Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 34: Cà tím xào tỏi

Trước Sau

break

"Không phải ta! Thật sự không phải ta! Cầu xin Thiếu Khanh đại nhân làm chủ cho ta! Thiếu Khanh đại nhân!"

Người bán mứt anh đào bị sai dịch cưỡng chế đưa đi, trên phố Ngự đông nghẹt người qua lại, nam nữ già trẻ, ai nấy đều nhao nhao tụ tập lại xem hiện trường giết người xảy ra bất thình lình này.

Trên mặt đất, xác của Thôi Mậu đã trở nên cứng ngắc, hai mắt trợn trừng, làn da trắng bệch khi còn sống giờ đây đã chuyển sang màu xám đen, bờ môi thâm đen, máu đen phun ra trên mặt đất khi nãy đã khô lại, tay trái ông ta vẫn nắm chặt túi mứt anh đào chưa ăn hết.

Đám kiến bị mùi thơm của mứt anh đào hấp dẫn, bu đầy vào quả anh đào, chưa ăn no đã để lại chi chít xác kiến dày đặc.

Tống Hạc Khanh chuyển tầm mắt từ túi mứt anh đào sang Thôi Mậu chết không nhắm mắt nằm trên đất, đứng dậy ra lệnh: "Đưa thi thể về Đại lý tự, đồng thời cho người đến Thôi phủ báo tin cho Thôi gia."

"Vâng, thuộc hạ đi xử lý ngay."

Một lát sau, khi trở về Đại lý tự.

Tống Hạc Khanh không kịp ăn trưa đã đi khám nghiệm tử thi với ngỗ tác trước, xác định chất độc thực sự xuất phát từ anh đào chiên, sau đó lập tức đi đến tụng đường để thăng đường thẩm vấn.

Người bán mứt anh đào tên là Từ Hậu, bề ngoài trông cũng thật thà chất phác, đang run rẩy quỳ gối dưới công đường, vừa nhìn thấy Tống Hạc Khanh thì lớn tiếng khóc: "Đại nhân! Đại nhân minh giám! Tiểu nhân không có bỏ thuốc! Tiểu nhân bị oan!"

Những lời như vậy Tống Hạc Khanh đã nghe nhiều đến nỗi lỗ tai sắp đóng thành kén, nên đương nhiên biểu cảm không chút gợn sóng, lạnh mặt vỗ kinh đường mộc: "Ngỗ tác cũng đã khám nghiệm ra, trong mứt anh đào ngươi bán có chứa chất kịch độc là tỳ sương, Thôi Mậu cũng vì trúng độc tỳ sương mà chết, chứng cứ rõ ràng như thế, ngươi còn gì để chối cãi!"

Từ Hậu sợ đến mức mất kiểm soát, không nói được câu nào, chỉ biết liên tục lắc đầu, miệng lắp bắp lặp đi lặp lại: "Không phải ta đâu đại nhân, thật sự không phải ta đâu..."

Lúc này, ngoài cửa có thư lại chạy vào báo cáo: "Bẩm đại nhân, sau khi kiểm tra qua, tất cả mứt anh đào còn lại trên quầy hàng của Từ Hậu cũng chứa kịch độc tỳ sương."

Từ Hậu nghe nói như thế, cuối cùng không còn run rẩy nữa, hai mắt trợn ngược lên rồi ngất đi.

Tống Hạc Khanh nhíu mày hỏi: "Còn người nào mua mứt anh đào ở chỗ hắn nữa không?"

"Theo điều tra, hình như không có ai, mứt anh đào giá không thấp, Từ Hậu chỉ mới bán được cho mỗi Thôi Mậu."

Tống Hạc Khanh thở phào nhẹ nhõm, quay người nhìn Từ Hậu đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, trong lòng hắn cảm thấy hoang mang nhiều hơn là phẫn nộ.

Từ Hậu chỉ là một người buôn bán nhỏ, trong nhà còn có vợ con, cuộc sống cũng không hoàn toàn bế tắc, sao lại điên cuồng đến mức phải đi đầu độc hại người? Hắn lại còn giết người một cách vô tội vạ, lần này là Thôi Mậu, lần sau có thể là phụ nhân trẻ con vô tội đi ngang qua, rốt cuộc vì lý do gì mà hắn lại đi làm những chuyện này?

Tống Hạc Khanh cảm thấy vụ án này không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hắn nói: "Đưa người xuống, đợi hắn tỉnh lại lại tiếp tục thẩm vấn. Ngoài ra, cử người đến nhà hắn điều tra, đặc biệt chú ý đến lời nói của vợ con hắn, đồng thời cũng hỏi thăm cả hàng xóm láng giềng của hắn nữa, điều tra cho kỹ lưỡng."

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."

Từ Hậu bị kéo đi, Tống Hạc Khanh cũng đứng dậy, chuẩn bị quay lại phòng nghiệm thi, xem có thể tìm ra chút manh mối nào khác từ thi thể không.

Không ngờ hắn vừa bước ra khỏi cửa tụng đường, đã đụng phải Thôi Quần Thanh.

Thôi Quần Thanh mặc thường phục, sắc mặt hoảng hốt, hiển nhiên là vừa chạy từ nhà đến đây, trông thấy Tống Hạc Khanh, lập tức giơ tay nắm lấy bả vai hắn hỏi: "Thôi Mậu chết rồi?"

Tống Hạc Khanh gạt tay hắn ta ra: "Chết rồi, chết rất rõ ràng, người của ta không nói rõ với các ngươi sao?"

Thôi Quần Thanh xoa trán cười khổ: "Chính vì nói quá rõ ràng nên phụ thân ta mới ngất đi, thế nên chỉ có mình ta tới đây hỏi thăm tình huống."

"Chỉ là ta vẫn không dám tin, sao một người đang khỏe mạnh lại có thể chết bất ngờ như vậy."

Tống Hạc Khanh nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào Thôi Quần Thanh, nói một cách sâu xa: "Đúng vậy, một người đang sống sờ sờ, sao nói chết là chết, ta cũng hết sức khó tin."

Thôi Quần Thanh ngẩng đầu lên, chú ý tới ánh mắt của hắn thì ngẩn người, nói: "Người nhìn ta bằng ánh mắt như vậy làm gì, đừng nói là ngươi nghi ngờ ta giết người đó nhé?"

"Ta cũng không muốn." Giọng Tống Hạc Khanh trầm xuống, nghiêm túc nói: "Nhưng ta không thể không thừa nhận, nếu nói về động cơ gây án, thì chỉ có Thôi gia mấy người là có động cơ gây án rõ ràng nhất."

Thôi Quần Thanh không nhịn được gào lên: "Ta nóng lòng đến mức không chờ nổi mà ra tay luôn à, con mẹ nó chứ, ta ngu ngốc đến mức đó à."

 Ý thức được bản thân thất thố, hắn ta nhanh chóng hạ thấp giọng, nhìn quanh rồi ghé sát vào Tống Hạc Khanh nói: "Ít nhất ta cũng sẽ đợi ông ta đi được nửa đường rồi tùy tiện tìm một đám người giải quyết ông ta, sau đó tung tin rằng do sơn phỉ làm loạn , như thế là sạch sẽ, không dính dáng gì, chẳng phải tốt hơn tình huống hiện tại nhiều sao?"

Tống Hạc Khanh khẽ ngước lên, nhìn chằm chằm vào hắn ta một lúc rồi lạnh lùng thốt ra bốn chữ: "Đúng là thành thật."

Nói xong liền xoay người bước nhanh ra ngoài.

Thôi Quần Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Tống Hạc Khanh, hắn ta vẫn bất giác rùng mình, sau khi bình tĩnh lại liền nhấc chân đuổi theo: "Ngươi đi đâu đó? Hiện giờ tốt xấu gì ta cũng là người vừa mất đi người thân, ngươi không định an ủi ta một chút sao?"

"Được thôi, đi tới nhà xác với ta, ta sẽ an ủi ngươi trước mặt Thất thúc ngươi."

"... Ha ha, vậy thì thôi đi, ta vẫn chưa ăn cơm, ta phải ăn no đã rồi mới đi thăm Thất thúc được, nhà ăn của Đại lý tự các ngươi nằm ở đâu vậy? Phiền Tống đại nhân dẫn đường cho ta nhé?"

Nhà ăn, náo nhiệt ngất trời.

Thời tiết thật sự quá nóng, dù đã mở hết tất cả các cửa sổ ra nhưng trong nhà ăn vẫn vô cùng oi bức, ăn một bữa cơm thôi mà các thư lại đã đổ mồ hôi như tắm, mồ hôi trên trán chảy ra ròng ròng. Nhưng ngay cả như thế cũng không ngăn được niềm đam mê mãnh liệt của bọn bọ với món ăn, ăn xong bát của mình là họ lại chen chúc nhau đi xếp hàng.

"Tiểu đầu bếp, ngươi làm món cà tím xào tỏi ngày thật sự rất thơm! Cho ta thêm bát nữa đi!"

"Ta muốn ăn gà luộc! Cho nhiều dầu cay vào! Đa tạ tiểu đầu bếp!"

"Tiểu đầu bếp, cho ta thêm hai cái bánh bao trắng!"

Đường Tiểu Hà kéo ống tay áo lên đến vai, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán nàng quấn một cái khăn lớn để mồ hôi không rơi vào thức ăn, do đó đôi mắt của nàng trông càng to tròn, sáng ngời và lanh lợi.

Rõ ràng nàng đang bận rộn đến mức không có thời gian để thở, nhưng động tác lại rất có trật tự, tay thì múc cơm, miệng thì hét: "Sao lại kéo đến cả đám thế này, đừng gấp, thức ăn hôm nay rất nhiều, đủ cho mọi người ăn no -- cà tím xào tỏi và gà luộc đã xong rồi, A Tế! Lấy cho ta hai cái bánh bao trắng!"

Khi đội ngũ xếp hàng vơi dần đi, Đường Tiểu Hà nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nàng ngẩng đầu lên thấy là Thôi Quần Thanh, lập tức cười tươi, nói: "Ồ, thật không ngờ, hôm nay ngọn gió nào lại mang Thôi Ngự sử tới Đại lý tự thế này!"

Thôi Quần Thanh móc gương ra chỉnh lại dung nhan, cười nói: "Có chút việc, qua đây xem một chút."

Cũng không thể nói là đến để nhặt xác của ông Thất thúc không biết xấu hổ kia.

Cả sáng nay Đường Tiểu Hà đều bận rộn ở nhà bếp, không hay biết gì về những phong ba bên ngoài, nên nghe vậy cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ hỏi hắn ta: "Có kiêng kị cái gì không, có muốn ăn ớt không?"

"Không kiêng gì hết, chỉ cần cho ít ớt thôi."

Đường Tiểu Hà vừa múc cơm vừa nói: "Hôm nay ngươi đến thật đúng lúc, ta đều làm những món ăn kèm hợp với cơm, hoặc kết hợp với bánh bao nóng hổi cũng rất thơm ngon, ngươi ăn thử một miếng là biết ngay."

"Ha ha, vậy thì Thôi mỗ đúng là có lộc ăn rồi."

Sau khi lấy món chính cho hắn ta xong, Đường Tiểu Hà lại hô tiếp: "Người tiếp theo!"

Thôi Quần Thanh vừa rời đi thì lộ ra gương mặt của Tống Hạc Khanh.

Đường Tiểu Hà sửng sốt.

Từ hôm qua, sau khi cãi nhau với Tống Hạc Khanh rồi tan rã trong không vui, dường như hai người họ vẫn chưa nói chuyện lại với nhau. Điều này thật kỳ lạ, vì trước đây họ đã từng cãi nhau rất nhiều lần nhưng cũng nhanh chóng làm hòa, thế nhưng tối qua cũng không tính là cãi nhau mà lại khiến cho cả hai trở nên có chút xa cách.

Giống như lúc này khi chạm mặt nhau, cũng khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.

"Ăn món gì?" Đường Tiểu Hà đè nén cảm giác lúng túng trong lòng, ra vẻ thoải mái hỏi một câu.

Tống Hạc Khanh nhìn món ăn, nhưng khóe mắt lại lén liếc nhìn nàng, nói: "Giống như người phía trước đi."

Đường Tiểu Hà cảm giác được ánh mắt đó nên quay mặt đi để tránh tầm mắt của hắn, nhíu mày lầm bầm: "Chờ một chút."

Thôi Quần Thanh gọi món cà tím xào tỏi và gà luộc, đều là những món mà hắn không ăn được.

Nếu như bình thường, Đường Tiểu Hà chắc chắc sẽ nhắc nhở hắn, nhưng bây giờ, chỉ cần nói thêm một câu với hắn thôi nàng cũng cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng lấy đồ cho hắn để hắn rời đi.

 "Xong rồi, người tiếp theo."

Tại một bàn ăn ở góc phòng, Thôi Quần Thanh nhét miếng bánh bao vào miệng, giơ đũa chỉ món cà tím xào tỏi mà khen ngợi: "Thơm quá! Thật sự rất ngon! Mềm nhừ và thấm vị, cho vào miệng là tan ngay trên đầu lưỡi. Còn món thịt gà này, da bóng bẩy thịt mềm, vừa giữ được hương vị vốn có vừa loại bỏ được mùi hôi, món dầu ớt này là do chính tay hắn tự điều chế phải không? Nếu không sao ta chưa từng thấy loại này ở những chỗ khác chứ."

Tống Hạc Khanh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vừa nhai cà tím vừa nói: "Ăn không nói, ngủ không nói. Mau ăn đi, ăn xong ta dẫn ngươi đi gặp Thất thúc của ngươi."

Thôi Quần Thanh âm thầm đảo mắt, chỉ cho rằng hắn bị áp lực quá nhiều nên tâm trạng không tốt, vì vậy cũng lười tranh cãi với hắn.

Ăn cơm xong, Tống Hạc Khanh tự mang hộp cơm không bỏ vào thùng gỗ bên cạnh cửa sổ lấy cơm, khiến các thư lại có mặt ở đó đều âm thầm khen ngợi: "Đúng là Thiếu Khanh đại nhân của chúng ta, nhìn xem, ngài ấy là quan lớn mà ăn xong vẫn tự dọn chén bát bỏ vào thùng? Chúng ta chỉ là những quan lại nhỏ mà còn phải làm phiền đến tạp dịch giúp đỡ? Chúng ta nên học tập Thiếu Khanh đại nhân!"

Vì vậy mọi người nhao nhao làm theo.

Quay lại nhà xác, Thôi Quần Thanh chăm chú nhìn mặt mày sau khi chết của Thôi Mậu, sờ cằm nói: "Lạ thật, quá kỳ lạ, ta đã nghĩ ra rất nhiều cách chết cho ông ta, nhưng thực sự không ngờ ông ta lại chết theo cách này, ông ta đã đắc tội với người bán mứt anh đào khi nào vậy? Hung thủ cũng thật là thiếu suy nghĩ, sao lại nóng lòng ra tay vào lúc này chứ, chỉ cần chờ ông ta ra khỏi thành thì thiếu gì cơ hội để đòi mạng ông ta? Giờ thì hay rồi, người đã chết, bản thân cũng bị cuốn vào theo."

Bên cạnh, Tống Hạc Khanh nhìn vào đôi mắt trợn trừng đầy u ám không thể nhắm lại của Thôi Mậu, cũng thì thầm: "Đúng vậy, kỳ lạ, rất kỳ lạ."

Thôi Quần Thanh đang định hỏi Tống Hạc Khanh có phải cảm thấy vụ án này kỳ lạ không, thì nghe thấy Tống Hạc Khanh nói tiếp: "Ta không chỉ ăn hết gà, mà ta còn ăn hết cả cà tím nữa, thậm chí ta còn tự tay mang bát đến trước mặt hắn, để hắn nhìn thấy đáy bát trống không, sao hắn có thể không nhìn ta lấy một cái chứ?"

"Chẳng lẽ hắn không biết ta không ăn cà ư? Không đúng, chắc chắn là hắn biết. Một người không ăn cà như ta mà lại ăn sạch sẽ món cà tím hắn làm, chẳng lẽ trong lòng hắn không cảm động chút nào sao?"

"Hắn cũng không thèm khen ta lấy một câu?"

"Đường Tiểu Hà này thật không có lương tâm mà!"

Hết chương 34

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc