Vừa nhắn xong, bên tai liền vang lên giọng của Lục Tề Minh, giọng anh có vẻ tùy ý, tự nhiên như đang nói chuyện phiếm: “Nghe bà nội Tiền nói em từng đi xem mắt mấy lần, đều là em không vừa ý đối phương.”
Từ “đều” này, thật khéo léo và tinh tế.
“Ha, ha ha…” Tiền Đa Đa cười gượng: “Bà tôi không rõ tình hình lắm, thật ra mọi người đều rất tốt, chỉ là… không hợp thôi.”
Lục Tề Minh quay đầu lại, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng trắng mịn của cô: “Vậy tôi có thể mạo muội hỏi, em muốn tìm kiểu bạn trai như thế nào không?”
“Cái này…”
Tiền Đa Đa suy nghĩ nghiêm túc rồi đáp: “Thật ra không có tiêu chuẩn cụ thể, chỉ là hy vọng người ấy biết quan tâm đến gia đình, có sở thích tương đồng với tôi, có thể nói chuyện hợp, có chút thú vị, hiểu cách tận hưởng cuộc sống, tốt nhất là có thể mang lại giá trị cảm xúc cho tôi.”
Lục Tề Minh im lặng, không biết đang nghĩ gì.
“Nhưng đó chỉ là suy nghĩ hiện tại của tôi.” Tiền Đa Đa cười dịu dàng: “Con người là loài động vật cảm tính phức tạp, điều quan trọng nhất vẫn là… cảm xúc.”
Lục Tề Minh khẽ mím môi, gần như không nhận ra.
Quan tâm đến gia đình thì khỏi bàn. Sở thích tương đồng, nói chuyện hợp không vấn đề. Anh không biết thì có thể tìm hiểu, học hỏi, cố gắng hòa nhập. Còn “giá trị cảm xúc”, dù khái niệm đó với anh hơi mơ hồ, nhưng anh sẵn sàng học, cố gắng hết sức để đáp ứng.
Nhưng chữ “cảm xúc” mà cô nói sau cùng… giống như một hố sâu không thể vượt qua, chắn trước mặt anh.
Rõ ràng là… cô không có cảm xúc với anh, không thích anh.
Vậy thì, anh nên cố gắng theo hướng nào?
Lúc này, Tiền Đa Đa thấy người bên cạnh mãi không nói gì, bầu không khí bắt đầu ngượng ngùng, cô liền khẽ ho khan một tiếng, định đổi chủ đề.
Ánh mắt lướt quanh, chạm đến bó hoa đang ôm trong lòng, cô bỗng nảy ra ý: “Bó hoa anh mua đẹp thật đấy, anh có thể cho tôi biết tên tiệm không?”
“Gọi là ‘Tiệm hoa Sicily’.” Lục Tề Minh đáp: “Lát nữa tôi gửi địa chỉ qua WeChat cho em.”
“Ừm, được.” Tiền Đa Đa cười rạng rỡ, tự nhiên nói tiếp: “Nhà tôi có một khu vườn nhỏ, toàn hoa và cây mẹ tôi trồng.”
“Em định tặng hoa cho mẹ?”
Tiền Đa Đa: “Không, tôi thấy chất lượng hoa hồng Manta này tốt quá, định hỏi chủ tiệm về nguồn nhập hàng cho mẹ tôi.”
Lục Tề Minh bình thản đáp: “Không lạ gì khi em đặt ‘biết chăm lo cho gia đình’ làm tiêu chuẩn chọn bạn trai.”
Ánh mắt Tiền Đa Đa hơi sững, theo phản xạ nhìn sang anh: “Hả?”
“Em là một cô gái rất hiếu thảo.”
Câu này như một lời nhận xét, cũng giống như một lời khen. Tiền Đa Đa nghe xong liền đỏ mặt. Cô có chút lúng túng, đành dùng giọng hài hước tự trào để đáp lại: “Vậy sao? Bạn thân tôi thường nói tôi là ‘con gái cưng của mẹ’ đấy.”
Vừa trò chuyện, hai người vừa đi không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc đã tới trước tiệm trà sữa.
Tiệm này quả thật rất hot.
Tám giờ tối, trước cửa xếp hàng dài dằng dặc, toàn là các bạn trẻ sành điệu đang chờ check-in.
Thấy cảnh đó, mắt Tiền Đa Đa tròn xoe, lẩm bẩm: “Trời ơi, quên mất hôm nay là cuối tuần, đông thế này luôn…”
Chỉ vài giây, mặt cô đã nóng bừng.
Đều tại cô, cứ nằng nặc kéo “đồng chí quân nhân” đến uống trà sữa, giờ nhìn hàng người dài dằng dặc này, chẳng lẽ còn để anh ấy đứng ngoài trời rét căm căm chờ cô?
Cô âm thầm liếc nhìn người bên cạnh, cắn môi, khẽ hắng giọng, thử mở lời: “Chắc là… đông quá nhỉ?”
“Ừm.”
Lục Tề Minh vẫn với gương mặt nghiêm nghị và bình tĩnh, chẳng để lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu rồi nói: “Ngoài trời lạnh, em vào trong đợi, tôi đi xếp hàng.”
Anh đi một mình xếp hàng? Không được!
Tiền Đa Đa vốn đã cảm thấy áy náy, nghe anh nói vậy liền không suy nghĩ mà từ chối ngay. Cô đỏ bừng mặt, nói: “Trời lạnh người lại đông, anh định xếp hàng bao lâu nữa? Thôi bỏ đi.”
Lục Tề Minh: “Không sao, em muốn uống, tôi sẽ mua.”
Tiền Đa Đa đổ mồ hôi: đồng chí này tốt bụng thật, cô làm phiền anh thế này mà anh chẳng cáu gì cả. Nhưng nếu để anh vì mua trà sữa mà cảm lạnh thì chẳng phải cô là tội đồ làm hại trụ cột quốc gia hay sao?
Trong lúc rối trí, không biết cô nghĩ gì, bất chợt đưa tay kéo lấy tay áo anh, nhỏ giọng khuyên: “Thật đấy, thôi đi mà.”
Lục Tề Minh hơi khựng lại, hàng mi dài đen rủ xuống che đi biểu cảm nơi đáy mắt…
Bàn tay nhỏ nhắn đang giữ lấy ống tay áo anh, trắng mịn, ngón tay thon dài như mầm hành mới bóc, lực không mạnh, nhưng lại như móng vuốt cào nhẹ lên tim anh.
Mạch đập lệch nhịp mấy lần.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, nhưng do góc độ, cô gái trước mặt không nhìn thấy, tự nhiên cũng không hề hay biết.
“Cửa hàng tiện lợi 711 bên cạnh vừa nhập mấy loại nước mới.” Thấy đã ngăn được anh, Tiền Đa Đa nhanh chóng rút tay về, nói: “Không cần xếp hàng, vừa tiết kiệm thời gian lại đỡ mệt. Nếu anh không chê thì để tôi mua cho anh một chai?”
“Được.” Anh đáp nhẹ, ánh mắt nâng lên nhìn cô: “Tôi sao cũng được.”
•
So với tiệm trà sữa đang chật kín người, cửa hàng 711 bên cạnh yên ắng hơn nhiều.
Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh một trước một sau bước đến trước tủ lạnh, nhìn qua một lượt, các loại đồ uống, sữa chua bày la liệt.
Cô cúi người xuống, ánh mắt tìm kiếm, rất nhanh đôi mắt sáng rỡ, khóa chặt mục tiêu.
“Chính là cái này!” Tiền Đa Đa cầm lấy một chai nước màu hồng phấn, quay đầu nhìn anh, khóe mắt cong cong: “Tôi cũng chưa thử, chỉ thấy mạng khen nhiều lắm. Lục tiên sinh, anh chắc là muốn cùng tôi bóc hộp mù không?”
Không khí trong cửa hàng tiện lợi ấm áp.
Lục Tề Minh đứng ngay sau lưng cô, khoảnh khắc cô quay đầu, một mùi vải thiều tươi mới hòa lẫn với nhiệt độ cơ thể cô phả vào mũi anh, tan ra nơi đầu mũi.
Cổ họng khô khốc.
Cơn khát nóng bừng lan tràn trong ngực.
Anh không nên cúi đầu thấp như vậy, càng không nên để ánh mắt dừng lại nơi đôi môi đang động đậy của Tiền Đa Đa.
Môi cô hồng như trái anh đào đẫm sương, khóe môi mang theo ý cười, dưới ánh đèn phản chiếu chút ánh sáng long lanh, căng mọng như ngọc. Nhất là dáng vẻ đôi môi chuyển động theo từng lời nói, như thủy triều xô mãi vào bờ đá.
Nếu không nhìn thấy đôi môi đó, trong đầu anh đã chẳng nảy sinh ý nghĩ kia.
Đã chẳng nghĩ, nếu chạm vào đôi môi ấy thì sẽ ra sao.
Yết hầu anh lại trượt lên xuống, chỉ trong tích tắc, Lục Tề Minh quay đầu, dời tầm nhìn đi chỗ khác. Gương mặt vẫn bình thản, nhưng nơi sau gáy, một sợi gân xanh lộ rõ.
“Cái đó đi.” Hơi thở anh nhẹ và đều, không để lộ sơ hở nào.
Nói xong, anh không nhìn cô nữa, lấy luôn hai chai nước giống hệt trong tay cô, quay người đi về phía quầy thanh toán.
“Lục Tề Minh!” Một giọng gọi vội vàng cắt ngang anh.
Giọng gọi cả họ lẫn tên, phát âm rõ ràng, âm cuối kéo dài.