Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 49: Ngọc Lan

Trước Sau

break

Đứng trước cửa là một nữ tử có dáng vẻ thướt tha, mắt ngọc mày ngài, cho dù mặc váy vải thô cài trâm gỗ, nhưng vẫn không che giấu được dung nhan tuyệt sắc, nàng ấy mỉm cười với Đường Tiểu Hà, thanh thoát như đóa sen trắng nhẹ nhàng đung đưa trong gió, khiến người nhìn phải xao xuyến trong lòng, mất hồn mất vía.

Đường Tiểu Hà chỉ nàng ấy, rồi gõ nhẹ vào đầu mình để cố nhớ lại: "Chính là lần đó, khi ta với Tống Hạc Khanh đuổi theo A Tế, trên đường va phải rất nhiều quầy hàng, ta nhớ mặt tỷ, tỷ là... là tỷ tỷ bán đậu hũ đó!"

Nữ tử lại cười một cái, giơ ống tay áo lên che miệng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ nhu mì e thẹn, khi bước đi, dáng người yểu điệu như gió nâng cành liễu, thật sự rất quyến rũ.

Đường Tiểu Hà nhìn đến ngây ngẩn cả người, giống như lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử như vậy, lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, có chút xấu hổ nói: "Sau đó ta có đi tìm tỷ, định bồi thường tiền cho tỷ, nhưng không tìm thấy... Đúng rồi, tỷ tỷ, đây là đâu vậy? Là nhà của tỷ sao, sao ta lại ở đây?"

Nữ tử không lên tiếng, chỉ vào miệng mình, sau đó khoát khoát tay.

Giờ Đường Tiểu Hà mới nhận ra, tỷ tỷ này lại là người câm.

Đường Tiểu Hà ơi áy náy, vội vàng nói: "Mạo phạm rồi, ta không cố ý, ta..."

Nữ tử vẫn mỉm cười, dùng thủ ngữ nói với Đường Tiểu Hà: "Không sao, ta đã quen rồi."

Nàng ấy đi tới trước giường, đưa bát cháo trong tay cho Đường Tiểu Hà, lại dùng thủ ngữ ra hiệu: "Tối qua ta ra ngoài thì phát hiện ra cô, lúc đó cô đã hít phải khí độc trong rừng, thân thể bị suy yếu, ăn chút gì đó cho mau khỏe."

Đường Tiểu Hà buông cái gối đầu ra, nhận lấy bát cháo, mặc dù nàng chưa từng tiếp xúc với ngôn ngữ tay của người câm, nhưng vẫn có thể hiểu đại khái ý của nữ tử ấy, vô cùng cảm kích nói: "Đa tạ tỷ tỷ, thật may khi gặp được tỷ, nếu gặp phải sói hoang hay thú dữ, chắc giờ này ngay cả xương cốt của ta cũng không còn."

Nữ tử lại mỉm cười, hơi cúi đầu, tựa như đóa sen đang rũ xuống, vô cùng động lòng người.

Đường Tiểu Hà nhất thời quên hết những nguy hiểm đêm qua, cũng mỉm cười với nữ tử ấy, cúi đầu dùng thìa khuấy cháo.

Cũng chính lúc cúi đầu xuống, nàng mới phát hiện có điều không ổn -- quần áo của nàng sao lại bị đổi rồi?

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Đường Tiểu Hà, nữ tử vội vàng dùng thủ ngữ giải thích: "Quần áo của cô bị rách mất rồi, trên người cũng có rất nhiều vết thương, ta muốn kiểm tra vết thương nên mới thay quần áo cho cô."

Đường Tiểu Hà thoáng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Cái kia của ta... dải quấn ngực, tỷ cũng nhìn thấy à?"

Nữ tử quay mặt đi, tai đỏ bừng, ngay cả cần cổ trắng ngần cũng ửng hồng, khẽ gật đầu.

Trái lại Đường Tiểu Hà lại thấy thoải mái hơn nhiều, uống một ngụm cháo lớn rồi nói: "Không sao không sao, cũng không có gì, bị phát hiện thì phát hiện vậy, dù sao ta và tỷ cũng đều là nữ tử. Nhưng tỷ tỷ tốt bụng ơi, chuyện này ngàn vạn lần tỷ không được nói ra ngoài nhé, nếu người ta biết ta là nữ tử, ta nhất định sẽ bị quan phủ đưa về quê, không thể lang bạt ở kinh thành nữa, ta còn chưa được vào Thiên Hương lâu, cũng chưa lấy được dao phay vàng, nếu cứ thế mà rời đi, ta không cam lòng."

Nữ tử quay mặt lại, gật đầu với Đường Tiểu Hà, dùng thủ ngữ cam đoan: "Ta sẽ không nói ra đâu."

Đường Tiểu Hà vui vẻ, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Đa tạ tỷ tỷ! Ơn cứu mạng không có gì để báo đáp, giờ hai chúng ta cũng coi như là bằng hữu, ta tên là Đường Tiểu Hà, tỷ tên gì?"

Nữ tử vươn tay, mở lòng bàn tay của mình ra, nhất bút nhất họa* viết lên lòng bàn tay hai chữ -- "Ngọc Lan".

*Viết tng nét mt.

"Ngọc Lan?" Đường Tiểu Hà ngẫm nghĩ cái tên này, thật lòng khen ngợi: "Thật dễ nghe, cái tên này rất hợp với tỷ."

Trước lời khen ngợi đó, nữ tử lại càng đỏ mặt hơn, nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào đôi mắt lấp lánh trong suốt kia của Đường Tiểu Hà nữa.

Cùng lúc đó, trong Đại lý tự.

Nửa người trên của Tống Hạc Khanh quấn đầy băng gạc, chỉ mặc một chiếc trung y mỏng, dưới lớp trung y có thể thấy lờ mờ một mảng máu hồng, trông vết thương rất nặng. Nhưng hắn dường như không cảm thấy đau, trái lại vẫn còn sức để gạt văng chén thuốc trong tay Hà Tiến, giãy giụa bước xuống giường, nói: "Ta không uống, ta phải đi tìm Đường Tiểu Hà!"

Hà Tiến khóc không ra nước mắt, vội vàng ấn chặt người xuống: "Đại nhân à đại nhân, ngài xem, ngay cả nói chuyện mà ngài còn không nói lưu loát được thì có thể đi tìm ai chứ? Tiểu đầu bếp đã có người đi tìm rồi, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe đi được không?"

Tống Hạc Khanh gấp đến độ hai mắt đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy các ngươi đã tìm được hắn về chưa, đã qua cả một đêm rồi, không có lấy một chút manh mối, các ngươi tìm kiểu gì thế hả?"

Những câu sau vì quá dùng sức nên Tống Hạc Khanh ho dữ dội, miệng vết thương vừa mới khép lại đã bị rách toạc ra, máu lại rướm ra.

Hà Tiến cũng cực kỳ lo lắng, nhưng ở thời điểm này, kiêng kỵ nhất là những lời nói không may, chỉ có thể liên tục bảo đảm: "Đại nhân yên tâm, tiểu đầu bếp có cát nhân phù trợ, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đã cử nhiều người như vậy, hôm nay nhất định sẽ tìm được tiểu đầu bếp về, ngài hãy nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc, đừng để đến lúc tiểu đầu bếp nguyên vẹn trở về, còn ngài lại giày vò bản thân đến không còn hình tượng gì, như thế thật khó coi."

Cả đêm Tống Hạc Khanh đều nằm mơ thấy ác mộng liên quan đến Đường Tiểu Hà, bây giờ trong lòng hắn chỉ toàn là hình bóng của Đường Tiểu Hà, hoàn toàn không nghe lọt tai lời khuyên của Hà Tiến, dù Hà Tiến có tận tình khuyên bảo như thế nào đi nữa, hắn vẫn cứ cố gắng xuống giường: "Ta phải tự đi tìm hắn, đừng cản ta! Đừng chạm vào ta!"

Hà Tiến: "Sao thuộc hạ có thể không ngăn ngài lại được chứ! Đại nhân, thuộc hạ cầu xin ngài hãy nghỉ ngơi một chút đi mà, nếu ngài cứ như vậy thuộc hạ sẽ quỳ xuống cho ngài xem, thuộc hạ thật sự sẽ quỳ xuống đó!"

Đúng lúc này, bên ngoài có thư lại lớn tiếng thông báo: "Bẩn đại nhân! Đã tìm thấy Đường Tiểu Hà rồi ạ!"

Hai mắt Tống Hạc Khanh lập tức sáng lên, không biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy mạnh tay Hà Tiến ra, xuống giường chạy nhanh ra mở cửa, cực kỳ kích động hỏi: "Tìm được rồi? Tìm thấy hắn ở đâu? Bây giờ hắn đang ở đâu? Trên người có bị thương không?"

Thư lại nói: "Tiểu đầu bếp tự về, hiện đang đứng trước cổng Đại lý tự, trông khá khỏe mạnh, chắc hẳn không có gì đáng ngại."

