"Những, những người này..." Đường Tiểu Hà giật mình, co rúm người lại sau lưng Tống Hạc Khanh, yêu ma quỷ quái gì đó đều bị vứt ra sau đầu, giờ này khắc này, không có cái gì đáng sợ hơn những người đang cầm đao cả.
Tống Hạc Khanh giơ tay lên bảo vệ nàng ở phía sau, nói: "Không cần sợ, bọn họ đều nhắm vào ta, lát nữa khi ta chặn họ lại, ngươi hãy tranh thủ chạy xuống núi, cố gắng chạy xa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không cần lo cho ta."
Đường Tiểu Hà không ngừng lắc đầu, nắm chặt cánh tay hắn, nức nở nói: "Không được, ta không thể bỏ ngươi lại một mình ở đây được, quá nguy hiểm."
Tống Hạc Khanh thở dài: "Nhưng nếu ngươi ở lại đây thì sẽ kéo chân ta, như thế ta lại càng nguy hiểm hơn.”
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng đao vù vù vang lên, ánh sáng lạnh lẽo ập đến, những người áo đen cùng nhau lao tới, vung đao bổ vào hai người họ.
Tống Hạc Khanh kéo tay Đường Tiểu Hà ra, bay lên tung cước đá vào đầu của tên cầm đầu, đoạt lấy thanh đao trong tay đối phương, ép kẻ địch lùi lại, hét lên với Đường Tiểu Hà: "Chạy!"
Ngay tại thời khác sinh tử đó, Đường Tiểu Hà đã cân nhắc rõ ràng, cắn răng, quyết định chạy đi.
Bên tai nàng vang lên tiếng gió vun vút, âm thanh sắc bén của đao kiếm giao nhau nghe rõ ràng và mãnh liệt, kích thích mọi dây thần kinh trong đầu nàng, nhưng nàng không dám quay đầu lại.
Nàng cắm đầu chạy thẳng một hướng, chạy một mạch xa hơn trăm trượng, cho đến khi không còn sức nữa, mới dám lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy phía sau không còn thấy bất kỳ đao quang kiếm ảnh nào nữa, ngay cả tiếng đánh nhau cũng không nghe thấy, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch và hơi thở dồn dập của nàng.
Con đường xuống núi đã ở ngay trước mặt nàng, chỉ cần chạy thêm vài bước nữa là có thể đến được khu vực an toàn.
Nhưng Đường Tiểu Hà gần như không chút do dự, chạy về phía bên kia ngọn núi.
Ở bên đó, Hà Tiến dẫn theo mấy tên sai dịch, vẫn đang lùng sục khắp núi rừng để tìm tung tích của Đường Tiểu Hà.
"Tiểu đầu bếp! Tiểu đầu bếp! Tiểu đầu bếp ngươi đang ở đâu vậy tiểu đầu bếp!"
Hà Tiến cố gắng gân cổ lên hét, hét đến mức thở hổn hển, không nhịn được mà phàn nàn mấy câu: "Thật kỳ lạ, sao chỉ đi hái nấm thôi mà lạc mất cả người, Thiếu khanh đại nhân cũng thật là, sao không tập trung tìm kiếm ở khu rừng này trước? Cứ nhất định không chờ được phải qua bên kia tìm, lại còn không dẫn theo ai. Giờ thì hay rồi, từ một thành hai, cả hai người đều không thấy bóng dáng đâu, làm sao mà tìm đây?"
Đang lúc Hà Tiến chuẩn bị hô to "Tiểu đầu bếp", Đường Tiểu Hà đã chạy như điên đến trước mặt bọn họ, giơ tay hô lên: "Là ta! Ta ở đây! Ta ở đây!"
Hà Tiến mừng rỡ, vội vàng chạy lại, đang định hỏi tình huống của nàng, thì lại bị Đường Tiểu Hà túm chặt lấy cánh tay.
Đường Tiểu Hà mệt đến mức không đứng thẳng lên được, vừa thở không ra hơi vừa hoảng sợ, còn bật khóc: "Thiếu khanh đại nhân... Mọi người mau đi cứu Thiếu khanh đại nhân! Có người ám sát hắn! Nhiều người lắm! Ở ngay ngọn núi bên kia, mọi người đi nhanh đi!"
Hà Tiến lập tức nâng cao tinh thần, đỡ lấy Đường Tiểu Hà nói: "Ngươi đừng hoảng, bây giờ ngươi hãy cẩn thận nhớ lại xem chỗ kia ở đâu, nói rõ cho ta hay."
Đường Tiểu Hà cẩn thận nhớ lại, nói vị trí cụ thể và những gì xung quanh cho Hà Tiến biết. Nghe xong, Hà Tiến không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, lập tức dẫn người chạy đi.
Còn Đường Tiểu Hà, nàng thật sự quá mệt không còn sức nữa, hoàn toàn không đuổi kịp bước chân của mọi người, mới chạy được vài bước đã co quắp nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Nàng thử bò dậy mấy lần, nhưng tay chân đều lạnh cóng và tê nhức, trước mắt chỉ toàn những đốm đen, không còn cách nào khác, càng gắng sức lại càng mệt, mắt càng lúc càng tối sầm lại, không nhìn thấy gì cả.
Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, thầm nghĩ: "Nghỉ một chút, nghỉ một chút thôi, một chút nữa ta sẽ dậy đi tìm Tống Hạc Khanh, một chút nữa sẽ đi..."
Đêm đen càng lúc càng đậm, trong rừng núi bắt đầu nổi lên từng làn sương độc, bao trùm toàn bộ cơ thể của Đường Tiểu Hà.
Đầu óc Đường Tiểu Hà càng lúc càng mê man, nếu là lúc bình thường, nàng hẳn sẽ nghĩ đến việc sương độc đang quấy phá, nhưng giờ phút này, trong đầu nàng chỉ toàn hình bóng của Tống Hạc Khanh, nàng cũng chẳng rảnh mà quan tâm tới ma quỷ trong khu rừng này nữa, lúc mơ màng ngủ vẫn còn thì thào: "Tống Hạc Khanh, ngươi chờ ta, Tống Hạc Khanh..."
Trong không gian yên tĩnh, một bóng trắng xuất hiện trước mặt nàng, cụp mắt nhìn một lúc lâu.
Bỗng nhiên, bóng trắng đó cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm ngang nàng lên, điểm mũi chân một cái, mượn ngọn cây cùng gió núi, chớp mắt đã biến mất bên trong bóng cây.
Bên kia, tình hình không ổn chút nào.
Tuy Tống Hạc Khanh vẫn đang đứng thẳng, nhưng hắn đã bị thương rất nặng, thanh đao trong tay đã bị cong, máu tươi uốn lượn chảy xuống mũi đao, nhỏ xuống thi thể nằm bên chân hắn.
Đối diện với hắn, ba tên áo đen may mắn sống sót nhưng không có ý định rút lui, vẫn tiếp tục từng bước ép sát hắn.
Tống Hạc Khanh cũng không lùi lại, chỉ hừ nhẹ một tiếng, đưa tay lau đi vết máu bắn lên mặt, đôi mắt hồ ly lạnh lùng liếc qua ba kẻ đó: "Ta mệt rồi, cùng lên đi."
Ba kẻ đó đều đã bị thương, nếu lên từng người một thì đều không phải là đối thủ của Tống Hạc Khanh, sau khi liếc nhau một cái, bọn chúng quyết định xông lên một lượt.
Tống Hạc Khanh lấy đao làm kiếm, vung đao ra chiêu "Kiếm hoa", mũi đao cắt đứt cổ họng của một người, lúc mũi đao rơi xuống, tưởng chừng như định tấn công người bên trái, nhưng thực tế đó chỉ là hư chiêu, rồi xuyên thẳng qua lồng ngực của người bên phải.
Gã mặc áo đen bên trái vì muốn bảo vệ tính mạng cho đồng đội, lập tức giơ đao chém về phía Tống Hạc Khanh.
Gã cho rằng để bảo vệ tính mạng của mình, Tống Hạc Khanh sẽ buông đao ra, nào ngờ Tống Hạc Khanh lại mạnh mẽ rút đao ra rồi lùi lại, do vậy mà chậm mất nửa nhịp, bả vai bên phải bị đao đâm xuyên qua, máu chảy ồ ạt.
Lúc này Hà Tiến dẫn người chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng ấy, sợ hãi kêu lên: "Đại nhân!"
Chỉ còn lại một tên áo đen, gã vốn muốn liều chết đánh một trận với Tống Hạc Khanh, nhưng thấy có cứu binh chạy tới, không còn cách nào khác, gã liền rút lui, nhảy vọt vào những khe núi trong rừng, bóng dáng hòa vào làm một với bóng đêm.
Hà Tiến định dẫn người đuổi theo lại nghe Tống Hạc Khanh thở hổn hển nói: "Không cần, đuổi theo cũng không có ích gì, ta biết ai đã phái người tới, cho dù có đuổi theo giết được kẻ đó, thì người nọ cũng sẽ phái những kẻ khác tới nữa."
Hà Tiến thấy đại nhân nhà mình thở dồn dập, cơ thể run rẩy, biết sự tình không ổn, vội vàng tiến lên đỡ người, nói: "Bọn thuộc hạ vô dụng đến chậm một bước! Đại nhân cố chống đỡ! Chúng ta trở về ngay!"
Tống Hạc Khanh buông đao trong tay ra, cơ thể hoàn toàn ngã về phía trước, hơi thở cũng dần dần suy yếu, nghi hoặc hỏi: "Sao các ngươi qua đây được."
Hà Tiến: "Là tiểu đầu bếp! Hắn đã tìm thấy bọn thuộc hạ, nói cho bọn thuộc hạ biết ngài đang gặp nguy hiểm, muốn bọn thuộc hạ mau chạy tới cứu ngài."
Tống Hạc Khanh mỉm cười, giọng nói vô cùng yếu ớt, mệt mỏi nhưng lại dịu dàng: "Cái tên Đường Tiểu Hà này, ta đúng là không có cách nào với hắn mà... Hắn đi về trước rồi sao?"
"Không có, hắn đi cùng với bọn thuộc hạ --"
Nói đến đây, Hà Tiến bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng quay đầu nhìn lại nói: "Tiểu đầu bếp đâu! Các ngươi có thấy tiểu đầu bếp không!"
Mấy người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu.
Một chân Tống Hạc Khanh đã muốn bước vào quỷ môn quan, nhưng lại vì tình huống này mà sống lại, đẩy Hà Tiến ra, mở to mắt quan sát xung quanh một vòng, thật sự không thấy bóng dáng Đường Tiểu Hà đâu, trong lòng liền nóng như lửa đốt, lập tức gào lên: "Đường Tiểu Hà đâu! Người đi đâu rồi!"
Hà Tiến cũng hoảng hồn, vội vàng lại đỡ lấy Tống Hạc Khanh, ân cần khuyên nhủ: "Đại nhân bớt giận, tiểu đầu bếp, hắn, có lẽ hắn chạy chậm nên không theo kịp, để thuộc hạ phái người quay lại tìm hắn, ngài đừng kích động, kích động là máu sẽ chảy ra nhiều hơn đấy."
Tống Hạc Khanh cúi người vốc một nắm đất vàng, mạnh mẽ ấn vào vết thương trên vai, loạng choạng bước đi, vừa đi vừa gọi khắp nơi: "Đường Tiểu Hà! Đường Tiểu Hà, ngươi ra đây cho ta! Ngươi lại chạy đi đâu nữa rồi!"
"Ta bảo ngươi chạy xuống núi cơ mà! Sao ngươi cứ không nghe lời vậy hả! Tên tiểu tử đần độn này!"
"Đừng để ta bắt được ngươi! Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Mặt mũi Tống Hạc Khanh xanh mét, không còn chút máu, cơ thể cũng càng lúc càng loạng choạng, cuối cùng không thể chống đỡ nổi nữa, suýt thì ngã quỵ xuống.
Hà Tiến hoảng sợ đến sắp khóc luôn rồi, giữ chặt lấy hắn không buông: "Đại nhân, ngài hãy về để trị thương trước được không, bên này đã có bọn thuộc hạ, thuộc hạ chắc chắn sẽ tìm được tiểu đầu bếp về."
Tống Hạc Khanh sốt ruột, đẩy Hà Tiến ra: "Đừng lo cho ta! Đi tìm Đường Tiểu Hà!"
Hắn vừa loạng choạng chạy vào rừng vừa lẩm bẩm: "Hắn nhát gan như vậy, không thể nào ở lại một chỗ lâu như thế mà không kêu ai, chắc chắn hắn đã gặp chuyện rồi, không đúng, hắn không thể gặp chuyện gì được, không thể..."
Ngực Tống Hạc Khanh đau đớn vô cùng, bất ngờ nôn ra máu, cơ thể cũng ngã thẳng xuống đất.
"Thiếu khanh đại nhân!" Hà Tiến kêu lên.
Tống Hạc Khanh không nghe thấy những tiếng gọi bên tai nữa, trong đầu hắn chỉ toàn là hỉnh ảnh của Đường Tiểu Hà, hoặc là những lúc cười đùa, tức giận cãi nhau với hắn, hoặc là đêm nay, hai mắt nàng đẫm lệ nhào vào lòng hắn, từng cảnh từng cảnh hiện ra trước mắt hắn vô cùng sống động và rõ ràng.
Lúc sắp lâm vào hôn mê, miệng hắn còn lặp đi lặp lại câu: "Đường Tiểu Hà, ngươi ở đâu, ngươi ở đâu..."
*
"Tống Hạc Khanh... Tống Hạc Khanh, ngươi đừng làm ta sợ..."
Trong giấc mơ, Đường Tiểu Hà nhíu chặt mày, không chỉ sắc mặt tái nhợt, mà mồ hôi trên trán cũng chảy xuống từng giọt, theo tóc mai thấm vào chiếc gối thô dưới đầu.
Nàng đã mơ suốt cả đêm, trong giấc mơ chỉ có một cảnh, lặp đi lặp lại đều là hình ảnh Tống Hạc Khanh đang đánh nhau với người ta, thậm chí có vài lần, nàng còn thấy rõ trong giấc mơ, Tống Hạc Khanh bị người ta đâm xuyên qua cơ thể.
"Tống Hạc Khanh... Tống Hạc Khanh!" Đường Tiểu Hà đột ngột mở mắt ra, trợn mắt nhìn căn phòng ngập tràn ánh nắng, bên tai là tiếng chim hót ríu rít.
Là mơ.
Cũng may chỉ là một giấc mơ, những hình ảnh máu me trong mơ đều là giả, Tống Hạc Khanh nhất định sẽ không sao.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lập tức nhận ra, tối qua chắc hẳn nàng phải ngủ trong rừng mới đúng, sao giờ lại xuất hiện ở đây, đây là đâu?
Đường Tiểu Hà ngồi dậy, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Nhìn qua, đây là một căn nhà được làm bằng gỗ, đồ đạc bày biện trong phòng đơn giản đến mức thô sơ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, bàn ghế không có một hạt bụi, trên nền nhà cũng rất sạch sẽ, mọi vật dụng đều được treo gọn gàng trên giá, tuyệt đối không để bữa bãi.
Có thể thấy, chủ nhân của ngôi nhà này là một người ưa thích sạch sẽ và rất có trật tự.
Đường Tiểu Hà đang chăm chú quan sát thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Nàng lập tức nâng cao cảnh giác, nhìn xung quanh một chút, nhưng không thấy vật gì có thể sử dụng được, chỉ đành ôm lấy cái gối đầu chắn trước người, không chớp mắt nhìn cánh cửa chằm chằm, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở ra.
Nhìn cách bày biện đơn giản trong nhà, Đường Tiểu Hà cứ nghĩ sẽ là một đại ca hoặc một lão bá bước vào, nhưng không ngờ khi thấy mặt người đó, nàng lại ngạc nhiên đến há hốc miệng, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó càng nhìn càng cảm thấy gương mặt này quen quen, nhìn một hồi, cuối cùng nàng chợt nhớ ra: "Ta nhớ ra rồi, tỷ chính là người kia!"
Hết chương 48