ột tối tháng 6 nọ, thời điểm khóa học nhanh chóng qua đi. Như bao học sinh khác đây là quãng thời gian không dễ dàng nhất của cô.
Bố mẹ Tưởng Hy yêu cầu không cao, bất cứ trường nào chỉ cần cô vui vẻ là được. Song, Kiều Tưởng Hy với bản thân lại yêu cầu rất cao ngoài việc gặp hắn,mỗi ngày cô dành ra 15 tiếng để ôn thi đại học.
2:00 Am. Ting, ứng dụng messenger trên điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.
Đại cẩu vừa gửi cho bạn một tin nhắn:
" Đang làm gì?"
" Em đang học "
" Đói không? "
" Đói "
" Muốn ăn thịt cẩu không? "
" Nooo, biến đi, em phải học bài "
" Anh làm em phân tâm à? "
" Đúng vậy "
" Ra cửa đi, có quà "
Kiều Tưởng Hy phì cười, hắn thật biết đùa muộn thế này làm gì có ai điên mà tặng quà giờ này. Cô mở nắp bút toan làm nốt bài tập điện thoại lần nữa vang lên:
" Con heo kia , có ra không thì bảo "
Kiều Tưởng Hy cảm thấy hắn giỡn nhây như vậy. Cô sẽ tích cực hưởng ứng cho hắn vui mở cửa sổ,ngó đầu ra không ngờ đập vào mắt lại là nụ cười tươi rói dưới ánh đèn vàng hiu hắt của ai đó khiến cô rụng tim:
" Thầy.."
Hắn giơ túi bánh cùng trà sữa lên:
" Quà của em này "
Cô lao xuống nhà mở cửa ôm chầm lấy hắn hít lấy hít để mùi hương bạc hà thân quen. Ninh Kiệt tới Bắc Kinh làm việc hai tuần rồi cô mới gặp được hắn. Thật nhớ..
" Ấm, quà của em ấm "
Ninh Kiệt dịu dàng hôn lên tóc cô, tay hơi vươn lên xoa đầu:
" Được rồi, vào nhà đi kẻo lạnh "
Cô lắc đầu:
" Ôm em thêm lúc nữa đi "
Hắn khẽ gỡ tay hôn phớt lên trán:
" Ngốc, vào nhà đi, mai anh qua "
Cô mè nheo mãi mới buông hắn ra ôm hôn tạm biệt.
Kiều Tưởng Hy ôm lấy túi trà sữa mà không hề biết trên tầng đang có người nhìn xuống chằm chằm.. Cái nhìn mỗi lúc một nóng rát khiến Kiều Tưởng Hy lạnh người ngoảnh đầu lại.
Chợt cảm thấy may mắn vì ánh mắt cô bắt gặp được là anh trai nuôi. Cô cười:
" Anh xuống uống nước à.. Ưm"
Kiều Tưởng Hy bị ép sát vào cánh cửa, ly trà sữa rơi xuống sàn đổ lênh láng. Nụ hôn bất ngờ khiến đại não của cô không kịp phản ứng, cô vội vã đẩy ra: