lợi.
“Lục Tề Minh, Lục Tề Minh…”
Nhớ lại âm thanh ấy, khóe môi anh bỗng khẽ cong, mỉm cười.
Muốn biết cô gái nhỏ ấy làm sao có thể khiến cái tên khô khan, thô kệch của anh lại trở nên mềm mại, dịu dàng đến thế, gọi lên mà nghe như đang nũng nịu.
•
Sau khi nhắn xong cho Lục Tề Minh, Tiền Đa Đa tiện tay vứt điện thoại lên giường, vươn vai duỗi lưng, chuẩn bị đi tắm.
Lúc này, từ phòng khách vang lên tiếng Triệu Tĩnh Hi: “Cậu định chuyển nghề mở siêu thị à, đồ ăn vặt gì mà nhiều vậy?”
Tiền Đa Đa lẹp kẹp dép lê bước ra, nhìn kỹ thì thấy cô bạn thân xinh đẹp đang vô tình bước vào “kho” đồ ăn vặt của mình, đang kinh ngạc nhìn mấy kệ hàng chất đầy đủ loại.
“Đều là mẫu sản phẩm do nhà tài trợ gửi.” Tiền Đa Đa làm ra vẻ hào phóng, vẫy tay: “Thích ăn gì cứ lấy, đừng khách sáo.”
Triệu Tĩnh Hi: “Làm ở công ty các cậu, ngày nào cũng có đồ ngon à?”
“Đương nhiên rồi.” Tiền Đa Đa nháy mắt tinh quái, ghé sát lại: “Tổng biên tập nội dung của bọn tớ sắp nghỉ việc. Sao? Chị Triệu có hứng thú chuyển nghề không?”
Triệu Tĩnh Hi bật cười, uể oải lắc đầu: “Thôi, tớ quản lý vóc dáng nghiêm lắm, không muốn mới vào làm một tháng đã tăng năm ký.”
“Quá đáng vậy à?” Tiền Đa Đa kêu nhỏ, “Mà cậu gầy thế này, tăng chút mỡ chẳng phải tốt sao?”
Triệu Tĩnh Hi liếc nhìn cô: “Tớ mà tăng cân, đầu tiên là mặt béo lên liền. Đâu như cậu, thịt mọc đúng chỗ cần, nặng 50 ký mà riêng mông với ngực chiếm 10 rồi.”
Tiền Đa Đa nghẹn lời, đỏ mặt mấy giây mới ấp úng: “Tớ đi tắm đây, cậu muốn ăn gì thì lấy nha, tớ mặc kệ đó.”
Nói xong, cô xoay người định rời đi.
“Ê, khoan đã.” Triệu Tĩnh Hi gọi cô lại.
Tiền Đa Đa đành phải quay người: “Hử?”
Triệu Tĩnh Hi lấy một túi khoai tây chiên to từ kệ hàng, xé toạc bao bì, ánh mắt nhìn Tiền Đa Đa lóe lên ánh sáng hóng chuyện: “Tối nay cậu bỏ rơi tớ, đi ăn với ai thế?”
Chưa đợi Tiền Đa Đa trả lời, Triệu Tĩnh Hi đã buông một phỏng đoán: “Số Mười Một?”
“Ừ.” Tiền Đa Đa thành thật gật đầu.
“Ha, quả nhiên.” Triệu Tĩnh Hi bật cười, đổi sang vẻ mặt từng trải như đã đoán trước, thân hình cao ráo tựa vào giá kệ, giọng nhàn nhạt: “Mấy hôm trước còn nói chắc như đinh đóng cột là không có hứng thú với Số Mười Một, quay đi quay lại đã đi ăn cùng người ta, còn nhận hoa nữa. Phụ nữ, chậc.”
Tiền Đa Đa trong lòng có phần hoang mang và chột dạ, phần nhiều là bất lực: “Tớ cũng đâu ngờ sẽ gặp anh ta ở bệnh viện, người ta giúp đỡ, mình sao cũng phải mời ăn bữa cơm cảm ơn chứ. Còn bó hoa đó, người ta đã mua rồi, chẳng lẽ tớ từ chối thẳng?”
Triệu Tĩnh Hi nhai khoai tây chiên rôm rốp.
Tiền Đa Đa rụt cổ lại, chỉ thấy lưng lạnh toát: “Cậu có gì thì nói luôn đi, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó.”
Trên mặt Triệu Tĩnh Hi nở nụ cười đầy ẩn ý, nhướng mày: “Người ta thích cậu đến vậy, không thì thử cho anh ta một cơ hội đi, yêu đương là thứ tốt, đẹp da, dưỡng tâm hồn.”
Tiền Đa Đa ngẫm nghĩ, lầm bầm: “Tớ cũng từ chối mấy lần rồi, anh ấy biết rõ suy nghĩ của tớ, chắc cũng từ bỏ rồi. Với lại, tớ thực sự không muốn hẹn hò với quân nhân.”
“Số Mười Một đẹp trai không?”
“Đẹp.”
“Cao không?”
“Cao.”
“Cường tráng không?”
Tiền Đa Đa khựng lại, nhớ đến cánh tay vạm vỡ như bắp chân cô của Lục Tề Minh, những đường cơ bắp mạnh mẽ rõ ràng, vô thức nuốt nước bọt, gật đầu: “Rất.”
“Đó, thấy chưa.” Triệu Tĩnh Hi giơ một ngón tay thon dài, khều tóc Tiền Đa Đa quét lên má cô, động tác đầy ý trêu ghẹo: “Yêu người như vậy là phúc của chúng ta, cùng lắm là ngủ xong đá bay, cậu còn được hưởng thụ.”
Tiền Đa Đa bị lý lẽ lệch chuẩn này chọc cười, véo má mỹ nhân họ Triệu: “Tổng của bọn tớ vừa nhắn WeChat, tớ phải trả lời đã.”