Hà Tiến choáng váng: "Đại nhân? Ngài làm sao vậy?"
Nước mắt Tống Hạc Khanh trào ra, ném đũa xuống ho khan dồn dập, vội vàng chỉ vào ấm trà nói: "Nước! Nước!"
Hà Tiến vội vàng rót cho hắn chén trà.
Tống Hạc Khanh nhận chén trà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, uống xong có vẻ vẫn chưa đủ, hắn lại bưng ấm trà lên dốc trực tiếp vòi ấm vào miệng. Sau khi uống gần hết nửa ấm trà, hắn mới buông ấm trà xuống, hồn phách dường như đã trở về vị trí cũ, cúi đầu thở phào một hơi nhẹ nhõm, có cảm giác bình yên giống như mới sống sót sau tai nạn.
Hà Tiến nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi vì quá cay của đại nhân, nghĩ tới gì đó chợt hiểu ra, hắn tức giận đến mức nói chuyện cũng run rẩy: "Được lắm, cái tên tiểu đầu bếp kia quả nhiên không đáng tin cậy, cái gì mà nhìn thì cay nhưng ăn ngon lắm, hắn ta dám nói nhảm với tiểu nhân, tiểu nhân lập tức đi tìm hắn ta tính sổ!"
Vừa dứt lời liền định bưng bát miến chua cay đỏ chót đi.
Không ngờ lúc này Tống Hạc Khanh lại nói: "Đợi chút!"
Động tác của Hà Tiến khựng lại, không biết Thiếu Khanh có dụng ý gì.
Hô hấp của Tống Hạc Khanh vẫn chưa trở lại bình thường, lồng ngực phập phồng, vị chua cay trong miệng vẫn chưa tan đi, cả người đổ đầy mồ hôi, đầu lưỡi vẫn còn cảm giác đau rát. Hắn nhìn chằm chằm vào bát miến suýt chút nữa đã tiễn hắn đi gặp tổ tiên, đáng lẽ nên tức giận mới phải, nhưng kỳ quái nhất là hắn thực sự cảm nhận được một loại... khoái cảm đã mất từ lâu khi vị giác được kích thích?
Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
"Hương vị này rất lạ." Tống Hạc Khanh không nhịn được lại cầm đũa lên nói: "Ăn thêm miếng nữa xem sao."
Hà Tiến càng thêm sững sờ.
Đã bao lâu rồi Thiếu Khanh đại nhân không chủ động muốn ăn chút gì đó?
Trước đây con gì bay trên trời hay bơi dưới nước, chẳng có thứ tốt gì mà chưa từng dâng lên cho hắn, một thời gian dài như thế thì ra hắn lại thích cái này.
"Đại nhân cứ từ từ ăn, tiểu nhân đi lấy thêm nước cho ngài." Hà Tiến không dám khuyên, xách ấm lên chạy ra ngoài, thầm nghĩ mặc kệ là miến chua cay hay là miến thối, chịu ăn còn hơn là không ăn gì.
Tống Hạc Khanh tập trung ăn miến nên không đáp lại, chỉ gật đầu coi như đồng ý.
Miến ngâm trong nước canh cay nồng lâu như vậy, đã thấm đẫm hương vị đến cực điểm, một miếng nuốt xuống, vị cay nồng lan khắp cơ thể, vị chua cay xuyên thấu đỉnh đầu, cay đến mức ù cả tai. Càng cay, càng không cưỡng lại được mà muốn ăn thêm.
Tống Hạc Khanh bị cay đến mức đầu óc trống rỗng, cái gì mà thi thể sổ con, bản án công vụ, tất cả đều ném lên chín tầng mây, những thứ đó đều không liên quan gì tới hắn nữa cả, giờ phút này hắn chỉ là một người bình thường thích ăn miến mà thôi.
Sau khi ăn những sợi miến cuối cùng, lại uống một hơi hết nửa ấm trà lạnh để bớt cay, Tống Hạc Khanh liền ngồi liệt trên ghế, nhắm mắt thở hổn hển, cảm giác như cả thế giới đều tĩnh lặng, sự buồn bực tích tụ trong ngực bấy lâu nay bỗng chốc tan biến.
Sảng khoái quá, thật là thoải mái, đã bao lâu rồi hắn không còn cảm nhận được mùi vị thỏa mãn như thế này.
"Hà Tiến." Tống Hạc Khanh gọi.
Hà Tiến thấy bộ dạng của hắn như thế, nửa vui nửa buồn lẫn lộn mà tiến lên: "Thiếu Khanh đại nhân có gì phân phó ạ."
Giọng Tống Hạc Khanh khàn khàn, nói đầy hàm ý: "Tiểu Đường đầu bếp kia, có chút tay nghề."
