Ban ngày ăn no lại ngủ được một giấc khá thoải mái, nên ban đêm Tống Hạc Khanh thấy khó ngủ, lại thêm vụ án ở huyện Tường Viễn kia có điểm khiến hắn suy nghĩ không ra, hắn thật sự không có tâm trạng lên giường đi ngủ, bèn ra khỏi phòng đi dạo trong vườn để thư giãn đầu óc.
Ai ngờ đi dạo cũng có thể gặp phải tai bay vạ gió.
"Đau chết mất." Hắn che mắt trái liên tục hít thở dồn dập, trong khi kẻ đầu sỏ gây tội không những không xin lỗi hắn mà còn co giò bỏ chạy.
Đường Tiểu Hà nhanh chóng chạy trốn dọc theo con đường mòn trong vườn, trông như một con thỏ hoảng sợ chỉ lo cắm đầu chạy trối chết, miệng liên tục la hét: "Cứu mạng! Có quỷ! Có nữ quỷ!"
Tống Hạc Khanh không thể nhịn được nữa, lao lên hai ba bước đuổi theo "con thỏ" chân ngắn kia, túm lấy cổ áo kéo lại nói: "Nữ quỷ cái gì mà nữ quỷ! Ngươi mở mắt ra nhìn cho rõ xem ta có phải là nữ quỷ không!"
Đường Tiểu Hà không kịp chuẩn bị đối mặt với cặp mắt như hồ ly tinh đang toát ra lửa giận trong bóng tối, run rẩy nói: "Không, ngươi không phải là nữ quỷ!"
Tống Hạc Khanh vừa định thở phào nhẹ nhõm, bỗng mắt phải lại bị ăn thêm một đấm.
"Ngươi là quỷ nam!"
"Có ai không! Chỗ này có quỷ nam!"
Tống Hạc Khanh hoàn toàn bị chọc giận, đang định đè tên tiểu tử này xuống đất đánh cho một trận tơi bời, thì ánh trăng bỗng ló ra từ sau đám mây, len lỏi qua cành trúc chiếu xuống đất, chiếu rải rác lên người hai người.
Tống Hạc Khanh thấy rõ gương mặt của người trong tay, nhíu mày nói: "Là ngươi?"
Đường Tiểu Hà sợ đến mức không dám mở mắt, cổ họng phát ra tiếng nói nghèn nghẹn : "Quỷ đại ca, hai ta có quen biết nhau sao?"
"Quỷ cái rắm, tiểu tử ngươi xem liêu trai nhiều quá rồi đấy! Ngươi cúi đầu xuống nhìn xem, ai đời ma mà lại có bóng không."
Đường Tiểu Hà nơm nớp lo sợ mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống đất, quả nhiên thấy hai cái bóng một dài một ngắn, cái bóng ngắn đang bị cái bóng dài nắm lấy cổ áo, hai chân gần như lơ lửng trên không.
Đường Tiểu Hà nín khóc mỉm cười, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ ngượng ngùng xin lỗi: "Tiểu đệ có mắt không thấy thái sơn, trách nhầm đại ca, chỉ vì vừa rồi ta sợ hãi quá độ, xin đại ca đừng trách."
Tống Hạc Khanh buông cổ áo nàng ra, tiếp tục xoa mắt, hừ lạnh nói với vẻ bực bội: "Bị dọa sợ? Nói tới sợ, người đầu tiên bị dọa sợ phải là ta mới đúng, giờ này ở nơi quan trọng như nha môn, ngoại trừ mấy thư lại phải ở lại tăng ca, còn ai dám tùy tiện ra vào? Ngược lại là ngươi, lá gan cũng lớn thật đấy."
Hai chân Đường Tiểu Hà bỗng được chạm đất, lảo đảo suýt chút thì ngã lăn ra, khóc không ra nước mắt nói: "Chẳng phải tại ta không còn cách nào khác sao, nếu như ta biết đường thì đã quay về địa bàn của mình nghỉ ngơi từ lâu rồi, sao phải đến mức nửa đêm nửa hôm không có chỗ để đi mà còn mò mẫm lang thang khắp nơi như này chứ."
Tống Hạc Khanh thở dài, thầm nghĩ tên Hà Tiến này làm việc thế nào vậy, ngay cả một người dẫn đường cũng không tìm cho người ta.
"Bát Bảo trai?" Hắn hỏi.
Đường Tiểu Hà điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng, đúng là ta muốn đến chỗ đó."
Tống Hạc Khanh lại thở dài, xoay người như chấp nhận số phận, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Biết rồi, ngươi đi theo ta."
Đường Tiểu Hà phấn chấn hẳn lên, vội vã nhấc chân đuổi theo, nhịp tim dần dần ổn định lại, trên đường đi còn có tâm trạng bắt chuyện: "Đa tạ đại ca đã dẫn đường, ta tên là Đường Tiểu Hà, là đầu bếp mới tới, huynh tên gì, huynh cũng làm việc trong nha môn sao? Sao huynh không mặc công phục như họ vậy, cả người chỉ mặc một bộ đồ trắng, ban đêm nhìn vào thật sự là..."
Giọng điệu Tống Hạc Khanh không tốt: "Có vấn đề gì không?"
Đường Tiểu Hà lắc đầu như trống bỏi: "Không có vấn đề không có vấn đề, nhìn đẹp lắm!"
Tống Hạc Khanh hừ một tiếng, thầm nghĩ nói thế còn tạm được.
Qua một nén nhang, hai người đứng trước tấm biển đề ba chữ "Bát Bảo trai".
Đường Tiểu Hà vòng một vòng lớn, cuối cùng phát hiện chỗ này thế mà lại ở ngay phía sau nhà ăn, đi qua hai con đường là tới, chỉ có điều do trời tối quá mà phòng ốc ở Đại lý tự lại quá nhiều nên nàng không thể nhận ra mà thôi.
"Đến rồi, chính là chỗ này, ngươi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, dẫu sao sáng mai trời chưa sáng ngươi đã phải dậy để nấu cơm rồi, dậy muộn sẽ bị trừ lương." Tống Hạc Khanh dẫn người đến nơi xong liền muốn quay người dẹp đường hồi phủ.
Đường Tiểu Hà nói cám ơn liên tục, vì cảm giác áy náy vẫn chưa tan nên nàng cất cao giọng: "Đúng rồi đại ca, hai ngày này huynh nhớ thường xuyên lấy trứng gà luộc lăn lên mắt nhé, như vậy sẽ mau khỏi hơn, hôm nay thật sự có lỗi với huynh, ngày khác tiểu đệ nhất định sẽ mời huynh uống rượu để bồi tội!"
Trong bóng đêm, người kia khẽ xì một tiếng, dường như nói gì đó, nhưng vì cách khá xa nên Đường Tiểu Hà không nghe rõ.
Nàng cứ thế đứng tại chỗ một lúc lâu, mãi cho đến khi bóng người cao lớn kia biến mất trong màn đêm mới ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng nghỉ ngơi.
"Bát Bảo trai", cái tên nghe thì rất có khí thế nhưng thực ra chỉ là một căn phòng nhỏ, bên trong có một chiếc giường, một chiếc bàn và một băng ghế dài, nếu nhiều người ở sẽ không đủ chỗ.
Đường Tiểu Hà mệt mỏi cả một ngày, mò mẫm leo lên giường liền nhắm mắt ngủ.
Nằm được một lúc, nàng bỗng ngồi bật dậy, vỗ tay lên trán ảo não nói: "Tiêu rồi, sao lúc nãy mình lại quên mất không hỏi tên của vị đại ca tốt bụng kia chứ, sau này làm sao mình tìm được huynh ấy đây? Làm sao để nhận lỗi với huynh ấy đây? Haiz, Đường Tiểu Hà ơi là Đường Tiểu Hà, tao đúng là chịu thua mày luôn."
Song nàng lại nghĩ, dù sao ngày mai nàng cũng còn phải bận rộn nấu cơm, Đại lý tự có nhiều người như thế, có ai mà không phải đi tới trước mặt nàng một lần cơ chứ? Mặc dù nàng không nhìn rõ diện mạo cụ thể của huynh ấy, nhưng hai quầng thâm lớn kia thì không thể qua mắt ai được, nếu gặp lại huynh ấy, chỉ cần liếc mắt một cái nàng sẽ nhận ra ngay.
Nghĩ thế xong, Đường Tiểu Hà cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, yên tâm nằm xuống đánh một giấc ngon lành, khóe miệng dần dần cong lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Nàng cảm thấy trên đời này quả nhiên vẫn còn rất nhiều người tốt, kẻ xấu chẳng qua chỉ là ngoại lệ.
Ví dụ như cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia.
"Hắt xì --"
Tống Hạc Khanh vừa mới trở lại hậu viện trong nha môn, tình cờ hắt hơi một cái.
Hà Tiến đang dẫn theo thuộc hạ thắp đèn lục soát khắp khu vườn, nghe tiếng vội vã chạy đến nghênh đón và hỏi: "Thiếu Khanh đại nhân ngài đi đâu vậy? Vừa rồi hình như trong nội viện có tiếng thét chói tai vang lên, ngài có nghe thấy không?"
Tống Hạc Khanh xoa xoa mũi lười giải thích, liền lắc đầu nói: "Ta không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một vòng, không nghe thấy tiếng hét gì cả."
Hà Tiến gãi gãi gáy: "Vậy thì lạ thật, vừa rồi có rất nhiều người đều nghe thấy -- đợi đã đại nhân! Hai mắt ngài bị sao vậy!"
Lúc này Tống Hạc Khanh mới chợt nhớ ra hai vết tím bầm trên mắt mình, vội vàng giơ tay áo lên che mặt lại rồi bước nhanh về phòng: "Không có gì, đi đường không cẩn thận nên bị té."
"Sao lại trùng hợp ngã trúng chỗ đó chứ, nhìn có vẻ nặng lắm, ngài có đau không? Có cần đi mời lang trung tới xem cho ngài không?"
"Không đau, không cần thiết."
Ngoài miệng Tống Hạc Khanh nói như vậy, nhưng khi vào phòng lập tức đóng cửa lại, cẩn thận giơ tay chạm vào chỗ sưng trên mắt.
Nào ngờ chỉ mới nhẹ nhàng chạm vào một cái, hắn đã đau tới mức nhe răng.
Hắn nhớ tới tướng mạo thanh tú vô hại của tên tiểu đầu bếp kia, người thì nhỏ bé không được mấy lạng thịt, cười lạnh một tiếng nói: "Thật không ngờ tên tiểu tử đó lại ra tay nặng như vậy."
Ba canh giờ sau, giờ Sửu canh ba, tiếng gà gáy vang lên.
Đường Tiểu Hà bị tiếng gà gáy đánh thức, ngáp liên tục mấy cái rồi bò xuống giường, mắt nhắm mắt mở ra ngoài múc nước rửa mặt, suýt chút nữa thì cắm đầu xuống giếng.
Rửa mặt xong, nàng dẫn theo mấy tên tạp dịch ra chợ mua đồ, nàng mua thêm một cái chảo lớn, mua ít nhất ba đến năm trăm cân bột mì, cả một xe đầy hành, hai xe trứng gà, dự định sáng nay sẽ làm món chính là món bánh hành.
Quay về Đại lý tự, nàng phân chia công việc cho mấy người tạp dịch, người thì nhào bột mì, người thì cắt hành, nàng phụ trách kiểm tra độ nhuyền và độ nở của bột, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò chỉ cắt phần thân và củ hành, phần lá không có mùi thơm, giữ lại để bữa sau làm mì trộn dầu hành.
Chờ đến khi bột ủ trong nồi đã nở, nàng lấy bột ra dùng cán bột cán một lớp mỏng, cán xong quét đều dầu lên trên bề mặt bột, quét xong lại rắc thêm gia vị bí mật mà nàng đã điều chế, thoa đều gia vị, rồi lại rắc thêm một nắm hành to lên trên, cuối cùng gói lại giống như gói bánh bao, bọc hành ở bên trong, sau đó lại lấy cán bột, cán chiếc bánh hành to này giống như giống như cán bánh bột ngô, không được mỏng cũng không được quá dầy, dầy thì dễ bị sống bên trong, mỏng thì không ngon miệng, dày khoảng ba phân là vừa đẹp.
Làm xong những việc này, nàng bắt đầu nổi lửa.
Đường Tiểu Hà không cho quá nhiều dầu vào chảo, vì vậy chiếc bánh này thay vì nói là chiên, chi bằng nói là nướng thì đúng hơn, cả chiếc bánh hành được đặt trong chảo, lúc chiên thì lấy đũa chọc ra một số lỗ nhỏ để thông khí, chiên đến khi một mặt vàng giòn thì lật mặt bánh lại rồi đậy nắp lên, tầm vài phút sau thì mở nắp ra, theo làn khói trắng bốc lên, cả phòng bếp đều tràn ngập mùi thơm của hành.
Lúc này mới vớt bánh ra khỏi chảo cho ráo dầu, chỉ thấy hai mặt đều vàng ươm, lại nhân lúc còn nóng thì dùng dao cắt ra, bên tai vang lên tiếng xốp giòn tan, hương thơm của hành thoang thoảng bay xa ngàn dặm, khiến không ít tiểu lại chạy ra khỏi phòng trực sớm đến đây xin bánh ăn, vừa cắn miếng đã khen ngon không ngớt.
"Bánh hành ở Đại lý tự chúng ta thật sự là không giống với bánh hành bán bên ngoài, ngoài giòn trong mềm, ăn không bị ngán chút nào, còn cực kỳ thơm!"
"Ngươi nói xem, cũng là bánh hành nhào từ bột mì mà ra, nhưng vào tay tiểu Đường đầu bếp của chúng ta, lại có thể ăn ngon như vậy? Đừng thấy đây chỉ là một miếng bánh, có cho ta nhiều tiền đi nữa ta cũng không đổi."
"Đợi lát nữa nói mọi người chỉ được lấy hai miếng bánh, không ai được lấy nhiều hơn."
Đường Tiểu Hà ở trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Nàng biết đã tới giờ cơm, tay chân vô thức tăng nhanh tốc độ, đầu tiên mang khay bánh ra chỗ cửa sổ phát cơm, tiếp theo múc cháo trắng vào thùng xách ra, lại dọn một bát to đựng dưa muối thái sợi lên, cuối cùng vớt trứng gà luộc trong nồi ra mang lên.
Làm xong hết nhưng việc này trên trán nàng cũng lấm tấm mồ hôi, bụng cũng vang lên tiếng ọt ọt, liền lấy một miếng bánh cắn một cái, thò đầu ra ngoài cửa sổ hô lớn: "Đến giờ cơm rồi! Xếp hàng lấy cơm thôi!"
Đám tiểu lại ồn ào tràn vào nhà ăn xếp thành một hàng dài, vươn cổ nhìn xem sáng nay sẽ ăn món gì.
Người xếp hàng đầu tiên đã sớm bưng bát cơm đi tìm chỗ ngồi, không chờ nổi mà cắn một miếng bánh hành bên ngoài giòn tan bên trong mềm mịn, trong miệng toàn mùi hành, lại uống một ngụm cháo, ăn thêm một miếng dưa muối, hương vị bất tận.
Đám tiểu lại xếp hàng phía sau nhìn mà thèm thuồng vô cùng, nghĩ rằng đến lượt mình thì bánh sẽ nguội đi, hương vị chắc chắn sẽ giảm đi nhiều, nhưng không ngờ bánh đã nguội còn giòn rụm hơn so với bánh mới ra khỏi chảo, hai mặt vỏ bánh vàng và giòn, cắn một cái liền vang lên tiếng rắc rắc, chỉ nghe tiếng thôi đã khiến người ta cảm thấy nôn nóng muốn nếm thử.
Đường Tiểu Hà vừa múc cơm vừa quan sát những gương mặt trước mặt, đã nhìn qua tất cả các gương mặt, nhưng vẫn không đợi được người mình muốn gặp, không khỏi có chút chán nản, sức cầm muôi cũng giảm đi nhiều.
Lúc này, Hà Tiến vất vả lắm mới tới lượt, nhìn chiếc bánh hành thơm lừng đến chảy nước miếng, nhưng lại quay sang nói với Đường Tiểu Hà: "Làm phiền tiểu đầu bếp cho ta thêm hai quả trứng gà, phải còn nóng."
Đường Tiểu Hà buồn bã ỉu xìu "Ừm" một tiếng, giơ tay lấy kẹp trúc gắp trứng gà lên.
Hà Tiến nhận ra sự khác thường của Đường Tiểu Hà, nhiệt tình hỏi: "Tối qua tiểu đầu bếp ngủ không ngon sao, sao trông có vẻ mệt mỏi vậy."
Đường Tiểu Hà gắp hai quả trứng gà nóng hổi cho vào bát của Hà Tiến, vẫn ủ rũ nói: "Có một chút, đừng để ý đến tôi, ăn trứng của huynh đi."
Hà Tiến nở nụ cười, không tim không phổi nói: "Thật trùng hợp, tối qua Thiếu Khanh đại nhân cũng ngủ không ngon."
Đường Tiểu Hà âm thầm trợn mắt, thầm nghĩ cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia ngủ có ngon hay không thì liên quan gì tới ta.
Nàng chỉ quan tâm tới đại ca gấu trúc của mình bao giờ mới xuất hiện thôi.
Nửa giờ sau, trong nội viện phủ nha.
Tống Hạc Khanh cầm quả trứng gà, không ngừng lăn qua lăn lại trên hai đôi mắt tím bầm của mình, vẻ mặt vô cảm.
Hắn cứ nhìn chằm chằm quyển sổ con trong tay cả nửa ngày, bỗng như nhớ ra gì đó, quay sang nói với Hà Tiến đang say sưa ăn bánh hành: "Việc hôm qua ta dặn ngươi điều tra đến đâu rồi?"
Hà Tiến vừa nhai bánh vừa vô thức nói: "Chuyện gì vậy đại nhân?"
"Bẹp" một tiếng, quả trứng gà trong tay Tống Hạc Khanh đã bị bóp nát.
"Nhớ ra rồi! Tiểu nhân nhớ ra rồi! Vụ án cưỡng đoạt dân nữ ở huyện Tường Viễn đúng không? Đã điều tra xong rồi! Đang định bẩm báo với đại nhân đây!"