Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 27: Chân tướng

Trước Sau

break

Đầu hạ, những ngày nè nóng bức đang đến gần, dù màn đêm đã buông xuống, nhưng toàn bộ kinh thành vẫn bị bao trùm trong cái thời tiết nóng như lửa đốt này.

Dân chúng khắp đầu đường cuối ngõ đều đang bàn tán xôn xao không ngừng về cảnh tượng kinh hoàng ở Cựu Phong Khâu môn lúc ban ngày, họ nói rằng hai chiếc đèn lồng kia nhìn thì cũng bình thường, nhưng không ngờ bên trong lại giấu đầy những mảnh thi thể, lúc phát hiện thì đã thối rữa và bốc mùi, hôi thối đến mức cả Cựu Phong Khâu môn đều không thể chịu nổi.

Giữa những tiếng bàn luận đó, một con bồ câu trắng bay xuyên qua màn đêm, vỗ đôi cánh trắng như tuyết, nhẹ nhàng bay qua Minh Đức môn cao sừng sững, bay qua phố Ngự, bay thẳng đến gần chùa Đại Tướng Quốc nơi các gia đình quyền quý hay tụ tập.

Không lâu sau, một con khoái mã phóng ra khỏi Thôi phủ, người hầu ngồi trên lưng ngựa liên tục vung roi, chạy thẳng đến phố Bão Từ Tự nằm trong Ngũ tự tam tỉnh ở phía tây.

Con ngựa dừng lại trước cổng Đại lý tự, người hầu nhanh chóng xuống ngựa, giao bức thư trong tay cho một tư lại đang đứng chờ sẵn ngoài cổng cả ngày nay. Tự lại nhận thư xong không dám chậm trễ dù chỉ một giây, quay người chạy vào Đại lý tự, nhanh chân chạy về phía nhà giam.

Đến cửa nhà lao, tư lại đưa bức thư cho quản ngục, quản ngục nhận lấy, quay người chạy vào trong nhà lao, chạy đến cuối nhà lao, dừng lại trước giá dụng hình, cúi đầu, nâng hai tay dâng bức thư lên.

Ánh nến lay động, không ngừng nhảy múa, trong ánh sáng lờ mờ ấy, một bàn tay thon dài trắng trẻo vươn ra cầm lấy phong thư, mở ra và lấy tờ giấy bên trong ra.

Tống Hạc Khanh nhìn những gì viết trên giấy, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn người đang bị trói trên giá dụng hình, nhìn ông lão như sắp tắt thở, hắn mở miệng nói: "Ta nên gọi ngươi là gì đây, là Uông Sĩ Lâm, hay là -- Chu Hòa Thuận?"

Ông lão không động đậy, đầu rũ xuống, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ to chừng bàn tay, chiếu lên mái tóc bạc của ông ta, khiến ông ta trông như một bức tượng đá không có sự sống.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không, đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi có thể nghe thấy." Tống Hạc Khanh không vui nói.

Không biết qua bao lâu, ông lão mới mấp máy môi, lẩm bẩm với chất giọng khàn đục của người già: "Làm sao ngươi biết được tên của ta."

Tống Hạc Khanh bước tới trước mặt ông ta, giơ tờ giấy ra trước mặt ông lão, nói: "Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm, ba mươi năm trước ngươi kết bạn với Uông Sĩ Lâm cùng nhau đi đến kinh thành tìm kế mưu sinh, không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì để giết ông ta, lấy hộ tịch của ông ta, thay thế vị trí của ông ta, ngươi cảm thấy mình đã làm mọi thứ hết sức kín kẽ, nhưng trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, những người của thế hệ trước ở Dương Châu vẫn chưa chết hết đâu, chỉ cần tìm kiếm người thân hoặc bạn bè cũ của ông ta hỏi thăm một chút, chẳng phải có thể dễ dàng biết được Uông Sĩ Lâm có một người bạn làm đầu bếp, tên là Chu Hòa Thuận sao?"

Chu Hòa Thuận đột nhiên kích động, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tống Hạc Khanh, hét lên: "Không có khả năng! Bạn bè người thân của ta và hắn đều đã chết đói hết rồi! Rốt cuộc ngươi đã hỏi thăm được từ đâu!"

Tống Hạc Khanh cả kinh, đứng sững ra.

Bởi vì hắn cũng không biết bạn bè của Thôi Quần Thanh đã dùng thủ đoạn gì để điều tra ra, trên tờ giấy chỉ viết mỗi kết quả, còn quá trình là bản thân hắn suy đoán, tưởng rằng để xác định danh tính của một người, không gì ngoài việc thông qua người thân và bạn bè, không ngờ lại còn có chuyện như vậy.

"Tất cả đều chết đói hết sao?" Tống Hạc Khanh nhíu mày, "Trận đại hạn hán năm đó rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào?"

Chu Hòa Thuận nhìn vẻ mặt hoang mang của hắn, dường như cảm thấy vô cùng buồn cười, ông ta cười không ngừng, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, như thể đang chìm vào trong hồi ức, run giọng nói: "Giếng cạn suối khô, người thì chết khát, đồng ruộng khô cằn, kênh rạch thành đất. Triều đình ơi, khoản tiền cứu trợ của triều đình khi nào mới có thể tới đây, nữ nhi ta chết vì đói khát, thê tử ta khóc cạn nước mắt mà chết, trong vòng trăm dặm không có lấy một giọt nước, một hạt thóc, triều đình đâu, sao triều đình chưa phái người tới cứu trợ chứ!"

Tống Hạc Khanh hơi khó thở, nghĩ tới một bài đồng sao mà năm xưa khi hắn nghe được trên đường đến kinh thành dự thi -- "Tạ thị có một con chim toàn thân màu đen, đôi cánh dài dang rộng khắp chín tầng mây, ăn ngàn cân gạo của Vương mẫu nương nương, lại không rơi một hạt xuống trần gian."

Nói đến ai, không cần nói rõ cũng biết.

Đầu óc hắn bị tiếng khóc cười làm cho rối bời, hắn cố gắng giữ tỉnh táo, mạnh mẽ quyết đoán nói: "Dù trong lòng ngươi có bao nhiêu oán hận, thì nạn hạn hán và Tạ Trường Thọ có liên quan gì với nhau đâu, rốt cuộc là vì cái gì mà ngươi lại ra tay độc ác với hắn như vậy."

Chu Hòa Thuận khóc xong cười xong, dần dần bình tĩnh lại, trong sự yên tĩnh, ông ta bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, hỏi Tống Hạc Khanh: "Tống đại nhân, ngươi biết bên trong quả đào mừng thọ cần phải chứa bao nhiêu chiếc đèn lồng không?"

"Một vạn* đèn lồng?" Tống Hạc Khanh không hiểu vì sao ông ta lại hỏi cái này, nên nói đại một con số.

* 1 vạn = 10.000

"Không đúng, là một vạn chín trăm chín mươi chín cái đèn lồng." Chu Hòa Thuận nói.

Giọng của ông ta càng ngày càng nhỏ, như thể lơ lửng trên không, giống như đang nói mơ.

"Một vạn chín trăm chín mươi chín, vừa là để chúc mừng Thánh thượng sống lâu muôn tuổi, cũng là để khẩn cầu trời cao, phù hộ cho Đại Ngụy thái bình thịnh vượng dài lâu."

"Ở Công bộ, chi phí để hoàn thành một chiếc đèn lồng là năm lượng bạc, tổng giá trị của tất cả đèn lồng là năm trăm vạn bốn nghìn chín trăm chín mươi lăm lượng, cộng thêm cả chi phí hoàn thành quả đào mừng thọ nữa, tổng cộng là sáu trăm vạn lượng."

"Một lượng bạc tương đương với một ngàn đồng, một đồng có thể mua hai cái bánh nướng, hai cái bánh nướng có thể giúp cho một gia đình ba người sống thêm được năm ngày, nếu là trẻ con, có thể sống thêm bảy ngày."

"Sáu trăm vạn lượng, có thể mua được bao nhiêu cái bánh nướng, Tống đại nhân có thể tính ra không?"

Lòng bàn tay Tống Hạc Khanh ướt đẫm mồ hôi, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt rét lạnh: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì."

Chu Hòa Thuận cười cười, tiếp tục nói như mê sảng: "Khi ta mới tới kinh thành, ta vẫn cứ không hiểu, mặc dù triều đình nói đã cấp phát lương thực cứu trợ thiên tai xuống rồi, nhưng vì sao Dương Châu vẫn không nhận được gì, nhưng khoản lương thực kia rốt cuộc đã đi đâu, có phải đã biến mất rồi không? Câu hỏi này ta đã băn khoăn nhiều năm, nhưng vẫn mãi không nghĩ ra được. Cho đến khi triều đình vì thúc đẩy phát triển thương nghiệp ở kinh thành, các quan lại và thương nhân kết hợp với nhau, mượn Thiên Hương lâu để chúc thọ Bệ hạ, chế tạo quả đào mừng thọ, giấu đèn lồng ở bên trong, ta mới giật mình nhận ra, mới biết những khoản lương thực kia đã đi đâu."

"Chúng biến thành tơ lụa Khởi la, rồi bị một mồi lửa thiêu rụi, gọi là toàn dân vui mừng."

"Đủ rồi!" Tống Hạc Khanh không hiểu sao lại cảm thấy hoảng sợ, chỉ có thể lên tiếng ngắt ngang, "Ngươi nói những điều này thì có liên quan gì đến việc ngươi giết Tạ Trường Thọ, chẳng lẽ chỉ vì mỗi chuyện hắn cướp của ngươi một chiếc đèn lồng và đánh ngươi một trận thôi ư?"

"Không phải." Chu Hòa Thuận lắc đầu, đôi môi khô nứt của ông ta nhếch lên một nụ cười nhẹ, trong ánh mắt ngạc nhiên của Tống Hạc Khanh, ông ta nói tiếp: "Là vì hắn đã nói với ta một câu, hắn nói --"

"Chỉ là một cái đèn lồng rách mà thôi, trong nhà tiểu gia ta có rất nhiều."

Trong lòng Tống Hạc Khanh chấn động, như thể nhìn thấy Tạ Trường Thọ sống lại đứng trước mặt mình, cái bụng căng phình và cái đầu béo ú ngẩng cao đầy kiêu ngạo cùng tự mãn.

Tống Hạc Khanh mơ hồ cảm nhận được gì đó, nhưng chưa đủ rõ ràng, chỉ có thể mở miệng hòi: "Những lời này có ý gì?"

"Có ý gì..." Chu Hòa Thuận chậm rãi cười thành tiếng, giọng nói bỗng nhiên trở nên gay gắt, ngẩng đầu mở to đôi mắt già nua đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tống Hạc Khanh, hét lên như người điên: "Một cái đèn lồng rách mà thôi, nhà hắn có rất nhiều, đã có rồi! Tại sao còn muốn đi cướp của người khác! Bọn chúng thiếu tiền sao! Thiếu cơm ăn hay sao! Mấy đời bọn chúng tiêu cũng không hết tiền ăn không hết lương thực, vì sao còn muốn đi cướp! Đi đoạt nữa chứ!"

Trong cặp mắt già nua đục ngầu đó ngập tràn nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, như giọt mực đậm vĩnh viễn không bao giờ phai được.

"Bảo nhi của ta mất khi chỉ mới sáu tuổi, ta chờ đợi mãi đến năm ba mươi lăm tuổi mới có được một đứa con gái là Bảo nhi, thế nhưng nó đã chết đói chết khát trong vòng tay của nương nó, Vân nương của ta đã khóc đến mức mù cả hai mắt, khóc đến nỗi nước mắt không còn là nước mắt nữa, mà là máu, trước khi chết nàng nói với ta rằng, kiếp sau nàng không muốn làm người nữa, thà làm heo làm chó, bị người ta làm thịt cũng còn tốt hơn là làm người, chịu đựng nỗi đau khổ sinh ly tử biệt."

"Tiên nhân đốt đèn, thiên hạ vui mừng... Ha ha ha, một câu nói dễ nghe biết bao nhiêu, nhưng có ai còn nhớ đến trận đại hán hán ba mươi năm trước ở Dương Châu nữa không!"

