Ngưu lão thái thái bị tôn tử đẩy một cái ngã nhào ra đất, nhưng bà ta không hề tức giận, trái lại còn mỉm cười, vui vẻ nói: "Cháu ngoan của ta đã lớn rồi, biết giận dỗi với nãi nãi nữa, tốt lắm! Rất đàn ông! Còn đàn ông hơn cả cha cháu nữa!"
Nhưng Ngưu Đại Sơn lại không nhìn nổi, đi tới vung tay tát vào mặt nhi tử mình một cái, giận dữ nói: "Sao mày dám đẩy nãi nãi mày như thế! Bà ấy lớn tuổi rồi, liệu có chịu được cú đẩy của mày không! Tiểu tử mày có lương tâm hay không hả!"
Ngưu lão thái thái vội vàng ngăn nhi tử lại, mở miệng mắng: "Mày đánh nó thì thà đánh chết tao đi còn hơn! Đây đây đây, mặt của tao đây, mày đánh đi! Đánh đi!"
Ngưu Đại Sơn vô cùng bất lực, vẻ mặt như đưa đám nói: "Nương, thằng nhãi này cần phải được dạy dỗ, không sửa sai cho nó thì không được."
"Cái gì mà không được dạy dỗ! Cháu ngoan của ta vừa hiểu chuyện lại hiếu thuận! Còn nhỏ tuổi mà đã biết thương nãi nãi vất vả, còn biết hái anh đào cho nãi nãi ăn, tao nuôi mày lớn đến như thế, đã bao giờ mày mua anh đào cho tao ăn chưa! Đã mua bao giờ chưa!"
Ngưu Đại Sơn á khẩu không trả lời được, chỉ biết cúi đầu thở dài.
Tống Hạc Khanh lặng lẽ quan sát hồi lâu, ánh mắt bất chợt rơi trên người Ngưu Thiên Tứ đang cúi đầu, trầm giọng hỏi: "Nếu đã nói đến anh đào, Ngưu Thiên Tứ, ngươi tự thừa nhận hay là để bổn quan tìm người nói thay cho ngươi."
Ngưu Thiên Tứ siết chặt nắm đấm, vẫn không lên tiếng, nhưng hơi thở của nó lại nặng nề hơn trước, rõ ràng sức chịu đựng của nó đã đến cực hạn.
Tống Hạc Khanh: "Nếu đã như thế, người đâu, dẫn Hoàng lão thái thái tới đây."
Bên ngoài cửa, Hoàng lão thái thái chống gậy, dưới sự hỗ trợ của tôn tử, run run rẩy rẩy bước qua ngưỡng cửa, vừa vào cửa đã nói: "Nhà lão Ngưu, ta nói thật với bà, hôm đó thực ra cái giỏ anh đào của bà là ta lấy trộm đấy."
Ngưu lão thái thái trừng mắt, muốn xông lên xé xác Hoàng lão thái thái, miệng thì mắng chửi: "Được lắm, bà lão thối tha này, ta biết ngay là bà làm mà! Lão bà vô lại không biết xấu hổ! Bà trả anh đào lại cho ta!"
Hoàng lão thái thái trốn ra sau lưng tôn tử, sợ tới mức run run nói: "Nhà lão Ngưu, mạng bà lớn đấy, cả nhà chúng ta thiếu chút nữa là trúng độc chết hết rồi, bà có biết trên quả anh đào kia có cái gì không? Quan phủ đã kiểm nghiệm ra, trên anh đào của bà có tỳ sương đó!"
Bà cụ vừa nói xong, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Hai mắt Ngưu lão thái thái trừng lớn như cái chuông đồng, ngây người một lúc, khó tin hỏi lại: "Bà nói gì cơ? Bà nói trên anh đào của ta có cái gì?"
"Tỳ sương! Tỳ sương có thể độc chết người đó!"
Chân tay Ngưu lão thái thái mềm nhũn, lập tức ngã quỵ xuống đất, hai mắt không hề chớp lấy một cái, ánh mắt không ngừng run rẩy.
Như vậy một lúc lâu, bà ta mới đứng dậy: "Ta biết rồi! Nhất định là lão già bán anh đào kia cố tình hại người! Cho nên mới đổ tỳ sương lên anh đào của mình! Lão già này thật quá độc ác! Không được, ta phải đi tìm lão tính sổ!"
Sai dịch ngăn bà ta lại, không cho bà ta ra khỏi sân viện, ngay lúc bà ta muốn nổi điên, Tống Hạc Khanh nổi giận quát lên: "Đủ rồi! Chuyện đã tới nước này mà bà còn không hiểu sao, tỳ sương là tôn tử của bà mua, anh đào là tôn tử của bà đi trộm, người bỏ độc tỳ sương vào anh đào không phải ai khác, mà chính là tôn tử ngoan của bà đấy!"
Tiếng quát như ngũ lôi oanh đỉnh, Ngưu lão thái thái lại ngã liệt ra đất.
Ngưu Đại Sơn đứng sững một lúc lâu, bỗng nhiên rống lên một tiếng đầy thống khổ, đá Ngưu Thiên Tứ một cái, suýt nữa thì đá bay nó ra xa cả trượng.
Ngưu lão thái thái hét lên một tiếng, bổ nhào qua ôm chặt Ngưu Thiên Tứ, ngước mặt lên khóc lóc nói với Ngưu Đại Sơn: "Súc sinh! Mày đá chết cả tao luôn đi!"
Ngưu Đại Sơn cũng khóc: "Nương, đứa trẻ này chúng ta không thể giữ lại được, người không nghe thấy đại lão gia nói gì sao, nó muốn độc chết nương!"
Ngưu lão thái thái: "Nói láo! Tất cả đều nói láo! Cháu ngoan của ta hiếu thảo như vậy, sao lại muốn hại ta chứ! Hơn nữa nó mới bao lớn, nó chỉ mới chín tuổi! Đứa trẻ chín tuổi thì biết gì chứ!"
Bà ta quay sang sờ mặt Ngưu Thiên Tứ, giọng run run: "Cháu ngoan, cháu nói đi, cháu không có suy nghĩ hại nãi nãi đâu đúng không, tiền của nãi nãi là do tiểu tiện nhân Đa Đa trộm, còn tỳ sương trên anh đào là do lão già bán anh đào kia làm, tất cả đều không liên quan đến cháu, đúng không! Có đúng hay không!"
Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ sân viện bị bóng tối bao trùm, các nha dịch phải đốt đuốc để chiếu sáng.
Gương mặt của Ngưu Thiên Tứ dưới ánh đuốc khi mờ khi tỏ nhìn không rõ, ngay cả khi đứng gần, cũng không thể nhìn rõ trên mặt nó đang thể hiện cảm xúc gì.
Rốt cuộc nó cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ hẹp đó không hề che giấu sự ghê tởm của mình, nhìn chằm chằm vào Ngưu lão thái thái nói -- "Tiền là ta trộm, tỳ sương trong anh đào cũng là ta rắc lên, là ta muốn độc chết bà."
"Nãi nãi, sao bà vẫn chưa chết chứ."
Ngưu lão thái thái sững người, nước mắt dâng đầy trong đôi mắt mờ đục, không biết qua bao lâu, bà mới bật ra tiếng khóc thảm thiết, duỗi hai tay nắm lấy vai cháu trai lắc qua lắc lại nói: "Không đâu! Cháu đang gạt nãi nãi! Vì sao cháu làm vậy! Nãi nãi không tốt với cháu sao! Sao cháu lại đối xử như vậy với nãi nãi chứ!"
Ngưu Thiên Tứ lập tức vùng ra khỏi bàn tay già nua của bà ta, mắng: "Ta ghét đôi tay này của bà, vừa già vừa nhăn nheo, giống như vỏ cây khô, khó coi chết đi được!"
"Mùi trên người bà cũng khó ngửi chết đi được, bà không biết tắm rửa ư?"
"Trong nhà này, cha nương ta đều phải đi kiếm tiền, Đa Đa có thể nấu cơm cho ta ăn, còn bà có thể làm gì? Bà vừa già lại vô dụng, sống cũng chỉ chiếm chỗ mà thôi, chỉ cần bà chết đi là ta có thể được ngủ một mình một phòng, những người khác trong học đường đều có phòng riêng của mình, vì sao bà còn muốn chiếm chỗ của ta.”
Ngưu Đại Sơn không thể nhịn đươc nữa, tiến lên tàn nhẫn đạp một cú vào người Ngưu Thiên Tứ, đôi mắt trừng lớn như có thể chảy ra máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên súc sinh này!"
Ngưu Thiên Tứ lại bò dậy, ngẩng đầu lên nhìn cha mình, nói: "Ông cho rằng ông có giá trị lắm sao?"
"Chút tiền ông kiếm được còn không đủ cho ta mua được một bộ quần áo tốt, ta độc chết nãi nãi, trong nhà sẽ bớt đi một miệng ăn, ông cũng sẽ không phải mệt nhọc như vậy nữa, như thế không tốt sao? Hơn nữa --"
Sắc mặt Ngưu Thiên Tứ rất bình thản, khi nói chuyện không hề có chút hối lỗi nào, thậm chí còn mang theo vẻ đắc ý: "Bà ta chết rồi, ông còn có thể thu được chút tiền phúng viếng, cả nhà cũng có thể sống thảnh thơi được vài ngày, ông không nên cảm ơn ta sao?"
Ngưu Đại Sơn kinh hoàng nhìn nhi tử chín tuổi của mình, đột nhiên hét lên một tiếng, đâm đầu vào tường.
Ngưu Loan thị vội vàng ôm chặt lấy trượng phu, khóc lóc ỉ ôi, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Trên mặt đất, Ngưu lão thái thái ôm chặt cổ chân gào khóc, khóc vô cùng thảm thiết, khóc một lúc bỗng nhiên bà ta cứng đờ người ra, nửa thân trên ngã xuống đất, không chỉ không đứng dậy được mà ngũ quan cũng trở nên biến dạng, dần dần miệng méo mắt lác, ngay cả nói cũng không nói được.
Đa Đa thấy vậy thì mềm lòng, đang định tiến lên đỡ nãi nãi dậy, kết quả Ngưu lão thái thái lại đẩy tay cháu gái ra, chỉ vào Ngưu Thiên Tứ nghẹn ngào nói: "Ngoan... Cháu ngoan..."
Nhưng Ngưu Thiên Tứ chỉ cười khẩy một cái, nhìn bà ta nói: "Thế mà lại bị liệt rồi à? Còn không bằng chết đi thì hơn, bị liệt còn phải có người chăm sóc, chẳng khác gì một lão bà phế vật."
Nước mắt Ngưu lão thái thái rơi như mưa, lúc này mới nhớ tới Đa Đa, cố gắng giơ tay lên về phía Đa Đa nói: "Đa... Ngoan... Cháu gái ngoan..."
Mắt Đa Đa đỏ hoe, muốn đi lại đỡ bà ta dậy, nhưng bị Đường Tiểu Hà kéo lại nói: "Nghĩ lại xem lúc trước bà ấy đã đối xử thế nào với muội? Bây giờ bà ấy không còn ai để cậy dựa vào nữa mới nhớ tới muội là cháu ngoan của bà ta, bà ta gọi muội, thì muội nhất định phải đáp lời sao?"
Đa Đa nghe xong, cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không thể nuốt trôi cơn giận kia, quay lưng lại lặng lẽ rơi nước mắt, không còn nhìn Ngưu lão thái thái đang nằm trên đất nữa.
Cả gia đình bốn người, Ngưu Đại Sơn điên rồi, Ngưu Loan thị chỉ biết khóc, Ngưu lão thái thái thì liệt, còn Đa Đa thì quay lưng lại với hết thảy mọi thứ, không muốn nhìn nữa.
Ngưu Thiên Tứ lạnh lùng đánh giá hết thảy, quay đầu nhìn Tống Hạc Khanh, bình tĩnh nói: "Các ngươi muốn bắt ta vào đại lao ư?"
Ánh mắt Tống Hạc Khanh bình tĩnh, nhìn vào đứa trẻ chín tuổi, nghiêm giọng nói: "Dựa theo luật pháp Đại Ngụy, những người phạm tội khi còn nhỏ sẽ được xét xử khi trưởng thành, chờ khi ngươi cao hơn sáu thước, thì án tử của ngươi sẽ đến."
"À, vậy thì còn lâu lắm." Ngưu Thiên Tứ so chiều cao của mình, "Tối thiểu cũng phải tám chín năm nữa."
Bỗng nhiên mắt nó sáng rực lên, nghiêm túc nhìn Tống Hạc Khanh hỏi: "Vậy nếu như ta lại làm thêm chuyện khác, thì cũng phải chờ đến khi lớn mới bị phán xử phải không?"
...
Nửa đêm, Đại lý tự, một đám người tụ tập trong nhà ăn uống rượu gạo giải sầu.
Bình thường Tống Hạc Khanh không uống rượu, nhưng hôm nay cũng không nhịn được, đưa chén rượu về phía Đường Tiểu Hà: "Cho thêm chén nữa."
Đường Tiểu Hà vừa nuốt ngụm rượu gạo xuống, thở ra một hơi rồi nhanh tay cầm bình rượu lên rót đầy cho Tống Hạc Khanh, rót xong còn không quên cụng chén với hắn một cái.
Lúc này, một thư lại đến báo: "Đại nhân, Thôi ngự sử cầu kiến."
Tống Hạc Khanh thở ra một hơi đầy mùi rượu, nhéo nhéo mi tâm nói: "Tin tức thật nhanh nhạy, cho hắn vào đây đi."
Không lâu sau, Thôi Quần Thanh đi vào, thấy cả sảnh đường đầy người liền cười nói: "Ơ kìa, Tống đại nhân lợi hại ghê, dẫn đầu uống rượu, không sợ cấp trên kiểm tra sao?"
Tống Hạc Khanh thuật lại những chuyện đã xảy ra tối nay cho hắn ta nghe.
Thôi Quần Thanh nghe xong, vẻ mặt đơ ra mất một lúc, tìm một cái chén giơ ra trước mặt Đường Tiểu Hà, nuốt nước miếng nói: "Cũng cho ta một chén."
Tội phạm giết người không hiếm thấy, tội phạm giết người cực kỳ tàn bạo cũng không hiếm thấy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta thấy một tội phạm còn nhỏ tuổi mà tâm địa lại độc ác, đầu óc thì lạnh lùng như vậy.
Thôi Quần Thanh uống rượu xong, cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn vụ án, hắn ta thấy cả người lạnh toát, quả quyết nói rằng Đại lý tự có âm khí quá nặng, không muốn ở lại, chỉ muốn về phủ.
Trên đường đi tới cửa lớn, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, nói với Tống Hạc Khanh: “Lão Tống này, ta phát hiện một vấn đề."
Tống Hạc Khanh: "Vấn đề gì?"
"Từ Thôi Mậu đến Ngưu Thiên Tứ, rồi đến tất cả các vụ án mà chúng ta đã tham gia xét xử, ngươi có phát hiện ra không, mười kẻ phạm tội thì hết chín kẻ là nam nhân, hoặc là cướp bóc, hoặc cưỡng hiếp thê nữ, hoặc trộm cắp, từng việc từng việc đều do nam tử gây ra, nữ tử thì rất ít. Ta có hơi thắc mắc, nếu nói rằng nữ tử sinh ra đã lương thiện còn nam tử sinh ra đã ác độc, thì chúng ta cũng là nam tử, sao chúng ta có thể giữ vững lòng mình, không làm điều ác, còn bọn họ lại không làm được? Rốt cuộc nguyên nhân là do đâu."
Nói đến đây, hai người đã đi gần đến cửa, động tĩnh bên ngoài mơ hồ lọt vào tai, chỉ nghe trong sự tĩnh lặng của hàng vạn gia đình, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc nỉ non của một hai đứa trẻ sơ sinh.
Tống Hạc Khanh lắng nghe tiếng khóc, lẩm bẩm nói: "Lại có nhà mới sinh con nữa rồi."
Thôi Quần Thanh: "Hả?"
Sao người này lại đột ngột chuyển chủ đề như vậy chứ.
Tống Hạc Khanh nhìn hắn ta: "Ta hỏi ngươi, nếu ngươi là người thân bạn bè của gia đình này, nghe tin nên đến chúc mừng, thấy sinh nhi tử thì ngươi sẽ nói gì?"
Thôi Quần Thanh: "Đương nhiên là chúc mừng gia chủ nhận được lộng chương* rồi."
*Lộng chương là chơi với ngọc, ý nói sinh con trai nằm trên giường, cho mặc áo đẹp, cho chơi ngọc chương.
"Vậy nếu sinh nữ nhi thì nói thế nào?"
"Đương nhiên là chúc mừng nhận được lộng ngõa* rồi."
*Lộng ngõa là chơi với tấm ngói, ý nói sinh con gái nằm dưới đất, cho mặc áo hở tay, cho chơi tấm ngói.
Tống Hạc Khanh nở nụ cười, ánh mắt thanh đạm, không nhìn ra được sự lạnh lùng hay châm chọc, chỉ lẩm bẩm: "Vấn đề chính là ở chỗ đó."
"Cùng là con người, nhưng nhi tử thì được coi là mỹ ngọc, nữ nhi thì lại là mảnh ngói, nếu trong nhà sinh được nhi tử, cả gia đình đều vui mừng, hớn hở đi thông báo khắp nơi. Còn như sinh nữ nhi, thì sầu khổ lo lắng, oán trời trách đất. Thậm chí, không chờ đứa bé kịp mở mắt nhìn ngắm thế gian mà có người đã vứt bỏ hoặc là bóp chết ngay trong tã lót. Nếu may mắn sống sót, lớn lên có miếng ăn thì cũng phải nhường cho cha huynh, kính trọng cha huynh như trời, coi bản thân mình chỉ là thứ ti tiện. Một nữ tử, sinh ra là phận nữ nhi, muốn được người khác tôn trọng thì cách duy nhất là lấy chồng sinh nhi tử, nuôi dạy nhi tử, nếu không họ còn không được coi là người. Vì vậy, để giữ gìn phẩm giá của bản thân, họ buộc phải coi nhi tử là báu vật, coi nhi tử là lẽ sống, những nhi tử được họ nuôi nấng dạy dỗ, sẽ tiếp thu những quan điểm đó, chỉ biết trọng nam khinh nữ, mà không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, tự cho mình là cao quý, ích kỷ thành tính, coi trời bằng vung."
"Vì vậy, theo thời gian, nữ tử tuy bề ngoài là nữ tử, nhưng thực chất họ lớn lên lại thành nam tử, và điều họ ủng hộ cũng là nam tử. Còn nam tử, tuy bề ngoài là nam tử, nhưng thực ra lại chẳng khác gì súc sinh, làm những chuyện mà chỉ súc sinh mới có thể làm."
Thôi Quần Thanh nghe xong những lời này, trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, cụp mắt nói: "Ta hiểu rồi."
Tống Hạc Khanh cười hỏi lại: "Ngươi hiểu cái gì?"
Thôi Quần Thanh không đáp lại.
Trở về Thôi phủ, ngay trong đêm Thôi Quần Thanh đã ném hết ná cao su của tiểu Thập Tam đi, không ai có thể ngăn cản hắn ta.
Hắn ta nói còn nhỏ thì không nên quá nuông chiều, nếu nuông chiều quá mức khi lớn lên sẽ trở thành một tên súc sinh.
Hết chương 39