"Giữ hắn lại."
...
Trong nháy mắt, mặt trời đã xuống núi, mọi người trong nhà ăn đều đã đi hết, Đường Tiểu Hà vui vẻ vì có thời gian thảnh thơi, nàng ở trong phòng bếp nhỏ vừa quét tước, thu dọn bát đũa xoong nồi, vừa ngâm nga những bài dân ca của quê hương --
"Vương bà bà, đang bán trà, ba vị Quan Âm đến dùng trà, sau vườn hoa, có ba con ngựa, hai đứa trẻ đang đánh nhau. Vương bà bà, mắng một tiếng, cô nương nhà bên đang nói xấu."
"Ba đứa trẻ mặt như hoa, ăn trộm mỡ dầu, bà bà bắt được, tát một cái..."
Nàng đang hát rất tập trung, sau lưng bất thình lình vang lên một giọng nói: "Tiểu đầu bếp đang hát cái gì đấy."
Đường Tiểu Hà rùng mình một cái, tóc gáy dựng hết cả lên, quay đầu lại thấy là Hà Tiến, nàng thở phào nhẹ nhõm nói: "Là huynh à."
Hà Tiến cười tủm tỉm, trở lại với dáng vẻ giải quyết công việc của một nhân viên công vụ tiêu chuẩn: "Không phải ta thì còn có thể là ai chứ, ta đặc biệt đến tìm tiểu đầu bếp ngươi đấy, dù sao thì bát miến ngươi làm kia thật đúng là -- "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Hà xụ xuống, đang định rơi hai giọt nước mắt để giả vờ vô tội thì nghe thấy Hà Tiến nói ra hai chữ như gặp quỷ: "Tuyệt lắm!"
Đường Tiểu Hà: "..."
Đường Tiểu Hà: "Huynh nói cái gì cơ?"
Hà Tiến kích động đến mức nắm chặt tay, chỉ thiếu điều muốn xoay vòng vòng tại chỗ, vô cùng hưng phấn mà nhìn Đường Tiểu Hà, nói: "Tiểu đầu bếp ngươi không biết đâu! Đại nhân chúng ta là một người rất kén ăn, vậy mà ăn hết sạch bát miến mà ngươi làm, một cọng cũng không chừa lại, ngươi có tin được không!"
Đường Tiểu Hà trợn mắt há hốc mồm, lông mày chau lại, trong lòng thầm nghĩ cái này ta cũng thật sự không thể tin được.
Thậm chí nàng còn thử véo cánh tay mình một cái, chứng minh mình thật sự không nghe lầm, không phải đang nằm mơ.
Cái tên họ Tống kia đã ăn hết bát miến chua cay truy hồn đoạt mệnh nàng làm rồi? Còn không chừa lại một cọng nào?
"Đợi chút đã tiểu ca, ta muốn hỏi một chút," Đường Tiểu Hà nhẹ nhàng ôm đầu, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Tống cẩu à không phải, sau khi Tống đại nhân ăn xong, không có phản ứng gì sao?"
"Có đó!" Hai mắt Hà Tiến sáng lên nói: "Đại nhân vừa ăn vừa đổ mồ hôi đầy người, ăn xong thì rất mệt, liền nằm trên giường mỹ nhân ngủ một giấc, bây giờ tỉnh lại thì tràn đầy tinh lực, tốc độ phê sổ con nhanh gấp hai lần lúc trước, như thể biến thành người khác vậy! Lại nói, tiểu đầu bếp nhỏ ngươi thật đúng là lợi hại, chỉ với một bát miến đã chữa khỏi tật kén ăn và chứng mất ngủ của đại nhân chúng ta, ngươi đúng là thần tiên được phái tới để cứu vớt Đại lý tự chúng ta!"
Đường Tiểu Hà ngượng ngùng cười khổ, nhỏ giọng nói: "Có thần tiên nào thiếu đạo đức như vậy chứ..."
Hà Tiến hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đang vui sướng hoa tay múa chân, vui vẻ vọt đến trước mặt Đường Tiểu Hà vỗ vai nàng, hắng giọng một cái rồi nghiêm mặt nói: "Tóm lại là, Thiếu Khanh đại nhân vô cùng hài lòng với ngươi, bản thân ngươi đã vượt qua được thử thách của ngài ấy, Đại lý tự bọn ta quyết định chính thức mời ngươi nhậm chức, ngay cả công khế ta cũng mang đến cho ngươi luôn rồi này -- "
Soạt soạt, Hà Tiến móc từ trong ngực ra ba tờ khế ước, lần lượt đưa tới trước mắt Đường Tiểu Hà, nhiệt tình nói: "Khế ước này có thời hạn dài ngắn khác nhau, có năm năm, mười năm, mười lăm năm, ngươi muốn ký cái nào?"
Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, mở miệng định nói: "Ta không..." Bất luận là cái nào ta cũng không ký.
Lỗ tai Hà Tiến dựng lên: "Năm năm? Được, đưa tay đây, chúng ta ấn dấu tay một cái là được!"
Đường Tiểu Hà còn đang ngơ ngác, tay đã bị Hà Tiến nắm lấy, nửa lòng bàn tay bị hắn ấn vào hộp mực đóng dấu, rồi lại ấn lên khế ước một cái, chỉ trong chớp mắt, nàng đã lên thuyền giặc.
Hà Tiến vui vẻ ra mặt, vừa cất công khế đi vừa chắp tay vái chào Đường Tiểu Hà: "Từ nay trở đi chúng ta cũng coi như là đồng liêu rồi, hoan nghênh tiểu Đường huynh đệ, chính thức! Hợp pháp! Gia nhập! Làm công! Đại! Lý! Tự!"
Sáu đạo thiên lôi ầm ầm vang lên, như muốn đánh Đường Tiểu Hà thành tảng đá đen thui, nàng nhìn chằm chằm vào tay mình, không hề chớp mắt, cảm giác như trên đỉnh đầu có một đàn quạ đen cạc cạc bay ngang qua.
Hà Tiến thẳng người dậy: "Ta còn có công vụ trong người, không quấy rầy tiểu Đường huynh đệ nữa, sau này việc cọ nồi rửa bát đều có tạp dịch làm, ngươi chỉ phụ trách việc chọn lựa và mua nguyên liệu nấu ăn và nấu cơm trong phòng bếp là được. Đúng rồi, chỗ ngươi ở cách nhà ăn không xa, tên là Bát Bảo trai, đợi lát nữa ta sẽ sai người dẫn ngươi đi làm quen đường đi lối lại, chúng ta tạm biệt trước, bữa sáng mai lại gặp nhé!"
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng Hà Tiến đâu nữa, Đường Tiểu Hà mới rùng mình tỉnh ngộ, chợt nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nàng lại nhìn bàn tay đỏ bừng của mình lần nữa, rồi nhìn theo hướng Hà Tiến vừa mới đi khỏi, đuổi theo hét to: "Cái gì cơ! Cái gì năm năm! Huynh đang nói cái gì vậy! Ta tới Đại lý tự không phải để làm công mà!"
Nàng đến đây chỉ vì muốn khiến cho cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia ăn chút khổ mà thôi.
Nhưng tình huống trước mắt dường như càng ngày càng phát triển theo hướng kỳ quái, làm cả buổi, nàng không những không đầu độc được Tống Hạc Khanh phát bệnh như ý nguyện mà còn được hắn đánh giá cao là sao?
Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy chứ!
Đường Tiểu Hà sắp tức chết rồi, nàng thà rằng Tống Hạc Khanh ăn xong bị thổ tả rồi giận dữ đuổi nàng ra khỏi Đại lý tự, còn hơn là nàng phải kìm nén ở lại đây.
"Không được, không hấp màn thầu cũng phải tranh khẩu khí, việc vớ vẩn này ta không làm nữa!" Đường Tiểu Hà càng nghĩ càng thấy uất ức, dứt khoát giật tạp dề vứt xuống đất, chạy ra khỏi phòng bếp chuẩn bị bỏ đi.
Suy nghĩ của nàng cực kỳ oanh liệt, thầm nghĩ dù ta có phải ăn xin trên đường, hay không được ăn cơm mà chết dọc đường, ta cũng nhất định không chịu khuất phục trước Đại lý tự mấy người.
Trong khoảnh khắc đứng trước cổng lớn Đại lý tự, bóng đêm dày đặc, gió lạnh chợt nổi lên.
Thủ vệ canh cửa nhận ra nàng, cười nhạo nói: "Ơ kìa, lại là ngươi à, thế nào rồi, bị đuổi ra ngoài rồi à?"
Đường Tiểu Hà hếch cằm lên nhướng mày: "Ai bị đuổi ra ngoài chứ? Đại nhân các ngươi còn cực kỳ tán thưởng ta kia kìa, ta chỉ ra ngoài, ra ngoài... ngắm cảnh chút thôi."
Nàng quét mắt nhìn cảnh đường phố bên ngoài cánh cổng đen nhánh, thầm nghĩ thật kỳ lạ, tại sao ban ngày ngoài cổng náo nhiệt như vậy, mà đến tối lại không có một bóng người, trông thật quái lạ và đáng sợ, muốn ăn xin cũng không tìm thấy người để xin ăn.
Sai dịch nới lỏng bao cổ tay: "Vậy ngươi cứ nhìn tiếp đi, vừa đúng lúc thay ca trực cho ta, ta về nghỉ ngơi trước."
Đường Tiểu Hà vội vàng quay người co cẳng bỏ chạy: "Không không không, ta ngắm xong rồi, bây giờ ta phải trở về, ta có công việc của mình, ta sẽ không giành công việc với huynh đâu."
Không được, trời tối quá, tối đen như đêm Bạch Cửu Nương bị giết vậy, nàng không chống đỡ được, vẫn là để bữa khác rồi chạy trốn vậy.
Sai dịch cười ha ha không ngừng, nói với theo bóng lưng của nàng: "Nhát như thỏ đế mà còn dám chạy lung tung, ta cho ngươi biết, buổi tối ở Đại lý tự còn có ma quỷ lộng hành đấy, da thịt non mềm như ngươi, chạy chậm quá coi chừng bị nữ quỷ bắt đi làm đồ nhắm đó."
Đường Tiểu Hà nghe thấy mấy lời ấy, tóc gáy dựng thẳng lên, quay người lại hét lên "Còn lâu ta mới tin!", nhưng chân thì lại chạy nhanh hơn.
Nàng thầm kêu than không ngớt, trong lòng tự nhủ hèn gì bên ngoài không có ai bày sạp bán hàng, ngay cả tiếng rao cũng không có, không ngờ còn có chuyện như vậy, chuyện quái gì vậy chứ, ngay từ đầu nàng không nên trà trộn vào đây để chịu tội mới phải.
Gió đêm mùa xuân nhè nhẹ mang theo chút hơi lạnh, thổi đến nỗi cả người Đường Tiểu Hà nổi đầy da gà.
Nàng quay về nhà bếp trước, đợi một lúc cũng không thấy người dẫn đường đến, nàng lại chạy ra ngoài, hy vọng tìm được một tư lại nào đó dẫn đường cho nàng. Nhưng thời gian này nói sớm không sớm nói muộn không muộn, các tư lại đều ở trong phòng trực đốt đèn tăng ca, không có một người nào ra ngoài, khiến nàng ngồi xổm cả buổi cũng không tìm được cứu tinh, xông vào phòng làm việc làm phiền người ta thì nàng lại ngại.
Nàng đành phải lang thang một mình như ruồi mất đầu, mượn ánh trăng, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của từng phòng ở khắp nơi, mở miệng than vãn: "Cái gì mà Bát Bảo trai, ta còn là cháo bát bảo đây này, cho ta một cái giường với chăn nệm ở trong nhà bếp là được rồi, phiền phức như vầy làm gì chứ, ở đây chẳng khác nào như mê cung cả."
Lúc này Đường Tiểu Hà đâu biết rằng, trong ngoài Đại lý tự có ba nha môn, số lượng phòng ốc cũng phải mấy trăm gian, lần đầu đi đi lại lại mà không có người dẫn đường thì có đi đến bình minh nàng cũng không thể tìm được nơi mình muốn tìm.
Không biết đã đi bao lâu, ngay cả mặt trăng cũng bị mây đen che khuất, Đường Tiểu Hà không chỉ không tìm được Bát Bảo trai, còn đi lạc vào một khu vườn rất lớn nữa.
Trong vườn tre mọc tươi tốt, núi giả sừng sững, hồ nước in bóng trăng. Nếu là ban ngày, phong cảnh đẹp đẽ nơi đây chắc chắn sẽ khiến người ta không thể rời mắt, nhưng vào ban đêm, nơi đây chỉ có thể gọi là "Yêu ma quỷ quái trùng trùng điệp điệp".
Đường Tiểu Hà vừa lạnh lại vừa sợ, không ngừng run rẩy quan sát xung quanh, giọng nói nghẹn ngào: "Tổ tông, Bồ Tát, Đại La thần tiên ơi, ta đang ở đâu đây, rốt cuộc là Bát Bảo trai nằm ở đâu chứ, chẳng lẽ ta đi nhầm đường rồi sao?"
Ngay trong bầu không khí tĩnh lặng quỷ dị ấy, bên tai nàng bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: "Đúng vậy, ngươi đi nhầm đường rồi."
Đường Tiểu Hà thở dài: "Đa tạ, biết ngay là ta đi nhầm rồi mà."
Vừa nói xong, nàng hít một hơi thật sâu, quay người nhắm mắt tung nắm đấm, mở miệng hét lên: "Cứu mạng! Có quỷ!"
"Sít..." Tống Hạc Khanh lảo đảo lùi về sau hai bước, giơ tay lên che mắt trái, đau đến nỗi cúi gập người lại.