"Dựa vào đâu mà các ngươi đều ở đây ăn mừng, mà ta lại phải chịu đựng nỗi đau nhà tan cửa nát, chứng kiến các ngươi sum vầy quây quần bên nhau!"

"Đã thế, ta không ngại biến Tạ Trường Thọ thành đèn lồng, thay thế cho chiếc đèn mà hắn đã cướp đi, kinh thành không thiếu cảnh của cải xương máu của người dân bị thiêu cháy, nhưng chắc chắn chưa có ai được thấy qua cảnh mỡ của người quyền quý bị đốt cháy sẽ trông như thế nào phải không? Thế nên ta quyết định cho hắn bay lên trời, để mọi người được mở mang tầm mắt, cũng để cho Vân nương của ta ở trên trời nhìn thấy, như thế có gì sai, có gì không ổn ư, ai bảo hắn cướp đèn lồng của ta, chẳng phải hắn đang tự chuốc lấy hậu quả sao? Ha ha ha!"

Tống Hạc Khanh nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Đúng vậy, hắn quả thực đã phải nhận kết cục thảm hại."

Nhưng rồi hắn lại đột ngột mở mắt ra, ánh mắt trong suốt nhưng cũng đầy đau thương, tiến lên nắm chặt cổ áo của Chu Hòa Thuận, quát lớn: "Nhưng quả báo này không cần ngươi phải tự ra tay! Người làm ác ắt sẽ bị trời trừng phạt, nếu trời không phạt thì ta làm! Ta giết hắn là tuân theo luật pháp, còn ngươi giết hắn là phạm vào tội! Lấy mạng đổi mạng, ngươi cảm thấy như vậy đáng giá ư!"

"Đáng giá." Chu Hòa Thuận cười nói, "Ta đã sống đến từng tuổi này, có thể giết được con trai của gian thần, rất đáng giá."

Tống Hạc Khanh buông cổ áo của ông ta ra, nghiến răng nhả ra bốn chữ: "Hồ đồ ngu xuẩn."

Nói xong hắn quay người định rời đi, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng cười khẽ của Chu Hòa Thuận.

Chu Hòa Thuận nói: "Tống đại nhân, không phải lão già ta hồ đồ ngu xuẩn, mà là ngươi còn quá trẻ. Ngươi chưa trải qua nỗi đau cốt nhục chia lìa, chưa hiểu được cảm giác nửa đêm tỉnh mộng đau đớn đến không muốn sống, ngươi sẽ không hiểu, ngươi thì biết cái gì chứ."

Tống Hạc Khanh dừng bước, quay mặt lại nhìn Chu Hòa Thuận.

Vẻ mặt hắn đã khôi phục lại nét bình thản thường ngày, đứng dưới ánh trăng trắng sáng, cả người hắn được bao quanh bởi quầng sáng nhẹ nhàng, trông như một vị thần tiên vậy.

Hắn nói: "Sao ngươi biết ta chưa từng trải qua cảm giác đó."

Vẻ mặt Chu Hòa Thuận chết lặng, hiện lên chút ngạc nhiên.

Nhưng Tống Hạc Khanh không nhìn ông ta nữa, xoay người đi ra khỏi nhà giam.

Bên ngoài nhà giam, Đường Tiểu Hà đang ngồi trên bậc thềm, mặt vùi vào đầu gối, ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng ngẩng đầu lên nhìn qua, dụi dụi mắt nói: "Cuối cùng ngươi cũng ra rồi, cái tên Uông uông uông --"

Đường Tiểu Hà còn đang mơ màng, nhất thời quên mất tên của Uông Sĩ Lâm.

Tống Hạc Khanh ngớ ra, ma xui quỷ khiến nói một câu: "Meo meo meo?"

Cuối cùng Đường Tiểu Hà cũng nhớ ra: "Là Uông Sĩ Lâm, ông ta đã khai chưa?"