Tống Hạc Khanh trước tiên là thở phào nhẹ nhõm, ôm ngực nói: "Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi."

Nhưng sau đó hắn lập tức phản ứng lại, trừng mắt cả giận nói: "Đồ chết tiệt này, quay về cũng không biết đến báo bình an với ta, còn đứng ở cổng làm cái gì vậy, hắn có biết ta lo lắng cho hắn nhiều như thế nào không? Cái đồ chết tiệt này, ta nhất định phải đánh chết hắn, ta ta sẽ đi ngay bây giờ!"

Hắn đi chân trần ra nha môn đằng trước, gấp đến độ Hà Tiến phải xách giày vội vã chạy đuổi theo: "Đại nhân! Đại nhân tốt xấu gì cũng phải mang giày vào đã! Mặt đất lạnh lắm!"

Ở phía trước, tại cổng lớn.

Đường Tiểu Hà đang lưu luyến nói lời tạm biệt với Ngọc Lan, xác nhận lại một lần nữa: "Ngọc Lan tỷ, nhà của tỷ là ở ngõ Tiểu Điềm Thủy đúng không? Sau này rảnh rỗi ta có thể đến đó chơi với tỷ được không? Bên cạnh ta toàn là một đám nam nhân thối, bình thường muốn nói chuyện cùng khó, nói nhiều thì sợ lộ thân phận, có tỷ ở đây, ta có thể thả lỏng đôi chút."

Ngọc Lan cong khóe miệng, mỉm cười gật đầu với Đường Tiểu Hà.

Vì quá phấn khích nên Đường Tiểu Hà nhất thời nắm lấy tay nàng ấy nói: "Thật tốt quá! Vậy tỷ chờ ta, ta nhất định sẽ đến tìm tỷ!"

Cảnh tượng này, trùng hợp bị Tống Hạc Khanh chạy tới trông thấy.

Tống Hạc Khanh đứng khựng lại, mắt không hề chớp, trong mắt dần dần nổi lên tia máu.

Quái, thật sự rất kỳ quái, hắn bị đâm nhiều nhát như vậy mà không chết, chảy nhiều máu như vậy cũng không tắt thở, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt này, hắn lại có một loại xúc động muốn cưỡi hạc về trời, hai mắt cũng muốn tối sầm lại.

Hà Tiến đỡ lấy hắn, hoảng sợ nói: "Đại nhân cẩn thận!"

Đường Tiểu Hà bị động tĩnh bên đó làm giật mình, quay đầu lại, nhìn thấy Tống Hạc Khanh đang đứng ngây ra như phỗng ở đó, hai mắt lập tức sáng lên chạy về phía hắn: "Thiếu khanh đại nhân, ngươi không sao chứ!"

Tống Hạc Khanh cười lạnh hai tiếng, đợi người chạy đến bên cạnh mới chậm rãi nói: "Thiếu khanh đại nhân? Sao trước kia ta không phát hiện ra ngươi lại lễ phép với ta như vậy, không phải nói ta là cẩu quan thì cũng gọi thẳng tên ta, giờ thì tốt lắm, ở bên ngoài một đêm, đã biết gọi ta là Thiếu khanh đại nhân rồi sao?"

Đường Tiểu Hà ngơ ngác, không biết có phải do ảo giác của mình hay không, nàng luôn cảm thấy tên Tống cẩu quan này nói chuyện có chút gay gắt, còn có vẻ quái gở nữa.

Nàng không hiểu, vò đầu nói thật: "Đương nhiên là trước mặt nhiều người như vậy, ta cũng phải cho ngươi chút mặt mũi chứ."

Tống Hạc Khanh cười càng dữ hơn, giọng lạnh tanh: "Ồ, ngươi còn biết phải giữ mặt mũi trước mặt nhiều người cơ đấy, vậy sao lúc kéo tay người khác, ngươi lại không suy nghĩ xem có bao nhiêu người đang nhìn đi."

Đường Tiểu Hà được nhắc nhở, cuối cùng cũng nhớ tới Ngọc Lan, liền quay đầu nói: "Đúng rồi, để ta giới thiệu với ngươi vị -- Ủa? Người đâu rồi? Đi đâu mất rồi?"

Đường Tiểu Hà muốn đuổi theo, lại bị Tống Hạc Khanh kéo tay lại.

Hai mắt Tống Hạc Khanh đỏ ngầu, ngực phập phồng, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Vất vả lắm ngươi mới trở về, lại muốn đi đâu nữa?"

Đường Tiểu Hà muốn rút tay ra, nhưng bị nắm quá chặt, không khỏi nhíu mày nói: "Tất nhiên là đi chào tạm biệt Ngọc Lan tỷ tỷ rồi, nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta, nếu tối qua không có nàng ấy, không chừng ta đã bị sói hoang ăn thịt rồi."

Tống Hạc Khanh mỉm cười, nhưng lời nói lại lạnh lẽo, từng chữ một bật ra từ kẽ răng: "Ồ, thảo nào nhiều người đi tìm ngươi như vậy mà cả đêm cũng không thấy, thì ra ngươi bị người ta mang đi, hay cho một ân nhân cứu mạng, có cần bổn quan thay ngươi đi cảm ơn nàng ta không?"

Đường Tiểu Hà lắc đầu: "Việc đó thì không cần, tỷ tỷ là người rất tốt và dịu dàng, không tính toán mấy thứ này đâu, ngươi chờ ta đi nói với nàng ấy mấy câu, rồi sẽ quay lại nói rõ với ngươi."

Nàng muốn rút tay ra chạy đi, nhưng Tống Hạc Khanh không những không buông mà còn nắm chặt hơn, kéo mạnh nàng về phía mình, lớn giọng quát: "Đường Tiểu Hà!"

Nửa người trên của Đường Tiểu Hà dán sát vào người Tống Hạc Khanh, tiếng quát của hắn làm nàng sợ, ngẩng mặt lên mở to hai mắt nhìn hắn, không biết phải làm sao.

Tống Hạc Khanh thấy biểu cảm này của nàng, trái tim cứng rắn lại mềm đi một chút, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn mang theo sự tức giận: "Ngươi có thể đừng dễ tin người như vậy được không, ngươi có biết khu rừng tối qua ngươi đi gọi là gì không? Nó gọi là rừng Bách Quỷ! Người bình thường đều tránh xa không dám tới gần, nào có nữ tử dịu dàng nào mà đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở rừng Bách Quỷ chứ? Còn nhặt nhặt ngươi về nhà? Ta hỏi ngươi, nhà nàng ta ở đâu? Nàng ta làm thế nào mà mang một đứa trẻ to xác như ngươi từ rừng Bách Quỷ về nhà được?"

Cổ tay của Đường Tiểu Hà bị nắm đến đau nhức, không nhịn được muốn vùng ra, nhíu mày giải thích: "Nhà nàng ấy ở trong một sơn cốc không xa khu rừng đó, chỉ cần đi vài bước là đến, hơn nữa nàng ấy không thường xuyên sống ở đó, ngôi nhà gỗ đó là cha nương nàng ấy dựng lên dùng để canh giữ mộ phần, nàng ấy chỉ ở đó khi nhớ đến cha nương thôi, còn lại đều sống trong ngõ Tiểu Điềm Thủy ở kinh thành, kiếm sống bằng nghề làm đậu hũ, lúc trước ta đã gặp qua nàng ấy rồi, ngươi cũng đã từng gặp rồi, ngươi không nhớ sao? Chính là lúc đuổi theo A Tế đó --"

"Ta không muốn nhớ những thứ không quan trọng như vậy!"

Tống Hạc Khanh kéo nàng đi vào trong: "Từ hôm nay trở đi không cho phép ngươi chạy đi lung tung nữa, thành thành thật thật ở trong Đại lý tự cho ta, đồ ăn đã có những người khác đi mua, ngươi chỉ cần làm tốt việc nấu cơm của mình là đủ rồi."

Đường Tiểu Hà thấy giải thích mãi mà vẫn không có tác dụng, vùng vẫy cũng không thoát được, cuối cùng tức giận nói: "Tống Hạc Khanh, ngươi nổi điên cái gì vậy hả! Thấy ta bình an trở về mà ngươi không vui sao!"

"Ta không vui? Ta chỉ không vui vì ngươi dễ dàng tin tưởng người khác như vậy."

"Ta tin tưởng nàng ấy thì sao? Dù sao người cứu ta là nàng ấy chứ không phải ngươi, lúc nàng ấy cứu ta thì ngươi đang làm gì!"

Cả người Tống Hạc Khanh run lên, bước chân dừng lại.

Ngón tay hắn cứng đờ, từ từ buông tay Đường Tiểu Hà ra, không quay đầu lại nhìn nàng, chỉ đứng ngây người ở đó.

Một lúc lâu sau, hắn mới khàn khàn nói: "Đường Tiểu Hà, khi ngươi nói chuyện, hãy tự soi lại lương tâm của mình đi."

Đường Tiểu Hà đang nổi nóng, căn bản không nghe ra sự chua xót và khổ sở trong lời nói của Tống Hạc Khanh, há miệng cãi lại: "Lương tâm của ta thế nào? Chính vì ta có lương tâm nên tối qua mới chạy đi tìm mấy người Hà Tiến tới cứu ngươi, mới bị té xỉu trong rừng đó. Tống Hạc Khanh, ngươi đừng tự cho mình là đúng, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt, không thể bởi vì ngươi gặp phải nhiều người xấu mà phủ nhận sự tồn tại của bọn họ, ta tin tưởng tỷ tỷ, nàng ấy cứu ta chắc chắn là xuất phát từ lòng tốt, nếu không thì ta chỉ là một đầu bếp, không có tiền cũng không có thế lực, nàng ấy có thể mưu lợi gì ở ta chứ?"

Tống Hạc Khanh bỗng bật cười, tiếng cười nghe có vẻ đầy mỉa mai.

Hắn từ từ quay đầu, nhìn Đường Tiểu Hà, ánh mắt thoáng qua sự tự giễu và hoang mang, tự lẩm bẩm: "Đúng vậy, ngươi chỉ là một đầu bếp, không tiền không thế, không có gì cả, nàng ta có thể mưu lợi gì chứ."

"Ta lại có thể mưu cầu gì từ ngươi."

Tống Hạc Khanh nhắm mắt lại, day day trán, thở dài một hơi.

Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại mất khống chế như thế, nhưng cũng may, giờ phút này rốt cuộc hắn đã lấy lại được lý trí.

Hắn lại nhìn Đường Tiểu Hà, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt bình tĩnh như trong quá khứ, nhẹ nhàng nói ra một câu: "Bình an là tốt rồi."

Dứt lời, hắn xoay người quay về nội nha, cũng không quay đầu lại nhìn nàng.

Đường Tiểu Hà ngây ngốc đứng tại chỗ, rõ ràng đã tranh cãi thắng một trận, nhưng không hiểu sao, trong ngực lại cảm thấy đau đớn.

Nàng nhìn theo bóng lưng của Tống Hạc Khanh, bên tai vang lên tiếng lải nhải của Hà Tiến --

"Ta nói này tiểu đầu bếp, vừa nãy ngươi nói hơi quá đáng rồi đó, ngươi có biết hai ngày nay đại nhân lo cho ngươi nhiều như thế nào không? Thường ngày lúc nào ngài ấy cũng bận rộn với công việc, thấy tình huống của ngươi không ổn, không nói hai lời đã tự mình dẫn người lên núi tìm ngươi, gặp phải ám sát cũng nghĩ cho an nguy của ngươi đầu tiên, khi phát hiện ngươi biến mất, cả người ngài ấy đầy máu vẫn gấp gáp đi tìm ngươi, ngất xỉu rồi cũng vẫn lo lắng cho ngươi. Hôm nay khó khăn lắm mới tỉnh lại, tỉnh lại nhưng còn chưa ăn cơm chưa uống thuốc đã nóng lòng đi tìm ngươi... Ngươi nói xem, sao ngươi có thể tức giận với ngài ấy chứ, vết thương trên người ngài ấy vẫn chưa khỏi đâu."

Lúc này Đường Tiểu Hà mới muộn màng nhận ra -- sắc mặt Tống Hạc Khanh rất nhợt nhạt, trên quần áo cũng dính đầy vết máu, cách đi đường của Tống Hạc Khanh cũng có vẻ như không vững.

Nàng chợt bừng tỉnh, thầm nghĩ đúng vậy, nàng nói nàng có lương tâm nên mới đi tìm Hà Tiến tới cứu hắn, nhưng mgay từ lúc đầu, vì lên núi tìm nàng nên hắn mới bị ám sát, mới rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Sao nàng có thể chỉ vì một hai câu mà đã cãi nhau với hắn, ngay lúc hắn bị thương nặng còn đâm vào tim hắn một dao nữa, huống chi vết thương đó còn vì nàng nên mới bị.

Đường Tiểu Hà cảm thấy mắt cay cay, không nghe Hà Tiến dông dài nữa, lập tức chạy tới nội nha tìm Tống Hạc Khanh.

Nhưng khi đến trước cửa thư phòng, thư lại đã giơ tay ngăn nàng lại, nói: "Đại nhân nói, sau này trong lúc ngài ấy bận rộn công vụ, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào."

Hết chương 49

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc