"Hắt xì!"
Trên phố Báo Từ Tự, Đường Tiểu Hà hắt hơi một cái thật mạnh, vừa xoa mũi vừa lẩm bẩm: "Lạ thật, có phải Tống cẩu quan đang mắng ta không? Cũng không đúng, ta đâu có đắc tội với hắn, rõ ràng ta còn cho thêm một muôi cà tím vào bát của hắn nữa mà."
Nàng không nghĩ nhiều, xoa xoa mũi xong lại tiếp tục đi dạo chợ.
Món cà tím xào tỏi và gà luộc hôm nay được khen ngợi rất nhiều, bữa nay vừa ăn xong, các thư lại đã vội vã hỏi nàng khi nào thì được ăn tiếp.
Đương nhiên Đường Tiểu Hà sẽ không nấu trùng món cho hai bữa liền, nguyên liệu để nấu bữa tối nàng đã có dự tính trong lòng hết rồi.
Nhân lúc rảnh rồi, nàng đi làm quen với những nông dân trồng rau, để khi có cà tím thì họ sẽ mang thẳng tới Đại lý tự, như thế có thể tiết kiệm được thời gian và công sức.
Dưới ánh nắng hè chói chang, vì là buổi trưa nên không có nhiều người đi chợ lắm, nhưng các loại rau vẫn rất tươi ngon, những nụ hoa vàng nho nhỏ của cây cải dầu, những quả cà chua đỏ tươi và màu xanh mát của dưa chuột, tất cả tỏa ra mùi hương thơm ngát, khắp nơi đều tràn ngập không khí ấm áp của cuộc sống.
Đường Tiểu Hà không tìm thấy người bán cà tím, nhưng lại thấy măng tây rất tươi ngon, định mua một ít để nếm thử.
Khi nàng đang trả giá với người bán hàng, khóe mắt vô tình liếc qua một cái, bất chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Đường Tiểu Hà lập tức không còn quan tâm đến việc mua măng tây nữa, nàng lao về phía bóng dáng nhỏ bé đó và gọi to: "Đa Đa!"
Đa Đa quay người lại, trông thấy nàng thì hơi sửng sốt, sau đó liền nhấc chân chạy đi.
Đường Tiểu Hà đuổi theo ngay lập tức, chưa kịp cảm nhận chuyện khác lạ, vừa chạy theo vừa gọi: "Đa Đa! Đa Đa, dừng lại đi!"
Ngươi đuổi ta chạy khoảng nửa nén nhang, cuối cùng Đường Tiểu Hà cũng chặn được Đa Đa trong một con ngõ nhỏ, vừa thở hổn hển vừa nói: "Muội nói xem, muội chạy làm gì! Ta có ăn thịt muội đâu!"
Đa Đa vẫn mặc bộ quần áo mà lần trước nàng đã gặp, chỉ có điều lần trước ít ra cũng còn sạch sẽ, còn lần này thì vừa bẩn vừa rách, trên quần áo còn có mấy lỗ thủng dài, giống như là bị cái gì đó kéo rách ra.
Không chỉ vậy, trên mặt cô bé còn có nhiều vết xanh tím chưa tan đi, một bên má sưng húp lên, khóe miệng nứt nẻ, mơ hồ còn thấy cả tơ máu.
Cô bé đang nắm chặt một túi vải thô đầy những vết vá, bên trong là những lá rau bị hư mà cô bé đã nhặt khi người ta vứt đi.
Lúc này, bàn tay đang nắm chặt cái túi của cô bé không ngừng run rẩy, ánh mắt cũng run rẩy không dứt, vừa mới nhìn vào mắt Đường Tiểu Hà, nước mắt cô bé lập tức trào ra.
Trong nháy mắt, Đường Tiểu Hà cảm thấy cô cùng luống cuống, không còn cảm thấy đau eo, cũng không dám thở mạnh nữa, vội vàng an ủi cô bé: "Muội, muội đừng khóc, có phải ta làm muội sợ không? Muội đừng sợ, chỉ là đã lâu không gặp muội nên ta hơi kích động một chút. Dạo này ta không thấy muội ở trên đường nữa, muội đã đi đâu?"
Khó khăn lắm Đa Đa mới ngừng khóc, nhìn Đường Tiểu Hà với đôi mắt đỏ hoe, nói: "Đại ca ca, sau này tốt nhất huynh nên cách xa muội một chút, nương muội nói, nếu như để bà nhìn thấy muội và huynh lén lút gặp nhau, bà ấy sẽ đánh chết muội, sau đó ném muội xuống sông."
Cái tính nóng nảy của Đường Tiểu Hà bỗng trỗi dậy, chau mày nói: "Cái quái gì vậy chứ? Có người nương nào lại có thể nói ra những lời như thế với nữ nhi của mình chứ? Trong mắt ta, muội chỉ là một tiểu muội muội, ta không hề có suy nghĩ xấu xa gì với muội cả, đừng nghe nương muội nói bậy."
Đa Đa lại rơi nước mắt, nghẹn ngào lặp lại lời nói lúc nãy: "Đại ca ca, sau này huynh đừng tìm muội nữa..."
Đường Tiểu Hà thở dài, biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, lại quan sát Đa Đa từ đầu đến chân một lượt, phát hiện cô bé gầy hơn trước rất nhiều, nàng nghĩ một chút rồi hỏi: "Muội đã ăn cơm chưa?"
Đa Đa lắc đầu.
Đường Tiểu Hà: "Vậy đi, tốt xấu gì hai chúng ta cũng đã quen biết được một thời gian, sau này sẽ rất khó gặp lại, thế nên ít nhất cũng phải cho ta cơ hội mời muội ăn một bữa, có được không?"
Đa Đa vẫn còn nấc nghẹn, nhưng không từ chối rõ ràng nữa, coi như là miễn cưỡng đồng ý.
Cuối cùng Đường Tiểu Hà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không yên tâm nếu dẫn Đa Đa đi ăn ở bên ngoài, sợ đang ăn nửa chừng Ngưu lão thái thái lại xuất hiện nên đã dẫn cô bé vào Đại lý tự từ cửa sau.
Trong nhà ăn, các tiểu lại đều đã rời đi hết, chỉ còn A Tế cùng với mấy tạp dịch đang bận rộn dọn dẹp.
Lúc Đường Tiểu Hà dẫn Đa Đa đi vào phòng bếp, A Tế đã giật mình, rồi không khỏi nhíu mày lại, giơ tay chỉ vào Đa Đa hỏi Đường Tiểu Hà: "Ca ca, người này là ai?"
Đường Tiểu Hà đi đến bên mấy cái bếp lớn, mở từng nắp vung ra, nói: "Đương nhiên là tiểu muội muội rồi. Ai da, vẫn còn một cái đùi gà nè, Đa Đa mau tới đây, ở đây có đùi gà!"
Đa Đa cảm thấy rất ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn ai, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc túi rách, cẩn thận đi qua.
Đường Tiểu Hà tự tay kéo cái túi ra khỏi tay Đa Đa, nhìn lòng bàn tay đen nhẻm của cô bé, nàng gọi A Tế lại:" A Tế, dẫn muội muội đi rửa tay đi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn, lát nữa đệ cũng ăn cùng nhé."
A Tế buông bát đũa đang rửa dở dang xuống, không tình nguyện "À" một tiếng, đi đến bên lu nước múc một thau nước, rồi ngẩng đầu nói với cô bé bẩn thỉu kia: "Tới đây."
Có vẻ như Đa Đa cũng cảm nhận được sự khó chịu của A Tế, cô bé hơi do dự không dám bước chân, cho đến khi Đường Tiểu Hà thúc giục một tiếng, mới cắn răng, cẩn thận tiến về phía trước.
"Ngươi cũng là đứa trẻ mà ca ca nhặt về à?" A Tế hỏi.
Đa Đa lắc đầu, vừa rửa tay vừa nhỏ giọng nói: "Muội, muội có cha nương..."
"Vậy thì tốt." A Tế nói, "Ngươi có cha nương thì đừng giành ca ca với ta, có biết không."
Đa Đa gật đầu, không nói thêm gì nữa, cẩn thận rửa sạch bùn đất trong tay, hốc mắt hơi đỏ lên.
"Rửa tay xong chưa? Xong rồi thì mau qua ăn cơm." Đường Tiểu Hà bưng hai cái bát lớn cất tiếng gọi.
Đa Đa nâng bàn tay đã rửa sạch lên chùi mắt, đứng dậy ngoan ngoãn nói: "Muội đến đây."
Đồ ăn được đặt lên bàn, không lâu sau Đa Đa đã ăn xong ba cái bánh bao và một chén lớn cà tím xào tỏi.
Đường Tiểu Hà nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô bé, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa đau lòng, không khỏi hỏi: "Ôi trời, rốt cuộc muội đã nhịn đói mấy ngày rồi? Đừng chỉ gắp mỗi cà tím, cái đùi gà này ta múc riêng cho muội đó, mau ăn đi."
Đa Đa nhìn đùi gà rồi nuốt nước miếng, nhưng lại lắc đầu nói: "Nãi nãi nói, con gái thì không được ăn đùi gà, sẽ làm chân to ra"
Đường Tiểu Hà ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt, nhấc đũa gắp đùi gà bỏ vào bát của Đa Đa: "Bà ấy lừa muội đó, ăn thoải mái đi, muội cứ yên tâm, hơn nữa, chân to thì tốt chứ sao, chân to thì đi đường càng vững, đi xa một chút thì có thể thoát khỏi bọn họ."
Nghe vậy, Đa Đa mới từ từ cầm đùi gà lên, đầu tiên cẩn thận cắn một miếng nhỏ, nhai kỹ rồi nuốt xuống, ngay sau đó mắt cô bé sáng lên, cũng bất chấp tất cả, há miệng cắn một miếng lớn, ăn vô cùng ngon lành.
A Tế nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái tướng ăn thật khó coi,"
Đường Tiểu Hà vỗ đầu nó một cái, không vui nói: "Tướng ăn của đệ thì đẹp lắm à? Lúc đầu tướng ăn của đệ còn khó coi hơn người ta nhiều, không biết xấu hổ mà còn nói người ta, đừng ép ta phải vạch trần hết ra đấy."
A Tế gãi đầu, giận mà không dám nói gì.
Đa Đa nhìn dáng vẻ của hai người họ, không nhịn được bật cười.
Đường Tiểu Hà cũng cười theo, dịu dàng nói với cô bé: "Con gái phải cười lên thì mới xinh đẹp, sau này muội phải cười nhiều lên nhé."
Đa Đa gật đầu thật mạnh, nhưng khi cúi đầu, trong mắt cô bé vẫn toát lên vẻ buồn bã sâu sắc.
Cơm nước xong xuôi, mọi người bắt tay vào làm việc, vừa phải dọn dẹp xử lý thức ăn thừa buổi sáng, vừa phải chuẩn bị nguyện liệu nấu ăn cho bữa tối.
Đa Đa ở lại giúp đỡ, hoặc là rửa nồi niêu chén bát, hoặc là giúp Đường Tiểu Hà rửa rau thái thịt, cho dù làm việc gì, cô bé cũng đều rất tháo vát.
Đến khi mặt trời xuống núi, Đa Đa chú ý tới ánh nắng chiều rực rỡ bên khung cửa sổ, nụ cười trên môi cô bé đột nhiên cứng đờ, chạy đến trước mặt Đường Tiểu Hà, lo lắng nói: "Đại ca ca, muội phải về rồi, cha nương cũng sắp đi làm về, muội phải về nhà nấu cơm."
Cả một buổi chiều Đường Tiểu Hà không hề nhắc đến chuyện tiễn cô bé đi, chỉ muốn giữ cô bé lại, thấy vậy không khỏi thở dài: "Thật sự phải về sao? Đại lý tự không tốt sao."
Đa Đa cúi đầu, mấp máy môi nói: "Đại lý tự rất tốt, nhưng nếu nương không tìm thấy muội, nhất định sẽ lo lắng."
Đường Tiểu Hà không biết nói gì, chỉ có thể thở dài, nhìn vết thương trên mặt cô bé, nói: "Được, muội chờ ta thoa thêm chút thuốc cho muội đã, sau đó sẽ đưa muội ra ngoài."
Đa Đa gật đầu thật mạnh, trong giọng nói tràn đầy cảm kích: "Đa tạ, đại ca ca."
Đường Tiểu Hà lấy dầu hoa hồng tự chế của mình ra, xử lý vết thương trên mặt cô bé trước, rồi lại bôi thuốc lên vết thương trên cánh tay của cô bé một lần.
Đa Đa không có phải ứng gì, điều này khiến Đường Tiểu Hà phải rùng mình, không nhịn được hỏi: "Ôi trời, làm thế nào mà muội có thể nhịn được vậy, nếu cha nương ta mà dám đánh ta như vậy, ta sẽ bỏ nhà đi ngay lập tức, không bao giờ để ý đến họ nữa.'
Đương nhiên, không đánh nàng thì nàng cũng đã bỏ đi rồi.
Đa Đa cười gượng: "Huynh trưởng sẽ không bị đánh, vì huynh ấy là con trai, nãi nãi muội từng nói, con trai là trụ cột gia đình, nếu đánh thì nhà cửa sẽ sụp đổ."
"Vớ vẩn." Đường Tiểu Hà nhẹ nhàng xoa vết thương cho cô bé, "Chỗ Ba Thục của ta, con trai và con gái đều được nuôi dạy như nhau, vì vậy con gái ở chỗ ta thường có tính khí không tốt, tính tình nóng nảy, chỉ cần châm một chút là cháy ngay, vì từ nhỏ đã không chịu được ấm ức.”
Đa Đa lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ.
Thoa thuốc xong, Đường Tiều Hà liền dẫn Đa Đa ra ngoài, nàng đưa bình dầu hoa hồng cho cô bé, lại nhét thêm cho cô bé mấy cái bánh bao nữa.
Ra khỏi nhà ăn, bầu trời càng lúc càng tối.
Đường Tiểu Hà thấy vẻ mặt sốt ruột của Đa Đa, nghĩ rằng cửa sau hơi xa, nên quyết định dẫn cô bé đi ra ngoài bằng cửa trước, dù sao thì cửa phụ bên phía đông lúc nào cũng mở, một gương mặt lạ đi qua chắc cũng không ai để ý.
Trên đường đi ra cửa trước, Đường Tiểu Hà lại dặn dò Đa Đa không ít điều, thí dụ như mỗi ngày nàng đều phải ra chợ mua sắm, nếu muốn gặp nàng, có thể đến chợ để tìm. Lại thí dụ như trong nhà ăn của Đại lý tự mỗi ngày đều có món ăn ngon, cô bé có thể đến đây bất cứ lúc nào, đại ca thủ vệ ở cửa sau rất dễ nói chuyện, chỉ cần báo tên tiểu Đường đầu bếp thì chắc chắn sẽ cho cô bé vào.
Dặn dò xong, Đường Tiểu Hà nhìn chiếc túi rách trong tay cô bé, nói: "Sau này đừng nhặt mấy cọng rau hư như này nữa, ăn vào đau bụng thì sao? Nếu đói bụng thì tới tìm ta ăn cơm."
Trên mặt Đa Đa đầy vẻ khó xử: "Cái này là nương kêu muội đi nhặt, bà nói đệ tử trong học đường đều mặc áo lụa, chỉ có ca ca muội là không có, gần đây trong nhà muội không mua thức ăn, tiết kiệm tiền để may áo cho ca ca muội.'
Đường Tiểu Hà không nhịn được day day mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy để cha nương muội ăn nhiều một chút, muội thì ăn ít đi một chút."
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến cửa trước, cách cửa chỉ khoảng ba bước.
Đường Tiểu Hà ngước mặt lên, chưa kịp bước ra đã vội kéo Đa Đa quay lại, tim đập thình thịch không ngừng.
Nàng nhìn thấy Tống Hạc Khanh, cho dù đó chỉ là cái bóng lưng.
Nhưng sao hắn không cắm rễ ở thư phòng mà lại chạy ra đằng trước làm chi vậy?
Nàng còn đang thắc mắc thì bên ngoài lại vang lên tiếng kêu khóc già nua, tiếng khóc nghe rất quen thuộc.
Đa Đa bừng tỉnh, lập tức nhận ra: "Đó là giọng của nãi nãi muội."