Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 40: Mì gà xé sợi

Trước Sau

break

Đông chí ăn hoành thánh, Hạ chí ăn mì, chỉ trong chớp mắt đã đến Hạ chí, từ sáng sớm, Đường Tiểu Hà bận rộn nấu xong bữa sáng thì bắt tay vào chuẩn bị món mì gà xé sợi cho bữa trưa.

Khi mặt trời đã lên cao, trong nhà bếp nhộn nhịp và bận rộn ngất trời, A Tế đi theo mấy người tạp dịch trụng nước sôi và nhổ lông gà, Đa Đa đi theo Đường Tiểu Hà thái cà rốt và dưa leo thành những sợi mỏng.

Đợi gà luộc chín và lấy ra khỏi nồi, mọi người ai cũng cầm một con dao, cạo sạch phần thịt gà, chỉ để lại một chút thịt dính trên xương. Thường thì bộ xương gà sẽ vứt đi, nhưng Đường Tiểu Hà cảm thấy phí quá, nên quyết định lấy một cái vại khác, cho vào vại một chút nước muối rồi cho hết mấy bộ xương gà vào làm món gà muối, sau khi ướp khoảng một ngày rưỡi là có thể lấy ra bày lên đĩa, lại trở thành một món nhậu tuyệt vời.

Thịt gà cạo ra được một chậu lớn, như vậy vẫn chưa xong, nàng còn phải huy động tất cả mọi người xé thịt đùi và thịt ức thành sợi nhỏ để nguội, sau khi xé xong thì đến khâu tiếp theo.

Đường Tiểu Hà đã cán bột sẵn, chỉ cần cắt sợi mỏng rồi chần qua nước sôi là chín, sau đó vớt ra cho vào nước lạnh, sợi mì sẽ trở nên dai ngon vô cùng, để lâu cũng không bị dính vào nhau.

Bước cuối cùng là phần nước dùng.

Đầu tiên, cho một ít hành lá và tỏi băm vào đáy bát, sau đó cho một ít bột ớt và mè rang vào, múc dầu nóng đổ vào, trong bát lập tức vang lên tiếng xèo xèo, gia vị trong dầu sôi sục lên, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập hương thơm làm ai nấy đều hắt hơi không ngớt.

Nhưng vẫn chưa xong, còn phải cho thêm nước tương và giấm thơm vào nồi nước dùng, lại nêm thêm đường và muối, cuối cùng cho thêm bát nước tỏi vào quấy đều, như vậy mới coi như đại công cáo thành.

Đa Đa và A Tế bị mùi thơm này kích thíc đến nỗi nuốt nước miếng liên tục, bụng sôi ùng ục.

Đường Tiểu Hà sợ hai đứa trẻ thèm quá nên dứt khoát làm cho chúng hai bát mì trước, nàng cho vào mỗi bát một ít mì, thịt gà xé, dưa leo và cà rốt đã cắt sợi, rồi thêm đậu phộng rang, cuối cùng là rưới lên hai ba muỗng nước dùng thơm ngon.

Lấy đũa khấy khấy vài cái để cho sợi mì thấm đều nước dùng, sau đó gắp một đũa mì có lẫn thịt gà và dưa leo cà rốt, húp một miếng thật to vào trong miệng, trong nháy mắt, cái nóng oi ả của mùa hè như được xua tan đi một nửa.

"Ngon quá ca ca ơi! Cho tới bây giờ muội chưa từng được ăn món mì nào ngon như vậy cả!" Đa Đa bị sặc đến chảy nước mắt, miệng thì liên tục xuýt xoa, "Chỉ là hơi cay một chút, nhưng vẫn thơm quá là thơm!"

A Tế cũng bị cay đến nỗi tê hết cả đầu lưỡi, nhưng nó chỉ lo ăn mì chứ không lên tiếng, nó ăn hai ba miếng đã hết sạch bát mì, rồi trông mong nhìn Đường Tiểu Hà.

Đường Tiểu Hà dở khóc dở cười: "Bớt nhìn ta bằng ánh mắt đó đi, ta còn chưa xong việc đâu, mau đứng lên làm việc đi, làm việc xong rồi muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Lúc này Đa Đa cũng đã ăn hết mì, hai đứa trẻ đứng dậy cùng nhau đi giúp tạp dịch múc cơm bày ra bàn.

Ngoài kia, đã đến giờ cơm, một nhóm lớn quan lại ùn ùn kéo nhau vào nhà ăn.

"Trời nóng chết đi được, hôm nay ăn gì vậy? Nếu là cơm canh nóng thì ta không nuốt nổi đâu."

"Ta thấy rồi, có mì lạnh!"

"Mì lạnh? Mì lạnh thì tốt quá! Ta thích ăn mì lạnh nhất!"

Khu vực phát cơm đã xếp thành một hàng dài, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu "Cho nhiều ớt" "Thêm tỏi nhé", không lâu sau, toàn bộ nhà ăn đều vang lên tiếng húp mì xì xụp.

Đường Tiểu Hà loay hoay đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa, hai bên tóc mai ướt đẫm mồ hôi, dán chặt lên gò má trắng hồng.

Nàng vừa cho thêm đậu phộng rang vào một bát mì và đưa ra ngoài, thì nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: "Hai bát mì lạnh, một bát ít cay một bát siêu cay, đa tạ tiểu đầu bếp."

Đường Tiểu Hà nghe tiếng ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức sáng sáng ngời: "Ồ, Hà Tiến, huynh khỏe rồi hả?"

Hà Tiến có vẻ gầy hơn nhiều so với trước, nhưng tinh thần vẫn khá tốt, lúc này hắn đưa tay lên gãi đầu, cười gượng nói: "Đúng vậy, chung quy làm người thì vẫn phải nhìn về phía trước."

Đường Tiểu Hà rất vui: "Đúng đó, đạo lý chính là như vậy, cuối cùng thì huynh cũng đã hiểu ra. Nào, để ta cho huynh thêm nhiều thịt chút nhé, huynh cần phải bồi bổ một chút, nhìn huynh xem, gầy đến nỗi sắp đuổi kịp đại nhân nhà huynh rồi."

Mũi Hà Tiến chợt thấy cay cay, cảm kích nói: "Tiểu đầu bếp, những ngày qua đã làm phiền ngươi rồi."

Đường Tiểu Hà: "Ai da, chúng ta cùng làm việc mà, nói gì đến chuyện làm phiền hay không làm phiền, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

"Thật không? Nếu nói như vậy, lần sau ta lại --"

"Lần sau gì chứ! Không có lần sau! Ta chỉ khách sáo vài câu thôi mà huynh tưởng thật hả, cầm mì của huynh rồi rời khỏi nhà ăn đi!"

Hà Tiến khóc không ra nước mắt, thút tha thút thít như thê tử nhỏ bưng bát mì đi ra chỗ khác, trong lòng tự nhủ: Ta biết nghỉ phép nhiều thế nào cũng bị người ta ghét mà.

Đường Tiểu Hà nhìn bóng lưng rời đi của Hà Tiến, thầm nghĩ: "Thật tốt, cuối cùng ta không cần phải làm công việc thư lại bên cạnh cái tên kia nữa, chỉ có điều sau này có lẽ sẽ ít gặp được cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh đó rồi."

Trong lòng Đường Tiểu Hà bỗng thoáng qua chút buồn bã vô cớ.

Chỉ có điều chưa kịp để nỗi buồn này lan rộng, nàng đã khiếp sợ không thôi mà tát cho mình một cái, lắc đầu ép mình tỉnh táo lại, nói: "Điên rồi điên rồi, sao ta có thể thấy buồn vì không gặp được hắn chứ? Đúng là điên mà, Đường Tiểu Hà, tao khuyên mày nên tỉnh táo lại, giờ mày đang nghĩ lung tung cái gì vậy, tranh thủ đi lấy cơm cho người ta đi kìa, nghĩ ngợi linh tinh không bằng nỗ lực mà làm việc."

...

Thiên lao Đại lý tự.

Trong khu trọng phạm đèn đuốc sáng trưng, xung quanh có rất nhiều quan sai đang đứng cầm bút hoặc công văn, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam tử đang bị trói chặt trên ghế.

Nam tử đó tóc tai bù xù, mặc một bộ cẩm bào có vẻ đã lâu không giặt, trên đó dính đầy bụi đất, đối diện với tình cảnh trước mặt không những không sợ mà còn cười nhạo nói: "Ta còn tưởng Đại lý tự có bản lĩnh lắm, ngàn dặm xa xôi trói ta đến đây, nhưng có thể làm gì được ta, ông đây đâu có phạm tội nặng gì, nếu các ngươi dám tra tấn ta, thì chính là tội bức cung, nếu bị triều đình phát hiện, các ngươi đừng mong thoát tội."

Tống Hạc Khanh cẩn thận nhìn quyển sổ con trong tay, chậm rãi nói: "Chiếm nhà chiếm đất, coi mạng người như cỏ rác, cưỡng hiếp dân nữ, thậm chí còn đánh chết trượng phu của họ ngay trên phố..."

Hắn ngẩng đầu lên nói: "Từng việc từng việc, đều do Dương đại công tử ngươi phạm phải, có đúng hay không?"

Dương Văn Trung khiếp sợ khi thấy sự lạnh lẽo trong ánh mắt đó, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ngươi đang nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu gì hết, cái gì mà chiếm nhà chiếm đất, cái gì mà coi mạng người như cỏ rác, ta không biết những chuyện này, ta chỉ biết là ta có mời một cô nương xinh đẹp đến phủ ta chơi hai ngày, sau khi chơi xong thì đã đưa cô ta ra ngoài, chồng của cô ta tự nhiên chết thảm trên đường thì có liên quan gì đến ta đâu."

Tống Hạc Khanh không buồn không giận, trái lại còn khẽ cười ra tiếng, bước lên trước, nhìn chăm chú vào kẻ đó nói: "Dương Văn Trung, ngươi cảm thấy mình đã đến Đại lý tự bằng cách nào?"

Nụ cười của Dương Văn Trung lập tức cứng đờ, không hiểu Tống Hạc Khanh đang có ý gì.

"Là do Tống mỗ mắt sắc từ hàng ngàn vụ án mà phát hiện ra ngươi, hay là do ngươi không xử lý thỏa đáng ở địa phương, khiến vụ án này bị báo lên kinh thành, dẫn đến tình huống không thể giải quyết như thế này. Ngươi cho rằng là như vậy sao?"

Tống Hạc Khanh cúi người, nhìn chằm chằm vào mắt Dương Văn Trung nói: "Ta nói cho ngươi biết, tất cả đều không phải."

"Đó là vì những tội mà ngươi đã phạm khiến cho nha môn địa phương không thể nào bao che cho ngươi được nữa, họ muốn xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng, không thể không làm chút biện pháp ngoài mặt, vọng tưởng có thể lấy tội cưỡng ép dân nữ tạm giam ba tháng coi như một cái giá để đem chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng mọi người đều có mắt, cho dù không phải ta thì sẽ là người khác, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, lòng dân còn phẫn nộ bất bình một ngày, sớm muộn gì triều đình cũng sẽ biết có một kẻ như ngươi tồn tại."

"Vậy nên ngươi hiểu chưa." Tống Hạc Khanh nhìn vào mắt hắn nói: "Muốn ngươi đền tội không phải là Đại lý tự, mà là dân chúng, ngu xuẩn."

Hai chữ cuối cùng hắn nhấn vô cùng nặng, lại mang theo sự khinh miệt vô tận, khiến Dương Văn Trung nổi đầy da gà, cuối cùng cúi thấp đầu, trên mặt lộ ra chút hoảng loạn và sợ hãi.

Tống Hạc Khanh đứng thẳng lên, cuối cùng hỏi hắn: "Có khai hay không?"

Dương Văn Trung nắm chặt tay, hàm răng cũng nghiến chặt, tinh thần vô cùng căng thẳng.

Đúng lúc này Hà Tiến dẫn theo một tư lại mang cơm đến.

Dương Văn Trung ngửi thấy mùi thơm, liền ngẩng đầu lên cười nói: "Đại nhân, ta đói rồi, muốn khai cũng không có sức để khai."

Vương Tài nổi giận: "Ngươi làm gì có tư cách nói đến đói! Ta thấy ngươi chỉ đang kéo dài thời gian, chờ viện binh nghĩ cách cứu ngươi ra mà thôi!"

Tống Hạc Khanh ngăn Vương Tài lại, nhìn Dương Văn Trung nói: "Không sao, đói bụng thì phải ăn cơm, Hà Tiến, đưa phần của ta cho hắn."

Hà Tiến ồ một cái, bất đắc dĩ đưa bát mì của Tống Hạc Khanh cho Dương Văn Trung ăn.

Dương Văn Trung lại ồn ào: "Tay ta bị trói thì làm sao ăn được."

Tống Hạc Khanh lại sai cai ngục cởi trói trên tay cho hắn ta.

Dương Văn Trung phát ra tiếng cười đắc ý, nhìn Tống Hạc Khanh với ánh mắt đầy khinh thường, hắn ta bưng bát cầm đũa lên, gấp đến mức không chờ nổi mà gắp một miếng lớn cho vào miệng.

Kết quả, hắn ta chưa kịp nuốt xuống đã phun thẳng ra ngoài, ném bát mì đi tức giận mắng: "Tiểu tử ngươi chơi ta phải không! Mì này cay như vậy sao người có thể ăn được chứ! Ai mà nuốt cho nổi!"

Tống Hạc Khanh ngồi bên cạnh, vừa nhâm nhi trà vừa từ tốn nói: "Nếu muốn ăn thì phải ăn cho hết, không được lãng phí đồ ăn, người đâu, đút cho hắn ăn."

Dương Văn Trung hiểu ra ngay, đây không phải là cho hắn ăn mì, mà rõ ràng là đang muốn dằn mặt hắn!

Nhưng chân hắn đã bị trói, lại bị cai ngụ ấn chặt đầu và tay, hoàn toàn không thể phản kháng, miệng còn bị cạy mở ra hết cỡ, liên tục bị nhét vào miệng từng miếng từng miếng mì cay nồng, không nuốt xuống thì sẽ bị nghẹn chết, nếu nhả ra thì sẽ bị nhét ngược lại, không nuốt thì không được.

Chẳng bao lâu sau, cả người Dương Văn Trung đã đổ mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ tới mang tai, yết hầu bỏng rát, đôi môi sưng phù che lấp hết nửa khuôn mặt, mí mắt cũng bị cay đến mức không khép lại được, cứ thế mà trợn ngược lên.

Gần một nén nhang trôi qua, cuối cùng hắn ta cũng ăn hết bát mì, không chừa lại một giọt ớt nào.

Dương Văn Trung bị cay đến mức chỉ còn một hơi thở, trợn trừng mắt như cá chết nhìn chằm chằm vào Tống Hạc Khanh, khàn giọng chửi bới: "Tống Hạc Khanh... mày chờ đó, mày dám đắc tội với tao tức là đắc tội với tổ phụ tao, tổ phụ tao là Dương Thủ Đức, khi ông còn đứng đầu quần thần thì cha mày vẫn còn ở trong bụng mẹ đấy, mày lại dám đối xử với tao như vậy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, đến chết cũng không..."

Tống Hạc Khanh bĩnh tĩnh nói: "Đúng vậy, nếu lui lại bốn mươi năm mươi năm trước, chỉ sợ bản thân Dương các lão cũng không thể ngờ rằng, ông vất vả cả đời vì lê dân bá tánh, cuối cùng cháu trai của mình lại trở thành một kẻ vô liêm sỉ, ức hiếp dân chúng."

"Mày nói ai vô liêm sỉ!"

Tống Hạc Khanh nâng tay lên, ra lệnh cho người kéo tên khốn này đi.

Hà Tiến đưa phần mì lạnh của mình cho Tống Hạc Khanh: "Đại nhân ăn chút đi, buổi chiều còn bận nhiều việc lắm."

Tống Hạc Khanh nhận lấy bát mì, mặc dù đang ở trong nhà lao tối tăm không thấy ánh mặt trời, nhưng không biết vì sao, hắn bỗng nhớ đến gương mặt trắng trẻo của Đường Tiểu Hà.

Từ sau vụ án của Ngưu Thiên Tứ, dường như đã nhiều ngày rồi hai người họ không gặp nhau, trước đây vì Ngưu Đa Đa, tiểu tử kia còn biết đưa cơm để lấy lòng hắn, giờ Ngưu Đa Đa đã vào Đại lý tự, thằng nhãi ấy lại chẳng thèm bước chân vào nội nha, suốt ngày chỉ ở trong nhà ăn trò chuyện với hai đứa nhỏ, sớm đã ném Tống Hạc Khanh hắn lên chín tầng mây rồi.

Tống Hạc Khanh ăn một miếng mì, không bị Dương Văn Trung làm tức chết, nhưng khi nghĩ đến Đường Tiểu hà, tâm trạng lại trở nên khó chịu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc