Đặng Cảnh Trạch thấy thế, lập tức biết hôm nay Trần Chỉ Chỉ lại hạ quyết tâm không học hành nghiêm túc rồi. Căn cứ theo thái độ phụ trách học tập của anh, cuối cùng anh vẫn trầm giọng hỏi một câu: “Thực sự không muốn học à?”
Cả hai đầu nhũ hoa của Trần Chỉ Chỉ đều ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn lập tức vươn tay lên gãi. Nghe thấy Đặng Cảnh Trạch hỏi như vậy, cô tranh thủ thời gian trả lời: “Muốn học, học cách làm thế nào làʍ t̠ìиɦ sảng khoái nhất.”
Vừa dứt lời, Đặng Cảnh Trạch lập tức bóp mạnh đầu vυ" của cô. Trần Chỉ Chỉ thoải mái “A” lên một tiếng. Lúc này núm vυ" của cô đã cứng lắm rồi, Đặng Cảnh Trạch nhéo nắn vô cùng dễ dàng. Anh nắm lấy núm vυ" của cô, kéo mạnh một cái, núm vυ" của cô lập tức nhọn hoắt lên, bầu ngực biến thành hình nón, trông vô cùng khiêu gợi.
Đặng Cảnh Trạch nhìn thấy tình cảnh này, hốc mắt cũng hơi ửng đỏ, thấp giọng nói: “Bình thường em có hay chơi đùa với bầu ngực của mình như thế này không?”
Trần Chỉ Chỉ “Ưm ưm a a,” không nói nên lời. Lúc này, cô cảm giác như ngực của mình lại lớn hơn một vòng nữa rồi, cảm giác ngứa ngáy càng mãnh liệt hơn. Cô uốn éo thân thể, muốn núm vυ" ma sát nhiều hơn với tay của anh.
Đặng Cảnh Trạch nhìn dáng vẻ thoải mái của Trần Chỉ Chỉ thì lập tức xé áo ngực của cô ra, dùng một ngón tay vẽ vòng tròn trên quầng vυ" của cô: “Chỉ nghịch đầu vυ" thôi mà cũng có thể thoải mái như vậy sao?”
Đặng Cảnh Trạch vừa mới vào nhà không bao lâu, ngón tay vẫn còn hơi lạnh, còn cả người Trần Chỉ Chỉ lúc này đều hồng lên. Nhiệt độ thân thể của cô cao hơn Đặng Cảnh Trạch rất nhiều, ngón tay hơi lạnh của anh chạm lên da thịt nóng rực của cô, khiến cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên một cái.
Những ngón tay trắng nõn của anh tạo ra tương phản rõ rệt với làn da hồng hào của cô. Ngón tay của Đặng Cảnh Trạch bắt đầu từ núm vυ" của Trần Chỉ Chỉ, sau đó bắt đầu trượt xuống, lúc đi ngang qua eo của cô còn kiên nhẫn vẽ hai vòng tròn rồi mới tiếp tục đi xuống dưới nữa, tới phần lông mu của Trần Chỉ Chỉ.
Đặng Cảnh Trạch nhẹ nhàng vuốt lại lông mu cho Trần Chỉ Chỉ, lông của cô không nhiều, nhưng cuộn lại nhìn hơi lộn xộn. Đặng Cảnh Trạch vừa chải chuốt lại vừa nhẹ nhàng kéo chiếc qυầи ɭóŧ của cô ra, lúc này qυầи ɭóŧ của cô đã bị anh kéo thành một sợi dây.
Đặng Cảnh Trạch hơi dùng sức một chút, kéo chuỗi ngọc trai đang chôn vùi trong khe ra phía trước, rồi lại thả tay ra, cứ thế lặp đi lặp lại mất lần, khiến cho ŧıểυ huyệt của Trần Chỉ Chỉ ướt át nhớp nháp vô cùng.
Anh thậm chí còn giở trò, nhét chuỗi ngọc trai vào trong ŧıểυ huyệt của cô, vừa ma sát vừa cọ cọ âm đế. Chẳng mấy chốc, âm đế của Trần Chỉ Chỉ đã sưng tấy lên.
Trần Chỉ Chỉ bị Đặng Cảnh Trạch đùa bỡn đến mức hai chân đều ẩm ướt, thân thể ngứa ngáy vô cùng. Cô đành phải nắm lấy bàn tay làm loạn của Đặng Cảnh Trạch, thở hổn hển nói: “Chú Đặng, đừng làm thế nữa mà, bên trong ngứa lắm... Tiến vào đi...”
Đặng Cảnh Trạch nhìn Trần Chỉ Chỉ gấp gáp như thế thì vẫn có hứng trêu đùa cô: “Ngứa chỗ nào? Cái gì tiến vào?”
Không còn cách nào khác, Trần Chỉ Chỉ đành phải ngoan ngoãn nói với anh: “ŧıểυ huyệt ngứa lắm, muốn dươиɠ ѵậŧ của chú Đặng cắm vào bên trong.”
Đặng Cảnh Trạch cười nhẹ, cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ ngọc trai của cô ra, vỗ nhẹ vào mông của Trần Chỉ Chỉ một cái, ra hiệu cho cô quay lưng lại. Trần Chỉ Chỉ trở mình, quỳ sấp trên sofa, ŧıểυ huyệt lộ ra trước mặt Đặng Cảnh Trạch, còn không quên lắc lắc mông.
Lúc này, Trần Chỉ Chỉ hoàn toàn không một mảnh vải che thân, còn Đặng Cảnh Trạch thì vẫn áo mũ chỉnh tề. Anh không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, hướng về phía ŧıểυ huyệt nhớp nháp của cô mà chụp hai tấm ảnh, cười nói: “Con điếm nhỏ, nhìn dáng vẻ em lắc mông thực sự rất giống một con chó cái. À không, chó cái cũng không da^ʍ đãиɠ được như em, từ nay về sau em hãy làm con chó cái của anh đi.”