Tống Hạc Khanh ngồi xuống bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thờ dài nói: "Khai rồi, có thể không khai ư, gốc gác của ông ta cũng đã bị ta đào ra, tiếp tục chống cự cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có điều ta thực sự tiếc thay cho ông ta, dù mạo danh người khác là tội lớn, nhưng bao nhiêu năm qua không có ai điều tra kỹ lưỡng về ông ta, triều đình cấp nhà cho ông ta ở, bổng lộc của Công bộ ông ta vẫn nhận đủ, chỉ cần ông ta an phận thủ thường, sống vài năm nữa rồi nhắm mắt xuôi tay, cát bụi trở về với cát bụi, đâu đến mức rơi vào hoàn cảnh bi thảm như hôm nay."

Đường Tiểu Hà không biết những ẩn tình bên trong, chỉ kinh ngạc về năng lực phá án của Tống Hạc Khanh, tranh thủ lúc hai người hiếm khi đươc rảnh rỗi, nàng hỏi thẳng hắn: "Chỉ với dáng vẻ già nua của Uông Sĩ Lâm, nếu không phải ta phát hiện ra sơ hở của ông ta từ miệng A Tế, thì ta cũng sẽ không nghi ngờ ông ta, thật sự rất khó để liên tưởng ông ta với hung thủ. Nhưng sao ngươi có thể xác định vụ án này nhất định có liên quan tới ông ta?"

Tống Hạc Khanh lắc đầu, vẫn nhìn lên trời, nghiêm túc nói với nàng: "Thực ra lúc đầu ta cũng không chắc chắn lắm, chỉ là ta, không giỏi trong việc tưởng tưởng ngưới khác quá tốt, cho nên nhìn ai cũng cảm thấy đáng nghi."

Đường Tiểu Hà nhìn hắn chăm chú.

Nàng cảm thấy giờ phút này dáng vẻ Tống Hạc Khanh ngửa đầu nhìn mặt trăng, dường như có chút cô đơn không thể diễn tả được.

"Vậy trong mắt ngươi, người xấu trông như thế nào?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

Tống Hạc Khanh mím môi, ra vẻ cao thâm khó lường, nói: "Có muôn hình vạn dạng, chỉ dựa vào mắt thường thì khó có thể phán đoán được, chỉ có thể cảm nhận, không thể nói rõ."

Đường Tiểu Hà vẫn chưa nghe ra hắn đang cố ý trêu chọc mình, còn à à một tiếng, chống tay lên má nghiêm túc nói: "Vậy ngươi thấy ta có giống người xấu không?"

Tống Hạc Khanh cúi đầu liếc nàng một cái: "Không giống."

"Vậy trông ta giống gì?"

Tống Hạc Khanh giơ tay ôm mặt nàng, véo má véo tai nàng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, sau đó bất thình lình nói một câu: "Ngươi giống kẻ ngốc."

Nói xong liền bỏ chạy.

Đường Tiểu Hà ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng, đứng lên đuổi theo, vung năm đấm hung hăng nói: "Tống Hạc Khanh, ngươi thật quá đáng! Ta không nên nói chuyện tử tế với ngươi! Ngươi nói đi! Người xấu trông như thế nào! Bọn họ đều rất giỏi giả vở đáng thương ư? Giống như Uông Sĩ Lâm sao?"

"Sai rồi." Tống Hạc Khanh vừa chạy trốn vừa không quên sửa lại cho nàng: "Uông Sĩ Lâm không phải là người xấu thực sự, người xấu thực sự không ở chốn thị phi."

"Vậy chứ ở đâu?"

Tống Hạc Khanh duỗi cánh tay dài chỉ về một hướng.

Đường Tiểu Hà dừng bước, chăm chú nhìn về hướng đó, kinh ngạc nói: "Chỗ đó là... Hoàng cung?"

...

Hoàng cung, Khôn Ninh cung.

Đặt dưới tấm bình phong lớn được thêu dệt cầu kỳ là hai chiếc lư hương hình chim phượng hoàng bằng vàng cao cỡ nửa người, đầu phượng ngẩng cao, tư thái thanh nhã và uy nghiêm, làn khói mỏng manh bay lên từ miệng con chim phượng, lặng lẽ lan tỏa vào cảnh sắc thiên nhiên trên bức bình phong, phác họa ra một hình bóng duyên dáng và quý phái.

Tạ Trường Võ quỳ bên ngoài bức bình phong, cúi thấp đầu, run rẩy nói; "Đại tỷ... À không, Hoàng hậu nương nương, thần, thần thật sự không biết phải làm gì bây giờ, cái tên Tống Hạc Khanh kia thật sự không phải là người mà, hắn lại có thể làm đến mức này chỉ vì một vụ án mạng, mà thân thủ cũng không tồi, muốn phái người ám sát hắn cũng không thành."

Một tiếng "Rắc" như tiếng kéo cắt bỏ một nhành hoa nhẹ nhàng vang lên, người bên trong tấm bình phong lên tiếng, giọng nói ấm áp chậm rãi, mang theo một sự lười biếng quyến rũ: "Ngươi làm việc không sạch sẽ, chẳng trách bị người khác đè lên đầu."

Vẻ mặt Tạ Trường Võ nhăn nhó đầy đau khổ, khóc không ra nước mắt nói: "Lẽ ra hôm đó có thể làm sạch sẽ hơn chút, nhưng không ngờ giữa chừng lại nhảy ra một thằng nhóc, rồi lại xuất hiện thêm một lão già chết tiệt, thuộc hạ của ta căn bản không có cơ hội để ra tay, mà lão già chết tiệt đó lại đi qua Sùng Minh môn, vừa nhìn thấy là ta đã biết ông ta có vấn đề. Ban đầu ta còn tưởng mình gặp may, đỡ phải tự mình ra tay, nhưng không ngờ lại bị cái tên Tống Hạc Khanh kia quấy nhiễu, làm lớn chuyện đến mức này. Mặc dù bề ngoài mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng phụ thân chắc chắn sẽ nghi ngờ ta, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin nương nương che chở."

Lại một tiếng "Rắc" nữa vang lên, người phía sau tấm bình phong nói: "Ngươi không cần ta phải che chở, về đi, phụ thân sẽ không xuống tay với ngươi đâu, Trường Thọ đã chết rồi, ông ấy đã mất đi một đứa con trai, chắc chắn sẽ không muốn mất thêm đứa thứ hai nữa."

Tạ Trường Võ ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Thật sao? Phụ thân thật sự sẽ không ra tay với ta sao?"

"Sẽ không đâu, dù sao ngươi cũng từng là nhi tử mà ông ấy coi trọng nhất, đó cũng là lý do vì sao ta chọn ngươi đi làm việc này."

Tạ Trường Võ mừng rỡ, lại dập đầu nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ điểm! Thần đã hiểu rồi!"

Tạ Trường Võ đứng lên định cáo lui, lại nghe thấy giọng nói kia tiếp tục vang lên -- "Tống Hạc Khanh là một nhân tài, nếu giang sơn Đại Ngụy ta có thêm nhiều người như hắn, chắc chắn sẽ trường tồn thiên thu vạn đại, sau này, không được động vào hắn."

"Ngoài ra, mọi chuyện phải làm cho sạch sẽ một chút."

Tạ Trường Võ gật đầu, cúi người chắp tay nói: "Thần sẽ tuân theo chỉ thị của nương nương!"

Bên trong bức bình phong, một tiểu cung nữ đang nhặt những đóa hoa hải đường rơi vãi trên đất, khó hiểu hỏi: "Nương nương, những bông hoa này vẫn còn rất tươi, cắt đi không phải tiếc lắm sao ạ?"

Nữ tử mỉm cười, đôi bông tai ngọc trai Đông châu lấp lánh rạng rỡ, tôn lên dung nhan xinh đẹp diễm lệ của nàng.

Nàng đưa tay, một tiếng "Rắc" nữa lại vang lên, thêm một đóa hoa hải đường đỏ như máu lại rơi xuống, nàng dịu dàng nói: "Không đáng tiếc."

"Có những bông hoa khi sinh ra đã phát triển không tốt, nếu giữ lại, chỉ chiếm dụng không gian của những bông hoa khác, làm những chuyện ngu ngốc, bôi nhọ gia môn."

"Như thế, tốt hơn hết là nên loại bỏ."

...

Sáng hôm sau, tội phạm Chu Hòa Thuận bất ngờ chết trong nhà lao Đại lý tự, nguyên nhân tử vong nghi ngờ là bị hạ độc.

Hết chương 27

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc