Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 32: Canh mỳ lát

Trước Sau

break

"Tên đầy đủ của Thất thúc là Thôi Mậu, Mậu trong xanh tươi."

Trên đường đi ra cổng chính, Thôi Quần Thanh nói với Tống Hạc Khanh và Đường Tiểu Hà: "Ông ấy là huynh đệ cùng một mẹ với phụ thân ta, bởi vì thân thể không khỏe nên những năm qua chưa từng thi cử hay tìm kiếm chức quan, dù đã lấy vợ sinh con, nhưng ông ấy vẫn luôn được phụ thân ta chiếu cố chăm sóc, sống cùng nhà với chúng ta, không phân gia ở riêng."

Đường Tiểu Hà nhỏ giọng thì thầm: "Thế không phải là kéo theo cả nhà ăn nhờ ở đậu sao?"

Tống Hạc Khanh huých cùi chỏ vào nàng, ra hiệu nàng bớt nói lại, quay sang hỏi Thôi Quần Thanh: "Sức khỏe không tốt?"

Thôi Quần Thanh gật đầu: "Hình như là bị mắc bệnh đau thắt ngực từ trong bụng mẹ, vì lý do này mà tổ phụ và tổ mẫu của ta rất thiên vị ông ấy, thậm chí trước khi lâm chung còn đặc biệt căn dặn phụ thân ta phải chăm sóc ông ấy suốt đời. Haiz, chuyện này cũng không còn cách nào khác, ai bảo phụ thân ta là trưởng tử trong nhà chứ."

Sau khi nghe xong, Tống Hạc Khanh ngừng lại một lúc rồi tiếp tục hỏi: "Thất thúc của ngươi có từng thích săn bắn không?"

Thôi Quần Thanh cười: "Săn bắn? Ngươi đang nói đùa với ta đấy à, ông ấy ốm yếu như thế, sao có thể đi săn được, ra ngoài không để người khác khiêng đi là đã tốt lắm rồi -- khoan đã?"

Sắc mặt Thôi Quần Thanh cứng lại: "Ngươi nghi ngờ chuyện đó là do ông ấy làm?"

Tống Hạc Khanh cũng nói thẳng ra, không hề quanh co lòng vòng, hỏi thẳng ngược lại: "Không thể ư?"

Nếu đổi lại là người khác nói như vậy, Thôi Quần Thanh nhất định sẽ mắng đối phượng một trận sau đó đuổi ra khỏi nhà, từ nay về sau đến chết cũng không qua lại với nhau nữa.

Nhưng nếu là Tống Hạc Khanh, hắn ta chỉ có thể cân nhắc kỳ lưỡng rồi nói: "Vậy thì không hợp lý, Thất thúc ta xưa nay là người thật thà, chưa từng làm chuyện gì đi quá giới hạn, Thất thẩm lại quản ông ấy rất chặt, đến mức ở tuổi này rồi mà ngay cả một tiểu thiếp ông ấy cũng không dám nạp chứ đừng nói đến những chuyện khác. Hơn nữa Văn Văn là cháu gái ruột của ông ấy, sao ông ấy phải cố tình dọa muội ấy chứ? Còn nữa, chúng ta đều đoán người khoác lên mình bộ da gấu là một nam tử, ông ấy ốm yếu quanh năm như vậy, cần da gấu làm gì?"

Nói đến đây, Thôi Quần Thanh cũng hơi ngẩn người, bởi vì hắn ta nhớ ra Thất thúc của mình rất sợ lạnh, chưa bao giờ thiếu các loại áo lông, các bộ da thú trong nhà săn được đều ưu tiên cho ông ấy lấy trước.

Thôi Quần Thanh càng nhíu chặt mày hơn, cuối cùng không kìm được liền quay người lại nói: "Đích thân ta sẽ dẫn ngươi đi lục soát phòng của ông ấy ngay bây giờ."

Tống Hạc Khanh kéo hắn ta lại, nói: "Chính ngươi cũng đã nói, Thất thúc ngươi được cưng chiều từ nhỏ, lớn lên lại được phụ thân ngươi chăm sóc. Vậy nên dù ngươi có tìm thấy bộ da gấu trong phòng ông ấy thì sao chứ? Chỉ cần ông ấy cắn răng không thừa nhận, một mực khẳng định là bị người khác hãm hại, vậy thì ngươi nói xem, phụ thân ngươi sẽ nghe ngươi hay là nghe ông ấy?"

Thôi Quần Thanh cẩn thận suy nghĩ một lúc, nhận ra đúng là như vậy, không khỏi cảm thấy thất vọng, ngửa mặt lên trời thở dài: "Vậy phải làm thế nào mới được đây."

Lúc này sắc trời đã tối, ánh hoàng hôn bao trùm khắp chốn, đèn chưa được thắp lên, xung quanh đều chìm trong bóng tối mờ ảo.

Tống Hạc Khanh quay đầu quan sát phía sau rồi nói với Thôi Quần Thanh: "Đi ra ngoài, lên xe ngựa rồi hãy nói tiếp."

Trên đường quay về Đại lý tự, tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường.

Đường Tiểu Hà bị xóc nảy đến mức thấy hơi mệt mỏi, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, ngáp một cái nói: "Ta không hiểu."

Tống Hạc Khanh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thì mở miệng hỏi: "Không hiểu cái gì."

Đường Tiểu Hà: "Vì sao ngươi lại chắc chắn rằng con gấu đen kia nhất định sẽ quay lại phật đường? Ông ta đã đánh rắn động cỏ rồi, nếu quay lại, chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao."

Tống Hạc Khanh: "Điều đó thì không hẳn, là con người thì đều mang theo tâm lý may mắn, ông ta có thể trốn thoát được một lần, thì sẽ tin rằng mình có thể thoát thêm được lần nữa. Hơn nữa, nếu mục đích của ông ta vẫn chưa đạt được, mà ông ta lại không quay lại lần nữa, e rằng ông ta sẽ khó mà ngủ yên được."

Đường Tiểu Hà càng ngạc nhiên hơn, trợn tròn mắt nói: "Mục đích?"

Có thể có mục đích gì chứ, chẳng phải chỉ đơn thuần là muốn dọa người khác thôi sao?

Lúc này Tống Hạc Khanh mở mắt ra, ánh mắt dưới ánh nến đang lay động trông sâu lắng và bình tĩnh, tựa như giếng cổ sâu hun hút vậy.

"Ta đã nói rồi, ta không giỏi phán đoán lòng người theo chiều hướng tốt, cho nên thường sẽ suy đoán mọi việc theo hướng xấu nhất."

"Một người đàn ông, nửa đêm cải trang đi dọa dẫm một cô nương trẻ tuổi, thật sự chỉ để hù dọa thôi sao?"

"Chẳng qua là có ý đồ bất chính mà thôi."

Trở lại Đại lý tự, trời đã tối đen.

Hai người vừa xuống xe ngựa, bỗng có một ông lão chạy tới, quỳ xuống trước mặt Tống Hạc Khanh, khóc lóc nói: "Đại nhân, thảo dân muốn báo án!"

Tống Hạc Khanh giơ tay ra hiệu cho nha dịch không được tiến lên, hắn hỏi ông lão: "Ông muốn báo án gì?"

"Anh đào thảo dân trồng bị người ta hái trộm, chúng đã hái hết sạch cả cây, không chừa lại quả nào, xin đại nhân làm chủ cho thảo dân."

Tống Hạc Khanh cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nói với ông lão: "Đại lý tự chỉ phụ trách các vụ án hình sự, vụ án này của ông thuộc về dân sự, ông nên đến Kinh triệu phủ."

"Thảo dân không dám đi, thảo dân sợ Kinh triệu phủ không phụ trách." Ông lão nói với vẻ mặt đau khổ.

Tống Hạc Khanh gọi hai gã sai dịch lại rồi nói với ông lão: "Có họ dẫn ông đến đó, Kinh triệu phủ sẽ giải quyết."

"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!"

Giải quyết xong vụ việc ở cửa, Tống Hạc Khanh vừa bước vào Đại lý tự, Vương Tài đã ôm một chồng sổ con đi tới: "Đại nhân, đây là những văn kiện khẩn cấp cần phải xử lý, không thể kéo dài thêm nữa."

Trương Bảo cũng cầm theo thư tín tiến lên nói: "Đại nhân, bên Đặng Chiêu đã có tin tức, nói rằng Dương Văn Trung đã bị bắt, đang chuẩn bị áp tải hắn ta lên kinh thành, có cần phải hồi âm không ạ?"

Phía sau họ, các thư lại và quan viên lớn nhỏ lần lượt lên tiếng: "Đại nhân, đại nhân, đại nhân..."

Tống Hạc Khanh cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, nâng tay đỡ trán đáp lại từng tiếng một.

Đường Tiểu Hà thấy thế cũng nói theo: "Đại nhân --"

Tống Hạc Khanh nhìn nàng với ánh mắt u oán: "Lại sao nữa?"

Đường Tiểu Hà chớp chớp đôi mắt đen to tròn, giọng nói mềm mại: "Ta nhớ ngươi vẫn chưa ăn cơm, có muốn ta làm cho ngươi chút đồ ăn không? Đêm nay vẫn còn dài lắm đó."

Tống Hạc Khanh ngẩn ra, đang định lên tiếng từ chối, nhưng đúng lúc này bụng hắn lại vang lên mấy tiếng kháng nghị. Thấy vậy, Đường Tiểu Hà cũng không quan tâm hắn có đồng ý hay không, trực tiếp quay về nhà ăn nấu bữa khuya cho hắn.

Đêm khuya thì nên ăn món gì dễ đó cho dễ tiêu, Đường Tiểu Hà đến phòng bếp, nhìn mấy nguyên liệu nấu ăn ban ngày vẫn còn dư lại, quyết định nấu cho hắn một bát canh mỳ lát.

Cách làm canh mỳ lát rất đơn giản, đầu tiên đun nóng nồi, bỏ hành vào xào cho thơm rồi thêm cà chua đã lột vỏ cắt hạt lựu vào, khi đảo cà chua có thể cho thêm chút muối, như vậy cà chua sẽ mau ra nước hơn.

Sau khi xào cà chua xong, đổ thêm nước vào nồi, đợi nước sôi thì sẽ có được một nồi canh cà chua màu cam thơm lừng, tiếp theo cho mỳ đã chuẩn bị sẵn vào, khi mỳ chín khoảng bảy phần thì cho trứng gà vào rồi khuấy đều lên, lòng đỏ trứng sẽ ngưng tụ thành những sợi trứng, hòa quyện với canh mỳ, màu sắc phong phú, hương vị đậm đà thơm ngon.

Khi sắp tắt bếp, Đường Tiểu Hà còn cho thêm một ít rau thái nhỏ và tôm khô để tăng thêm hương vị. Múc canh vào bát và cho vào hộp đựng thức ăn, trên đường đi đến nội viện, nhờ vào hơi ấm còn lại, mùi thơm của rau và tôm khô hòa quyện vào canh, tạo nên một hương vị không quá nhạt nhẽo, cũng không quá ngấy.

Tống Hạc Khanh ôm cái bụng đói đang kêu ọt ọt ngồi trong thư phòng ngồi chờ một lúc lâu, ngay khi thấy Đường Tiểu Hà tới hắn lập tức đứng dậy tiến lên đón, vừa tự tay bưng bát vừa ra vẻ: "Ngươi nói xem, đêm hôm khuya khoắt rồi ngươi cứ phải phiền phức như vậy làm gì, ta cũng không đói lắm, mà ngươi cũng đã mệt nhọc cả ngày rồi, không nghỉ ngơi cho tốt mà lại đi làm bữa khuya cho ta, tiểu Đường à tiểu Đường, ngươi thật là khiến ta... Trứng gà?"

Hắn hít vào một hơi: "Còn có cả hành nữa."

Đường Tiểu Hà trợn mắt, duỗi tay định giật lại: "Kén ăn quá -- không ăn thì đưa đây cho ta."

Tống Hạc Khanh vội vàng cầm thìa, múc một muỗng đưa vào miệng: "Ai nói ta không ăn... Ui, nóng quá."

Đường Tiểu Hà ngồi xuống, hai tay chống cằm, ngẩng mặt nhìn chằm chằm tướng ăn của Tống Hạc Khanh, không hiểu nổi: "Ngươi nói ngươi không ăn hành gừng, không ăn củ cải, cà tím đậu ve ta còn hiểu nổi, nhưng sao lại không ăn trứng gà? Nó rất tốt mà."

"Cũng bởi vì nó tốt nên mới không ăn vô." Tống Hạc Khanh ngồi xuống nói, "Lúc nhỏ ta hay bị bệnh, trong nhà lại không có gì để bồi bổ, không biết ai đã chỉ cho nương ta một phương thuốc, mỗi lần ta ốm đều làm nước đường hầm trứng gà cho ta ăn, từ nhỏ ta đã sợ mùi tanh, hoàn toàn không ăn nổi món đó, nhưng vì không muốn nương lo lắng nên ta đành phải cố gắng ăn hết, ngay cả nước canh cũng không chừa lại giọt nào. Sau này khi lớn lên, chỉ cần nhìn thấy trứng gà, ta lại nhớ đến cái mùi tanh ngọt khó nuốt khi bị bệnh ấy."

Hắn vừa ăn canh mỳ, vừa lẩm bẩm về quá khứ xa xôi, cho đến khi ăn được vài miếng vào bụng, mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Tiểu Hà, cảm thấy thật khó tin,  hắn nói: "Mà lạ thật, ta nói với ngươi mấy chuyện này làm gì nhỉ."

Cảm xúc trong lòng Đường Tiểu Hà có chút vi diệu, nhưng ngoài mặt lại hừ một tiếng, nói: "Ta có cầu xin ngươi nói với ta đâu. Thế nào, canh có ngon không?"

Tống Hạc Khanh gật đầu: "Không tanh."

Vậy có nghĩa là ngon rồi.

Đường Tiểu Hà biết hắn thuộc dạng cứng miệng, cũng không so đo với hắn, cười hì hì nói: "Ngươi phải tin ta, tất cả nguyên liệu nấu ăn vào tay ta rồi thì đều trở thành tinh hoa, chứ không phải thứ bỏ đi gì đâu, trước đây ngươi kén ăn như vậy là vì chưa gặp ta, giờ có ta ở đây, đảm bảo sẽ không còn món gì mà ngươi không thích ăn."

Tống Hạc Khanh bật cười trước sự tự tin này của nàng, ánh mắt hắn dịu dàng hơn rất nhiều, khẽ cười nói: "Nói thế tức là ngươi là quý nhân của ta à?'

Đường Tiểu Hà hếch cằm, dõng dạc nói: "Cũng có thể nói như vậy. Thế nào, lần sau đến Thôi phủ, ngươi có muốn đưa quý nhân của mình đi cùng không?"

Tống Hạc Khanh hơi ngạc nhiên: "Chẳng phải ngươi không thích bị ta sai bảo sao, sao lạo đổi tính vậy?"

Đường Tiểu Hà thở dài, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Cũng không phải là ta đổi tính, chủ yếu là ta thật sự rất tò mò, cái con gấu đen kia có phải là Thôi Mậu giả trang không, nếu thật sự là ông ta, vậy rốt cuộc ông ta có ý đồ gì?"

...

Bảy ngày sau, Thôi phủ.

Đã gần mười ngày trôi qua kể từ khi Bát tiểu thư bị dọa, sóng gió đã lắng xuống nhiều, theo như lời các nha hoàn bà tử ở viện Hạm Đạm, Bát tiểu thư đã có thể xuống giường đi lại, tối nay muốn đến phật đường lễ phật như thường lệ.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, hậu trạch của Thôi phủ trở nên tĩnh lặng và yên bình.

Trên con đường nhỏ dẫn từ viện Hạm Đạm đến phật đường, nha hoàn cầm một chiếc đèn lụa hình mỹ nữ yểu điệu cài trâm hoa, đang hầu hạ một cô nương xinh đẹp, bước đi nhẹ nhàng đi đến phật đường.

Cuối cùng mỹ nhân cũng đi vào phật đường, để nha hoàn đứng chờ ở bên ngoài.

Các nha hoàn ngồi trên bậc thềm, chẳng bao lâu sau thì ngáp liên lục, vùi mặt lên đầu gối bắt đầu ngủ gà ngủ gật, tiếng ngáy vang lên rất to.

Trong lương đình đối diện với phật đường, có một bóng đen lén lút xuất hiện phía sau cây cột, nhìn trái nhìn phải một vòng, sau đó rón rén đi về phía phật đường, vòng qua các nha hoàn, nâng tay đẩy thẳng cửa phật đường ra.

Vì đã rút kinh nghiệm từ lần trước, nên lần này động tác của hắn ta nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bước chân cũng khẽ khàng hơn, cửa mở ra, hắn bước hai chân vào trong mà không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp mà hắn ta ngày đêm mong nhớ, hơi thở của hắn ta bỗng trở nên dồn dập hơn, bàn tay run rẩy móc chiếc khăn đã tẩm đầy thuốc mê ở trong ngực ra, rón rén đi đến sau lưng mỹ nhân, lấy khăn bịt lên miệng mũi của đối phương, hắn dùng cả tay và chân đẩy người vào chỗ tối, miệng phát ra một nụ cười dâm ô: "Ha ha tâm can bảo bối của ta, cháu gái ngoan của ta, lần đầu tiên thấy cháu thúc thúc đã nhớ thương đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay cháu hãy đi theo thúc đi, thúc nhất định sẽ yêu thương chăm sóc cháu thật tốt!"

Lúc này, "Mỹ nhân yêu kiều" trong lòng ông ta đã kéo tay ông ta khỏi mặt mình, mở miệng phát ra giọng nam tử chính hiệu -- "Thất thúc, quả nhiên là ông."

Hết chương 32

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc