Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 31: Yêu vật

Trước Sau

break

Hậu trạch Thôi phủ, bên trong phật đường.

Tống Hạc Khanh ngồi xổm dưới đất, cẩn thận tìm kiếm ở chỗ cánh cửa, hắn tìm thấy nửa dấu chân, thấp giọng nói: "Bàn chân rộng chừng ba tấc, có thể xác định đây là dấu chân của nam tử, dấu chân chỉ có một nửa, phần trước của dấu chân dồn nhiều sức nên có thể là của người già hoặc là thân thể người này không được tốt lắm."

Thôi Quần Thanh đứng bên cạnh cảm thán: "Giỏi thật, ngươi thật sự là một hạt giống tốt trời sinh cho công việc điều tra hình sự, chẳng trách lúc trước Bệ hạ lại bất chấp tất cả để chuyển ngươi từ Bộ binh sang Tam pháp tư, mắt nhìn người của lão nhân gia quả là cao minh."

Đường Tiểu Hà dựng tai lên nghe, ngạc nhiên hỏi: "Cài gì Bộ binh?"

Thôi Quần Thanh: "Ài, ngươi không biết sao, đại nhân nhà ngươi là quan võ, nếu không phải vì chức vụ Thiếu Khanh Đại lý tự này cầm chân, thì giờ này có lẽ hắn đã theo quân đội đi diệt trừ phiến loạn rồi --"

Tống Hạc Khanh đứng dậy ngắt lời hắn ta: "Được rồi, đừng nói những chuyện không liên quan này nữa, hiện giờ Bát muội của ngươi đang ở đâu, có tiện gặp khách không?"

Thôi Quần Thanh nhíu mày, hơi khó xử: "Sốt cao mãi không dứt, người cũng không thể xuống giường được, tất nhiên là không tiện, nhưng đã đến mức này rồi, cũng không cần phải tránh tị hiềm gì, hai người đi theo ta."

Một lát sau, Thôi Quần Thanh dẫn hai người họ đến khuê phòng của Bát muội.

Bên trong khuê phòng phân thành ba gian, gian ngoài có một vài bà tử thô sử đang bận rộn vẩy nước quét nhà, vừa thấy Thôi Quần Thanh liền dừng việc đang làm lại, cúi người nói: "Bái kiến Tam gia."

Thôi Quần Thanh giơ tay ra hiệu cho họ đứng dậy, dẫn Tống Hạc Khanh Đường Tiểu Hà đi thẳng vào phòng khách ở gian giữa.

Trong phòng khách, một nhóm nha hoàn trẻ tuổi mặc áo lụa đỏ gấm xanh phúc thân với hắn ta: "Bái kiến Tam gia."

Thôi Quần Thanh: "Tất cả đứng lên đi, Văn Văn thế nào rồi, vẫn vậy sao?"

"Hồi bẩm Tam gia, cả người cô nương vẫn nóng hầm hập, uống thuốc cũng không thấy đỡ, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn uống gì, tối qua chỉ ăn được hai thìa cháo loãng, không nuốt nổi những thứ khác."

Sắc mặt Thôi Quần Thanh có phần nặng nề: "Ta biết rồi, ai đang hầu hạ bên trong."

"Là Triều Vân và Bích Nguyệt tỷ tỷ ạ."

"Vào trong bảo họ đỡ Văn Văn ra đây, nói là có khách quý đến thăm."

"Vâng."

Không lâu sau, bức rèm pha lê thoáng lay động vang lên tiếng lách cách, một nhóm nha hoàn xinh đẹp vây quanh một mỹ nhân như liễu rủ trong gió bước ra.

Trải qua hai ngày sốt cao, sắc mặt và bờ môi của Thôi Văn Văn đều tái nhợt, nàng khoác áo choàng đỏ thêu chỉ vàng, búi tóc được chải gọn gàng, không có vẻ rối loạn, chỉ là gương mặt vô cùng hốc hác, đôi mắt không hề có thần, mỏi mệt rũ mi mắt.

Mặc dù vậy, cũng không che giấu được vẻ mỹ mạo của nàng ấy.

Đường Tiểu Hà đã quen nhìn mấy tên quan thối trong Đại lý tự, chợt nhìn thấy một mỹ nhân yêu kiều như thế, không khỏi tròn mắt nhìn chăm chú, nhỏ giọng cảm khái: "Tỷ tỷ thật là đẹp."

Tống Hạc Khanh bình tĩnh giơ tay lên vỗ nhẹ vào gáy nàng một cái, lạnh lùng nói: "Không có chút quy củ lễ phép nào cả, cúi đầu xuống cho ta."

Vì đang ở ngoài nên Đường Tiểu Hà tuy giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể trợn mắt lườm hắn một cái, miễn cưỡng cúi đầu xuống.

Bên kia, Thôi Văn Văn thấy hai vị nam tử lạ mặt, sắc mặt vốn đã tiều tụy của nàng càng trở nên mất tự nhiên, may mà Thôi Quần Thanh kịp thời giải thích, chỉ vào Tống Hạc Khanh nói: "Vị này chính là Thiếu Khanh Đại lý tự Tống đại nhân, trước đây ta thường nhắc đến với muội, người bên cạnh hắn là thư lại tiểu Đường huynh đệ, ta mời bọn họ tới là để làm rõ sự việc hôm đó của muội, đều là người quen cả, muội không cần sợ."

Lúc này Thôi Văn Văn mới cảm thấy thoải mái hơn, hành lễ với Tống Hạc Khanh, nói: "Tiểu nữ bái biến Tống đại nhân."

Tống Hạc Khanh cất giọng ôn hòa: "Thôi cô nương không cần đa lễ, ta chỉ biết qua chuyện xảy ra vào hôm đó từ miệng huynh trưởng cô nương, còn cụ thể thế nào thì ta không rõ, mong cô nương vui lòng kể lại chi tiết một lần cho ta biết."

Thôi Văn Văn khẽ gật đầu, được nha hoàn đỡ ngồi xuống, dù nói chuyện chậm rãi nhưng thỉnh thoảng nàng ấy vẫn toát mồ hôi lạnh khi hồi tưởng lại, nhưng tốt xấu gì cũng đã trình bày rõ ràng những gì thấy được vào đêm đó.

Khi nói đến phần sau, hai hàm răng của nàng run cầm cập, giọng nói run rẩy: "Vật đó trông giống gấu nhưng không phải gấu, tuy có hình dạng của gấu, nhưng cử chỉ lại giống như con người, quả thực là yêu quái đã tu luyện thành tinh, càng nghĩ ta càng thấy sợ, yêu vật từ xưa đã có thể cưỡi mây đạp gió, nếu nó lại đến tìm ta, ta nên làm gì đây? Ta đã ốm yếu từ nhỏ, chỉ một lòng lễ Phật, chưa từng làm chuyện gì xấu, không ngờ lại có một ngày bị thứ tà ma này quấn lấy."

Thôi Văn Văn nói đến cuối cùng thì không kiềm chế nổi nữa, nàng ấy cúi đầu che mặt rơi nước mắt.

Tống Hạc Khanh liếc nhìn Thôi Quần Thanh, Thôi Quần Thanh vội vàng ra lệnh cho nha hoàn: "Đưa cô nương vào trong nghỉ ngơi đi, nhớ hầu hạ cho tốt."

Đợi người đi rồi, Tống Hạc Khanh mới uống một ngụm trà, bình thản nói: "Đã tìm ra nguyên nhân vì sao sốt cao không giảm."

Hai mắt Thôi Quần Thanh sáng lên: "Thế nào?"

Tống Hạc Khanh nhìn hắn ta: "Muội muội của ngươi khẳng định bản thân bị yêu ma quấy rối, đương nhiên sẽ lo lắng không yên, chỉ cần sớm bắt được cái kẻ giở trò ma quỷ kia, đưa đến trước mặt nàng ấy, nói với nàng ấy rằng đây là chuyện do con người làm, nàng ấy yên lòng thì tự khắc sẽ khỏi bệnh mà không cần uống thuốc. Có vẻ như chúng ta phải hành động nhanh một chút, ngươi tìm cho ta một căn phòng yên tĩnh, dẫn hai tiểu nha hoàn đã canh gác hôm đó tới, ta muốn thẩm vấn họ."

Đường Tiểu Hà ngước mắt nhìn Tống Hạc Khanh, nhỏ giọng nhắc nhỏ: "Tự mở hình đường thẩm vấn là phạm pháp phải không?"

Tống Hạc Khanh quăng cho nàng một ánh mắt sắc như đao: "Tranh cãi cũng là phạm pháp, ta có nên lập tức bắt ngươi giam vào Đại lý tự luôn không?"

Đường Tiểu Hà ngậm miệng, quay mặt qua chỗ khác không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Thôi Quần Thanh ở Ngự sử đài suốt ngày lười biếng pha trò, nhưng khi xử lý chuyện nhà mình thì lại rất nhanh nhẹn, Tống Hạc Khanh vừa yêu cầu, hắn ta đã nhanh chóng tìm được một căn phòng yên tĩnh, hai nha hoàn Triều Vân và Bích Nguyệt cũng bị gọi qua.

Triều Vân tuổi còn nhỏ chưa từng trải qua chuyện như này, Tống Hạc Kanh vừa ngẩng mặt lên, hai đầu gối nàng ta đã mềm nhũn quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, không nén được sợ hãi nói: "Nô tỳ biết sai rồi, sau này nô tỳ sẽ không ham ngủ nữa, nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ cô nương, xin đại nhân tha cho nô tỳ, nô tỳ không dám nữa."

Bích Nguyệt chừng hai mươi tuổi, lá gan lớn hơn nhiều so với Triều Vân, đối mặt với câu hỏi của Tống Hạc Khanh, không chỉ không sợ mà còn bình tĩnh lạnh lùng đáp: "Lúc ấy nô tỳ đi vệ sinh, trước khi đi còn nói qua với Triều Vân một tiếng, không ngờ nàng ta lại ngủ như chết vậy, dù sao khi nô tỳ trở lại thì cô nương đã ngất đi rồi."

Tống Hạc Khanh không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Bích Nguyệt.

Bích Nguyệt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Cái gì mà yêu ma quỷ quái, cô nương nói mơ mơ hồ hồ như vậy, e rằng chỉ là một giấc mơ mà thôi, Tống đại nhân tội gì phải hao tâm tốn sức như thế."

Tống Hạc Khanh cười nhạt, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: "Có phải là giấc mơ hay không, bổn quan tự phán đoán được, không cần Bích Nguyệt cô nương nhắc nhở."

Bích Nguyệt cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia hốt hoảng mà người khác khó phát hiện.

Một lúc lâu sau, Tống Hạc Khanh cùng Thôi Quần Thanh đi dạo trên con đường nhỏ trong vườn hoa.

Tống Hạc KHanh giơ tay chắn những cành liễu xanh mướt trước mặt, nói: "Bích Nguyệt này có vấn đề, mấy ngày nay phải chú ý đến nàng ta nhiều hơn, tốt nhất là phái người âm thầm theo dõi nàng ta sát sao.”

Thôi Quần Thanh ngạc nhiên: "Bích Nguyệt? Lúc trước ta cũng đã hỏi qua nàng ta, phản ứng của nàng ta rất bình tĩnh, dáng vẻ không giống như người đã làm chuyện mờ ám."

Tống Hạc Khanh lườm hắn một cái: "Ta thấy ngươi thật sự ở Ngự sử đài sống an nhàn qúa rồi đó, chỉ cần ngươi thẩm vấn thêm vài tên phạm nhân nữa thì sẽ biết, những người phản ứng càng bình tĩnh thì càng có vấn đề, còn nếu là người bình thường, đặc biệt là những người hiền lành sợ phiền phức mới dễ kích động, nói không lựa lời, cho dù không làm chuyện xấu thì cũng thể hiện ra bộ dáng lo lắng chột dạ."

Thôi Quần Thanh sờ sờ cằm, tuy nghi ngờ nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Thật sự có cách lý giải như vậy sao?"

Tống Hạc Khanh: "... Không biết Trung thừa đại nhân làm thế nào mà chịu đựng được cái người cả ngày chỉ biết lười biếng như ngươi."

Đúng lúc này, có một cục đá từ trên núi giả bay tới, trúng ngay trán Tống Hạc Khanh, để lại một vết đỏ, suýt chút nữa thì chảy máu.

Đường Tiểu Hà tinh mắt, liền hét lên về phía bóng người trên núi giả: "Này, tiểu tử ngươi cố ý phải không!"

Vừa nói xong, lại có thêm một cục đá nữa bay tới, lần này đập ngay vào trán nàng, nàng không thể nhịn được như Tống Hạc Khanh, đau muốn chảy nước mắt, nàng đối mặt với Tống Hạc Khanh, nghẹn ngào nói: "Đau quá đi, chắc chắn là nó cố ý."

Tống Hạc Khanh trầm mặt.

Thôi Quần Thanh thấy Tống Hạc Khanh sầm mặt xuống, vội vàng nhìn xung quanh, sau khi nhìn rõ là ai thì hét lên: "Tiểu Thập Tam, đệ ngoan ngoãn một chút cho ta! Nếu còn nghịch nữa thì ta để cho phụ thân đánh đệ đó!"

"Tiểu Thập Tam" khoảng chừng mười tuổi, trên đầu có hai cái sừng, mặc áo cẩm bào cổ tròn tay áo hẹp màu hồng cam, trên áo thêu hoa văn mây như ý, trên cổ đeo khóa trường mệnh, hoàn toàn không quan tâm y phục quý giá của mình có thể bị rách hay không, tùy ý nằm sấp trên đỉnh núi giả, bị trách móc cũng không buồn mà còn nhếch miệng cười vui vẻ, lại để một cục đá nữa lên ná cao su, lần này là nhắm ngay huynh ruột của mình.

"Ối!" Thôi Quần Thanh che trán hít một hơi khí lạnh, tức giận đến mức chỉ thẳng vào ranh con đó mắng: "Đệ đừng tưởng rằng ta không dám đánh đệ! Đệ chờ đó cho ta!"

Đứa trẻ cười ha ha không ngừng, đứng lên đổi chỗ ẩn nấp, sợ sẽ bị đánh thật.

"Đó là ai vậy?" Đường Tiểu Hà không vui hỏi.

Thôi Quần Thanh xoa xoa trán, cảm thấy bực bội, lầm bầm nói: "Lão út nhà ta, thân mẫu mất sớm, nên được mẫu thân ta chăm sóc dưới gối từ bé, được cưng chiều tối ngày nên ngoài phụ thân ta ra thì không ai quản được nó cả, mà phụ thân ta lại không có thời gian để quản thúc nó."

"Ta khuyên ngươi vẫn nên quản thúc nó thay phụ thân ngươi đi," Tống Hạc Khanh đột nhiên nói: "Nếu không sau này khi lớn lên, có khả năng nó sẽ thành khách quen của Đại lý tự đấy."

"Họ Tống kia ngươi đừng có nói quá như vậy, nó mới có bây lớn chứ, nghịch ngợm là bình thường, có lẽ sau này sẽ tốt hơn ấy chứ?"

Tống Hạc Khanh hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, dù sao đó cũng không phải hài tử nhà hắn, hắn quản chuyện không đâu này làm gì.

Ba người đứng xoa trán, đang định tiếp tục nói chuyện chính thì nghe thấy phía sau núi giả vang lên tiếng trẻ con trong trẻo -- "Này! Thúc đang làm gì đó?"

Thôi Quần Thanh tưởng là đứa trẻ nghịch ngợm quay lại gây rối, liền quay đầu lại quát: "Đang bận việc! Việc của người lớn trẻ con đừng có xen vào!"

Thôi Dật Hiên lại lắc đầu: "Tam ca, đệ không nói huynh, đệ đang nói chuyện với Thất thúc."

"Thất thúc? Thất thúc ở đâu?" Thôi Quần Thanh quay đầu nhìn xung quanh.

Thôi Dật Hiên giơ tay chỉ: "Đang ở bên đó kìa, vừa rồi thúc ấy ở chỗ đó."

Ba người nhìn về phía đó, thấy một cây thông cao lớn, đường kính khoảng ba thước.

Sau cây thông có một bóng người khẽ run rẩy, từ từ bước ra, xuất hiện trước mắt họ.

Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đang mặc bộ áo bào màu tím sẫm, sắc mặt trắng bệch, râu tóc thưa thớt, thân hình gầy gò, đối mặt với ánh nhìn chăm chú của ba người, ông ta gượng gạo cười nói: "Ta... Ta đến chỗ này để thu thập nhựa thông, nhựa thông là một thứ tốt, có thể dùng để làm hương liệu và thuốc, công dụng rất tốt."

"Thúc nói bậy!" Tống Dật Hiên hét lên: "Thúc không cầm dao cũng không cầm bát thì thu thập nhựa thông gì chứ, dáng vẻ lén la lén lút của thúc khẳng định là không có ý tốt!"

Thôi Quần Thanh giận tái mặt: "Tống Dật Hiên, đệ im miệng đi! Thất thúc là trưởng bối, đệ nói chuyện với thúc ấy như vậy đó hả? Thật là không biết lớn nhỏ gì hết, ta thấy đệ thật sự muốn lật trời rồi!"

Dạy đỗ đệ đệ xong, Thôi Quần Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, đi về phía người đàn ông kia, vẻ mặt ôn hòa, nói: "Đứa trẻ thối đó không hiểu chuyện, thúc đừng chấp nhặt với nó, trở về ta sẽ giáo huấn lại nó, nhưng mà trong tay thúc quả thật không có dao và chén thì làm sao mà thu thập nhựa thông được?"

"À, thực ra... thực ra ta đến đây để xem thử trước, xem có thích hợp để thu thập không, nếu được thì ta trở về lấy dụng cụ, bây giờ ta đang chuẩn bị quay về lấy đây."

"Ha ha, thì ra là vậy, thật là trùng hợp."

Trong khi hai người đang khách sáo, ánh mắt Tống Hạc Khanh vô tình dừng lại trên người vị "Thất thúc" này.

Sắc mặt trắng bệch đến mức xanh xao, thân hình gầy ốm, bước chân vô lực, khi nói chuyện ánh mắt có vẻ né tránh, hơi thở không đều.

Dường như ông ta đang bị bệnh.

Hết chương 31

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc