Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 26: Canh gà

Trước Sau

break

Đường Tiểu Hà lắc đầu như trống bỏi: "Không có gì, ngươi nghe lầm rồi, vừa rồi ta không nói gì cả."

Tống Hạc Khanh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tập trung ăn miến chua cay của mình.

Đường Tiểu Hà thì thở phào một hơi, thầm nghĩ sau này phải quản cái miệng không đáng tin cậy của mình kỹ hơn mới được.

Đợi đến khi Tống Hạc Khanh cơm nước xong xuôi, lúc thu dọn bát đũa nàng liền hỏi: "Buổi tối muốn ăn món gì."

Tống Hạc Khanh nằm sấp trên thư án thở phì phò, dáng vẻ như bị cay đến nỗi mệt rã rời, lắc đầu không nói gì, cả người như không còn chút sức lực nào.

Đường Tiểu Hà nhìn bộ dáng đó của hắn, nàng biết vì để điều tra ra hung thủ mà hắn đã mệt nhọc đến mức nào, lặng lẽ cầm hộp cơm lên, nhẹ nhàng mở cửa nhón chân đi ra ngoài.

Khi ra đến bên ngoài, nàng đụng phải Trương Bảo đang đi về phía thư phòng, vội vàng giơ ngón tay lên miệng ra hiệu cho Trương Bảo đừng lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Đại nhân nhà huynh đang ngủ, để cho hắn nghỉ ngơi một lát đi, chuyện lớn thế nào cũng để chút nữa hẵng nói."

Mặt Trương Bảo hiện lên vẻ do dự, nghĩ một chút rồi cũng đành thở dài nói: "Quả thực nên nghỉ ngơi một chút, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi cách làm việc kiểu đó của ngài ấy."

Đường Tiểu Hà nhìn cái dáng vẻ rầu rĩ kia của Trương Bảo, tiến lại gần hỏi: "Vẫn chưa có manh mối gì sao?"

Trương Bảo lắc đầu: "Uông Sĩ Lâm xuất thân từ quân ngũ, lại có Tạ thống lĩnh đứng ra làm chứng, mọi nghi ngờ đều được xóa sạch, nhưng ngoại trừ đại nhân ra, không có ai tin rằng ông ta có liên quan đến bản án cả."

Đường Tiểu Hà cúi đầu suy nghĩ một chút, nhớ đến bóng lưng già nua tóc bạc trắng trong phòng giam kia, thật sự thì bản thân nàng cũng có phần không tin người đó có liên quan đến vụ án đèn lồng da người, nhưng những dấu chân kia là nàng và Tống Hạc Khanh cũng phát hiện ra, người khác có thể nghi ngờ phán đoán của Tống Hạc Khanh, nhưng nàng thì không.

"Ôi, khi nào mới kết thúc đây." Đường Tiểu Hà thở dài, "Buổi tối làm cho hắn chút món ngon để bồi bổ vậy, những cái khác thì ta cũng không giúp được hắn."

Đường Tiểu Hà liền quyết định buổi tối sẽ hầm cho Tống Hạc Khanh một con gà để tẩm bổ.

Nói là làm, nàng sai người mang hộp cơm về nhà ăn, còn mình thì ra khỏi Đại lý tự đi đến chợ mua con gà sống.

Thời gian này lại không đúng lúc lắm, chợ sớm đã tan, chợ chiều thì chưa bắt đầu, Đường Tiểu Hà lang thang ở chợ nửa ngày, đến khi mặt trời sắp xuống núi, khó khăn lắm nàng mới tìm được một sạp hàng bán gà.

Chủ sạp là một tiểu cô nương, trên đầu búi hai bím tóc, nhìn qua chỉ khoảng tám chín tuổi, dáng dấp linh động đáng yêu, các đường nét rất xinh đẹp, khi cười trên má còn hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Tộng cộng chỉ có hai con gà, một con gà lông đen và một con gà mái bình thường, Đường Tiểu Hà chỉ con gà lông đen kia hỏi: "Tiểu muội muội, con gà này bán thế nào?"

Giọng nói của cô bé rất trong trẻo: "Hai mươi đồng một con, rất thích hợp để hầm canh."

Đường Tiểu Hà tính thấy giá này không đắt lắm, liền móc túi tiền ra, nói: "Ta lấy con này."

Đầu tiên trên mặt cô bé lộ vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại hiện lên vẻ buồn rầu, cúi xuống vuốt ve con gà, nói: "Đại ca ca, lúc huynh giết nó có thể nhẹ tay một chút được không? Nó được muội nuôi từ nhỏ đến lớn, hồi nhỏ nó đẹp lắm, lúc đó nó chưa lớn bằng bàn tay nữa, lớp lông trên người nó mềm mại lắm."

Đường Tiểu Hà có chút dở khóc dở cười, gật đầu đồng ý: "Được, ta cam đoan lúc xuống tay sẽ nhẹ nhàng với nó một chút."

"Đa tạ đại ca ca."

Hai người một tay giao tiền một tay giao gà, khi Đường Tiểu Hà xách cánh gà lên, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cảm thấy số tiền này thật đáng giá, con gà đen này chắc chắn đã được nuôi rất tốt, là con gà đen chất lượng nhất mà nàng từng thấy.

Đường Tiểu Hà vừa xách cánh gà quay người đi, sau lưng liền vang lên tiếng thét của một lão phu nhân: "Đa Đa! Giờ này là giờ nào rồi mà còn chưa về nhà nấu cơm hả! Ca của mày sắp đi học về rồi đấy!"

Có bé liền ôm con gà mái vẫn chưa bán được lên: "Nãi nãi, con về ngay đây!"

Đường Tiểu Hà bất giác dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy cô bé tên Đa Đa ôm con gà, vội vàng chạy đến trước mặt lão phu nhân tóc bạc trắng, lão phu nhân giật lấy hai mươi đồng vừa bán gà trong tay cô bé, ước lượng nói: "Sao chỉ bán được có từng này, còn không đủ tiền học cho ca mày nữa."

"Con xin lỗi nãi nãi."

"Nói xin lỗi thì có tác dụng gì, nếu không phải trong nhà có nhiều hơn một cái miệng là mày, nhà chúng ta cũng không cần phải chắp vá lung tung mới có tiền nộp tiền học cho ca mày."

"Nãi nãi, ngày mai con nhất định sẽ bán được Tiểu Hồng, nhiêu đó nữa là đủ rồi."

"Thôi bỏ đi, không trông cậy gì được vào tiểu nha đầu mày, đúng lúc mang con gà này về nhà nấu cho Thiên Tứ ăn, nó thích ăn đùi gà nhất."

Hai bà cháu nói qua nói lại một hồi, bóng lưng nhanh chóng biến mất trong dòng người.

Đường Tiểu Hà đứng nguyên tại chỗ, càng nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi, trong lòng nàng càng cảm thấy khó chịu, tâm trạng cũng trở nên nặng nề.

Trở lại Đại lý tự, nàng đi nấu nước để nhổ lông gà, trước khi xuống đao, nàng đập một cái cho con gà ngất đi, làm đúng như lời đã hứa với cô bé, "nhẹ nhàng".

Mới nhổ lông gà được một nữa, bên ngoài bỗng vang lên một trận ồn ào huyên náo.

Đường Tiểu Hà kinh ngạc, không để ý đến việc nhổ lông nữa, đứng dậy chạy ra khỏi nhà ăn, kéo đại một người lại hỏi: "Có chuyện gì thế, ở nhà ngoài xảy ra chuyện gì à?"

Vẻ mặt Tư lại đầy lo lắng: "Hình như là có người trong cung đến, tất cả quan viên lớn nhỏ trong Đại lý tự đều phải đến nghe tuyên chỉ, cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, lát nữa quay lại ta sẽ nói cho tiểu đầu bếp biết."

Tư lại rút tay áo ra rồi chạy đi, không thèm quay đầu lại.

Đường Tiểu Hà gọi hai tiếng mà không thấy người quay lại, do dự một chút rồi cũng vội vã chạy theo.

Bên ngoài công môn, cửa lớn mở rộng, Thiếu Khanh đứng đầu Đại lý tự mặc bộ công phục đỏ tươi, dẫn theo hai trăm quan lại lớn nhỏ cúi đầu hành lễ.

Trước mặt bọn họ, thái giám truyền chỉ mặc áo cẩm bào màu xanh cổ tròn đang đứng giữa vòng vây của Vũ Lâm quân, nâng trục thánh chỉ bằng ngọc trong  tay, tiếng the thé, cất cao giọng -- "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, vụ án của Trường Thọ khiếnTrẫm đau lòng khôn nguôi, từ sau khi xảy ra vụ án đến nay, ban đêm khó có thể yên giấc, song Thống lĩnh Vũ Lâm Vệ Tạ Trường Võ đã tấu lên, chỉ trích Đại lý tự đã quá vội vàng, vì phá án mà không phân rõ phải trái, chẳng phân biệt được gian tà, từ ông già hơn tám mươi tuổi, cho đến một đứa trẻ nhỏ chưa tới mười tuổi, không một ai may mắn thoát nạn, đều bị tống giam vào ngục. Sau khi cân nhắc, để tránh gây hiểu lầm lòng dân, Trẫm quyết định tiếp thu ý kiến của Tạ thống lĩnh, lệnh cho Tống Hạc Khanh phóng thích một số người không liên quan. Lời nói của Trẫm là pháp lệnh, không được làm trái. Khâm thử."

Đọc xong, thái giám truyền chỉ khép thánh chỉ lại, hai tay dâng lên nói: "Tống đại nhân, mời tiếp chỉ."

Thân thể Tống Hạc Khanh cứng đờ, khí thế ngạo nghễ , bước chân như cắm rễ tại chỗ, không thể nhấc chân lên.

Hắn không chớp mắt, trong mắt giăng đầy tơ máu, qua một lúc lâu, hàm răng căng cứng của hắn mới hơi mở ra, chậm rãi thốt ra ba chữ cứng nhắc: "Thần, lĩnh chỉ."

Đợi sau khi đám người thái giám mênh mông cuồn cuộn rời đi, Tống Hạc Khanh mới đứng thẳng người lên, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi người có mặt ở đó đều bị dọa sợ đến choáng váng, ngay cả Đường Tiểu Hà đang trốn phía sau cổng cũng bị dọa cho sững sờ, đến nỗi quên cả la lên.

Trương Bảo đứng gần nhất, là người đầu tiên kịp phản ứng, vội vàng đỡ Tống Hạc Khanh sắp ngã xuống nói: "Đại nhân! Đại nhân, ngài không sao chứ! Ngài đừng dọa thuộc hạ, đại phu đâu! Gọi đại phu nhanh lên!"

Vương Tài gấp đến độ nhảy dựng lên: "Đại phu! Gọi đại phu! Còn nữa, nhanh đi thả hai người trong ngục kia ra cho ta! Nếu không thả sớm sẽ bị coi là kháng chỉ không tuân lệnh đấy!"

Tống Hạc Khanh gần như mất hết sức lực, nhưng vẫn cố hét lên: "Ta xem ai dám!"

Trương Bảo cũng khẩn trương: "Không thả không được mà đại nhân, Thánh thượng đã ra lệnh rồi."

Tống Hạc Khanh thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỳ hạn ba ngày vẫn chưa hết, vụ án này ta vẫn còn quyền quyết định, không thể thả Uông Sĩ Lâm ra!"

"Được được được, không thả không thả, đại nhân đừng nói chuyện nữa."

Tống Hạc Khanh thả lỏng khớp hàm, hoàn toàn ngất đi.

Lần này ở trong mơ, hắn không phải Uông Sĩ Lâm, cũng không phải Tạ Trường Võ, mà hắn trở thành một du hồn lang thang trên phố Ngự, nhìn thấy Tạ Trường Võ đang đi tuần trên đường phố, nhìn thấy Uông Sĩ Lâm cầm cục đá đập lên đầu Tạ Trường Thọ, sau đó kéo hắn ta lên xe đẩy.

Mới đầu hình ảnh vẫn không quá rõ ràng, nhưng chỉ cần hai bên gặp nhau, cảnh trong mơ liền bị xáo trộn thành một vòng xoáy, không thể nhìn thấy đoạn sau.

Bởi vì hắn không nghĩ ra.

Nếu như Uông Sĩ Lâm là hung thủ, vì sao Tạ Trường Võ lại làm chứng cho ông ta, còn nếu như Uông Sĩ Lâm không phải là hung thủ, thì dấu chân ở Thiên Hương lâu phải giải thích như thế nào đây.

Lẽ ra khi điều tra ra đươc Uông Sĩ Lâm, Tạ Trường Võ đã có thể đứng ngoài vụ việc, vậy vì lý do gì, mà hắn phải hao phí sức lực, chỉ để giúp cho một lão công tượng không quen biết xóa bỏ hiềm nghi. Phải biết rằng, trước đây hai người bọn họ chưa từng xuất hiện cùng nhau.

Dưới Sùng Minh môn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Như thể có một tia sáng lóe lên trong đầu Tống Hạc Khanh, giống như ngân châm, đau đến nỗi dù ở trong mơ hắn cũng phải hét lên, không ngừng lẩm bẩm: "Bọn họ... Bọn họ..."

Có một cánh tay nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy, và một giọng nói hung dữ xông vào lỗ tai hắn: "Đừng nói bọn họ hay chúng ta nữa, mở miệng uống nước đi."

Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại thật sự làm theo.

Tống Hạc Khanh uống ừng ực vài hớp trà lạnh, thở hổn hển một hồi, cuối cùng hồn phách cũng trở về vị trí, mở mắt ra.

Là Đường Tiểu Hà.

Hai mắt Đường Tiểu Hà đỏ ngầu, đỡ hắn nằm xuống, rút tay ra đứng dậy đi rót nước tiếp, mở miệng mắng: "Tỉnh dậy cũng không yên, trong mộng cũng không yên, không tìm ra hung thủ thì cứ không tìm ra thôi, sao cứ nhất định phải giày vò bản thân đến chết mới chịu."

Tống Hạc Khanh xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, nhìn ra ngoài trời nói: "Tối rồi à?"

"Không chỉ tối thôi đâu." Đường Tiểu Hà rót một chén trà đầy rồi nhét vào tay Tống Hạc Khanh, ra hiệu hắn tự uống đi, tức giận nói: "Đã gần canh ba rồi, đừng nói là trời tối, chỉ chốc nữa thôi là trời sáng rồi."

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tống Hạc Khanh lập tức trở nên lo lắng, đặt chén trà lên bàn nhỏ đầu giường rồi vén chăn lên định bước xuống giường.

Đường Tiểu Hà lại giơ tay ấn hắn nằm xuống, không vui nói: "Ngươi làm cái gì thế."

Tống Hạc Khanh nhíu mày: "Ta muốn viết tờ trình, tiến cung gặp Bệ hạ, không thể thả Uông Sĩ Lâm ra, tuyệt đối không thể thả ông ta ra."

"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!"

Đường Tiểu Hà dùng cả hai tay giữ chặt hắn lại, mở miệng trách cứ: "Đại phu nói rồi, nếu như ngươi cứ tiếp tục như vậy nữa thì sẽ chết đấy, chuyện vào làm ở Thiên Hương lâu của ta đã bị ngươi phá hỏng rồi, nếu lỡ như ngươi chết đi, ta biết dựa vào ai mà sống đây? Tống Hạc Khanh, ngươi phải ở đây nghỉ ngơi thật tốt cho ta!"

"Vụ án này không kết thúc, ta không thể ngủ đươc!"

"Ngủ không được cũng phải cố mà ngủ!"

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, giọng của Trương Bảo vang lên: "Tiểu đầu bếp, đại nhân đã tỉnh chưa?"

Tống Hạc Khanh vừa định lên tiếng, Đường Tiểu Hà đã nhanh tay bịt miệng hắn lại, chỉ nghe nàng trợn mắt nói bậy nói bạ: "Vẫn chưa tỉnh nữa! Ta thấy trước khi trời sáng chắc chưa tỉnh được đâu, bên ngoài có chuyện gì sao?"

Trương Bảo nói: "Haiz, đừng nói nữa, không phải đại nhân cứ kéo dài không muốn thả người sao, đích thân Tạ Trường Võ dẫn theo Vũ Lâm quân tới cửa, Vương chủ bộ đang ở bên ngoài giằng co với bọn họ, phiền phức lớn rồi."

Tống Hạc Khanh nghe thấy thế, càng giãy giụa mạnh hơn, chỉ hận không thể vọt thẳng ra ngoài, ngay cả giày cũng không thèm mang.

Dù sức lực dùng muôi của Đường Tiểu Hà có đỉnh chóp đến đâu đi chăng nữa, nhưng khi phải kìm giữ một nam nhân trưởng thành cao lớn hơn mình một cái đầu thì vẫn cảm thấy khó khăn vô cùng, huống chi chỉ còn lại một tay, tay kia thì đang bịt miệng hắn.

Mắt thấy Tống Hạc Khanh muốn đẩy nàng ra, Đường Tiểu Hà dứt khoát nhào lên người hắn, tiếp tục trợn mắt nói bậy nói bạ: "Như vậy sao, vậy thì phiền phức lớn thật đấy, nhưng đại nhân vẫn chưa có tỉnh, ta cũng không có cách nào cả, hay là Trương lục sự cứ trở về trước đi, chờ đại nhân tỉnh lại, ta nhất định sẽ báo ngay cho các huynh biết."

"Được, vất vả cho tiểu đầu bếp rồi."

Đợi tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa, Đường Tiểu Hà mới thả lỏng ra một chút.

Rốt cuộc Tống Hạc Khanh cũng rút được một tay ra, giật cánh tay đang bịt miệng mình ra trước, không kìm được tức giận, nói: "Đường Tiểu Hà, ngươi làm càn quá rồi đó!"

Đường Tiểu Hà: "Ta làm càn đó thì sao! Ta không thừa dịp ngươi bị bệnh đòi mạng của ngươi là tốt lắm rồi!"

Tống Hạc Khanh tức đến hai mắt đỏ ngầu, xoay mình đảo khách thành chủ đè nàng xuống dưới người, một tay túm chặt lấy hai cổ tay nàng, tay khác thì rút dải lụa bên hông ra, quấn quanh cổ tay trói nàng lại, hung ác nói: "Để xem hai chúng ta cuối cùng là ai muốn mạng của ai."

Cho đến lúc này Đường Tiểu Hà mới nhận ra điều không ổn, nàng là một thiếu nữ chưa lấy chồng, không chỉ thân thể bị một nam nhân cao lớn đè lên, mà tay còn không cử động được.

"Tống Hạc Khanh, ngươi là tên khốn kiếp!" Đường Tiểu Hà gấp đến độ đỏ bừng cả mặt, "Ngươi thả ta ra!"

Tống Hạc Khanh lạnh lùng hừ một tiếng, làm như không nghe thấy, chỉ tập trung trói chặt hai tay nàng lại, buộc xong lại giật dây cột tóc xuống trói tiếp hai chân nàng lại, cuối cùng còn thắt một cái nơ xinh đẹp hình con bướm.

Hắn đứng dậy khoác thêm một chiếc áo, hất mái tóc đen như mực đang rũ trước ngực ra sau lưng, ánh mắt liếc xéo qua nàng, nói: "Chờ ta trở lại, xem tâm tình của ta thế nào mới tính tiếp."

"Ta xem cái đại gia nhà ngươi!" Đường Tiểu Hà với theo bóng lưng hắn chửi ầm lên. "Ngươi mau cởi trói cho ta! Nếu không thì ngươi coi chừng sau này ta sẽ bỏ độc vào thức ăn của ngươi!"

"Ầm" một tiếng, Tống Hạc Khanh bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Đường Tiểu Hà tức đến mức gào ầm lên, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng hắc hắc cười lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ ngươi cho rằng như vậy là đã đánh bại được ta sao, Tống Hạc Khanh, ta cho ngươi biết, ngươi không có cửa đâu.

Nàng bật lên như một con cá, ngồi dậy nhích hai chân bị trói ra tới mép giường, sau đó xuống giường rồi đứng dậy nhảy nhảy lên như con thỏ, nhảy về phía cửa phòng.

Ở bên kia, bên ngoài nhà giam Đại lý tự, tối đen và lạnh lẽo.

Vũ Lâm Quân mặc áo giáp đối đầu với các thư lại đang đứng chắn trước cửa nhà lao, nhìn khí thế tương phản vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt Tạ Trường Võ không tốt lắm, hắn hướng về phía bắc chắp tay nói: "Tạ mỗ đến đây để thả người, chính là làm theo ý chỉ của Bệ hạ, chẳng lẽ chư vị muốn kháng chỉ bất tuân ư?"

Vương Tài chỉ là một quan bát phẩm nhỏ nhoi, đối mặt với thế trận này, chân hắn đã sớm run lẩy bẩy, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị nói: "Tạ thống lĩnh quá lời rồi, dù có ăn gan hùm mật gấu, tiểu nhân tuyệt đối không dám kháng chỉ bất tuân, chỉ là vẫn còn một ngày nữa mới hết kỳ hạn ba ngày, thủ tục xuất ngục của Đại lý tự lại rườm rà, mong rằng Tạ thống lĩnh có thể hiểu cho, không vội nửa ngày một ngày này."

Tạ Trường Võ lạnh lùng hừ một tiếng: "Không phải ta gấp, mà là Bệ hạ gấp, Bệ hạ còn đặc biệt dặn dò ta nếu gặp chuyện có thể tùy cơ ứng biến, chư vị có biết mấy chữ tùy cơ ứng biến này, nên hiểu như thế nào không??

Giọng nói của hắn rất hung ác, sau khi nói xong hắn liền nắm chặt bội đao bên hông.

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn mang theo ý chất vấn truyền đến: "Mấy chữ tùy cơ ứng biến, bên cạnh chữ nhân, quý trọng cái đầu, có thể hiểu là, đứng dưới mái hiên của người khác, không thể không cúi đầu?"

Vương Tài và những người khác nhìn về phía phát ra giọng nói, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi người thi lễ: "Thuộc hạ tham kiến Thiếu Khanh đại nhân."

Tống Hạc Khanh đang mặc một bộ y phục thường ngày, mái tóc rối tung, bước chân phiêu phiêu, nếu những người ở đây không nhận ra hắn, e rằng không có ai coi hắn là Thiếu khanh Đại lý tự, mà là một cô hồn dã quỷ xuất hiện giữa đêm khuya.

Tạ Trường Võ quay lại nhìn thấy hắn, sắc mắt càng thêm khó coi, nhưng vẫn mở miệng nói: "Tống đại nhân tới thật đúng lúc, Tạ mỗ còn tưởng rằng ngươi đang ngủ, nếu đã tới rồi, ta sẽ không vượt quá chức phận nữa, mấy thư lại này quả thực không biết cách làm người, sợ là không đảm đương nổi những chức vị quan trọng của Đại lý tự, ngươi nhớ thanh lý môn hộ sạch sẽ, Tạ mỗ còn có công vụ trong người, không thể nhiều lời với Tống đại nhân."

Tạ Trường Võ đi thẳng đến cửa nhà lao, nhưng Tống Hạc Khanh đã đi trước một bước, chắn trước mặt Tạ Trường Võ, thờ ơ nói: "Xem ra Tạ thống lĩnh vẫn chưa lĩnh hội được ý nghĩa trọng yếu của mấy chữ tùy cơ ứng biến."

Đôi mắt hồ ly của hắn khẽ híp lại. dưới ánh trăng càng phát ra vẻ yêu nghiệt, thong thả nhấn mạnh: "Đây là Đại lý tự, đến Đại lý tự thì phải theo quy tắc của Đại lý tự, Tạ thống lĩnh nghe không hiểu tại hạ đang nói cái gì sao?"

Gân xanh trên trán Tạ Trường Võ nảy thình thịch, hắn ta quát lên: "Tống Hạc Khanh, ngươi như vậy là đang đối nghịch với Bệ hạ đấy."

"Tạ thống lĩnh nói quá lời rồi, tại hạ chẳng qua chỉ đang làm việc theo quy củ mà thôi."

Tạ Trường Võ không thể nhịn được nữa, cuối cùng rút đao ra hét lớn một tiếng: "Ta quan tâm quy củ con mẹ ngươi! Tống Hạc Khanh, đầu óc của ngươi đúng là có bệnh!"

Tống Hạc Khanh khẽ xùy một tiếng, ngón tay thon dài chỉ vào cửa nhà lao: "Ở trong đó là hung thủ sát hại đệ đệ ruột ngươi, ta đang phá án, còn ngươi lại đang ở đây cản trở, rốt cuộc là đầu óc ai có bệnh? Hơn nữa, ta cũng rất hiếu kỳ..."

Hắn bước lên trước hai bước, nhờ vào ánh trăng và ngọn đèn dầu, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập lửa giận của Tạ Trường Thọ, nói: "Rốt cuộc là vì sao ngươi lại tìm đủ mọi cách để cứu Uông Sĩ Lâm? Có phải ông ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy, hay là, ngươi nhìn thấy thứ không nên thấy, nhưng không ngăn ông ta lại, nên ông ta lấy đó làm nhược điểm để uy hiếp ngươi. Chỉ cần ông ta nói ra, ngươi cũng đừng mong được trong sạch."

Tạ Trường Võ ngước mắt lên, nhưng lập tức quay đi chỗ khác như bị phỏng, giọng điệu căng thẳng gấp gáp: "Ngươi đừng có ăn nói lung tung! Rõ ràng chính Thiếu khanh Đại lý tự ngươi lạm dụng chức quyền để bắt người, người già trẻ nhỏ gì cũng không buông tha, thậm chí lúc trước còn nghi ngờ đến trên đầu ta, thân thể Uông Sĩ Lâm kia đã già yếu, nếu thật sự chết trong tù, Đại lý tự sẽ giải thích với dân chúng như thế nào? Uy tín của triều đình ở đâu!"

Tống Hạc Khanh không để tâm đến những lời nói đó, hắn chỉ im lặng quan sát sắc mặt của Tạ Trường Võ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ -- À, hắn đã đoán đúng rồi.

Quả nhiên, suốt thời gian qua, mỗi bước đi của hắn đều đúng.

Chỉ là không ngờ, trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp như vậy.

Tạ Trường Võ quát xong, biểu cảm trên mặt hoàn toàn vặn vẹo, hắn ta đối mặt với Tống Hạc Khanh, hung ác quát: "Chuyện đã đến nước này, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thả Uông Sĩ Lâm hay không?"

Tống Hạc Khanh nâng tay lên, quạt quạt xua đi mùi mồ hôi đặc trưng trên người võ tướng, chậm rãi nói: "Không thả."

Tạ Trường Võ động đao: "Vậy ngươi đừng trách ta không khách khí."

Trong chớp mắt, một tiểu lại chạy tới, sợ hãi nói: "Hồi bẩm Thiếu khanh đại nhân! Vị công công ban ngày tới đây truyền chỉ, bây giờ lại tới nữa."

Tạ Trường Võ dừng hành động của mình lại, Tống Hạc Khanh cũng nhíu mày.

Hắn quay đầu nhìn tiểu lại kia, nghi ngờ hỏi: "Công công truyền chỉ? Đã muộn như thế này còn đến làm gì? Có nói là vì sao không?"

Tiểu lại nói: "Công công nói, Bệ hạ vì vụ án của quốc cữu gia mà phiền lòng đến nỗi ngủ không yên giấc, đặc biệt mời ngài vào cung một chuyến."

Trong lòng Tống Hạc Khanh hơi trùng xuống, trong nháy mắt đã hiểu rõ toàn bộ, quay đầu đối diện với ánh mắt đắc ý của Tạ Trường Võ. Chỉ trong khoảnh khắc đó, hắn quả thực muốn nổi điên, muốn túm lấy thanh đao chém hết tất cả những người đang có mặt ở đây.

Nhưng hắn cắn răng, nhắm mắt lại một lát rồi mở ra, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, ôn hòa nói: "Ta biết rồi, ngươi nói công công chờ một chút, ta đi thay y phục."

"Vâng, tiểu nhân hiểu rồi."

Tạ Trường Võ bật cười ha hả, ánh mắt nhìn Tống Hạc Khanh đầy sự chế nhạo và khinh thường, giơ tay vỗ vỗ vai hắn nói: "Tống đại nhân, làm quan phải có đầu óc, nhưng nếu quá thông minh thì cũng không thú vị chút nào."

Tống Hạc Khanh phủi phủi chỗ bị vỗ trên vai, liếc nhìn Tạ Trường Võ một cái, mặt không cảm xúc quay người rời đi.

Chốc lát sau, trong màn đêm, xe ngựa chạy ra khỏi Đại lý tự đi đến Nghi Đức môn, mãi cho đến khi trời sáng mới quay lại theo lối cũ.

Mà trong lúc ấy, trong phòng giam đã không còn nghi phạm nào nữa.

Sắc mặt Tống Hạc Khanh trắng bệch, dưới mắt có quầng thâm đen xì, mặc bộ công phục đỏ tươi, đi trong sương mù từ đại môn đến nội viện phủ nha, suốt đường đi không nói lời nào, tùy tùng xung quanh run rẩy sợ hãi nhưng không dám hỏi gì cả.

Cho đến khi hắn trở lại phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, thì bên trong mới phát ra tiếng đập phá loạn xạ.

"Vì sao chứ! Vì sao cứ phải là tối qua! Vì sao cứ phải ngay vào khoảnh khắc đó! Rõ ràng chân tướng đang ở ngay trước mắt! Tại sao không để cho ta nhìn thấy chứ! Vì sao!"

"Rõ ràng chỉ cần cho ta thêm một ngày, chỉ cần bên Dương Châu truyền tin tức đến, mọi thứ sẽ đều được giải quyết, vì cái gì mà không thể để thêm một ngày nữa! Vì sao!"

"Ha ha ha, vì sao ngoại trừ ta, không có ai nhìn ra Uông Sĩ Lâm căn bản không phải là Uông Sĩ Lâm chứ! Ha ha ha vì sao chứ!"

Mấy thư lại đứng canh ở cửa, nghe thấy động tĩnh như vậy thì run rẩy không thôi, nhưng bàn tay gõ cửa vẫn không hạ xuống được.

"Cái gì mà Uông Sĩ Lâm không phải Uông Sĩ Lâm, đại nhân điên rồi ư?" Trương Bảo kinh ngạc nói.

Vương Tài lau mồ hôi, đề nghị: "Hay là để cho đại nhân bình tĩnh lại trước đã, chúng ta lui ra ngoài một chút đi."

"Không có ai ở lại đây trông chừng, lỡ như đại nhân xảy ra chuyện gì thì sao, hay là kêu tiểu đầu bếp tới xem thử chút đi? Hình như đại nhân cũng chỉ kiên nhẫn với một mình hắn." Trương Bảo đề nghị.

Mọi người giơ tay biểu quyết, tất cả đều đồng ý.

Chẳng bao lâu sau, Đường Tiểu Hà đại nhân không chấp tiểu nhân, bưng bát canh gà nóng hổi xuất hiện trước cửa phòng ngủ của Tống Hạc Khanh, ân cần nói: "Thiếu Khanh đại nhân, ta mang cơm đến cho ngươi đây, ngoan ngoãn mở cửa ra nào, món canh này ta đặc biệt nấu riêng cho ngươi đó, thơm ngon cực kỳ, lại rất bổ dưỡng cho cơ thể nhé."

"Ta không đói ha ha ha, ta không ăn, ta chỉ muốn đợi một người, không muốn ai làm phiền cả ha ha ha."

Đường Tiểu Hà bị giọng nói vừa khóc vừa cười này làm cho giật mình, thầm nghĩ hay là hắn bị điên rồi, vội vàng gõ cửa nói; "Nghe lời đi đại nhân, canh nguội rồi uống sẽ không ngon nữa đâu."

"Đã nói ta không uống! Cút đi! Cút hết đi!"

Đường Tiểu Hà tức giận đến mức suýt chút nữa ném bát canh trong tay đi, giận đến mức chỉ tay vào cửa mắng: "Ta đi cái gia gia nhà ngươi, Tống Hạc Khanh, ngươi dám bảo ta cút, cút thì cút, ngươi cho rằng bà cô đây thích hầu hạ ngươi sao!"

Đường Tiểu Hà sừng sờ, vội vàng giơ tay che miệng lại, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì lúc này Tống Hạc Khanh đang nổi điên nổi khùng, chắc chắn không nghe thấy nàng đang nói cái gì đâu.

Nàng thở phào một hơi, trừng mắt với cánh cửa một cái rồi quay người trở về nhà ăn.

Nhờ phúc của Tạ Trường Võ, A Tế cũng được thả ra, nhưng nó không giống như Uông Sĩ Lâm có Công bộ có nhà để quay về, ra khỏi đại lao nó sẽ quay lại với cuộc sống lang thang trên đường, may mà Đường Tiểu Hà đã kịp thời ngăn nó lại, để nó ở nhà ăn chạy việc tạm thời, ít ra cũng có cơm ăn no bụng.

Cứ như vậy, canh gà mà Tống Hạc Khanh không uống đều vào bụng A Tế hết.

Đứa trẻ có vẻ như chưa bao giờ được uống món gì ngon như vậy, đáy bát bị liếm đến sạch sẽ bóng loáng, cả buổi cũng không nỡ buông cái bát ra.

Nó ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt buồn rầu đến phát ngốc của Đường Tiểu Hà, không khỏi hỏi: "Ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy."

Đường Tiểu Hà thở hắt ra một hơi, nhíu mày nói: "Ta đang suy nghĩ, rốt cuộc tình huống của Uông Sĩ Lâm kia là như thế nào, mọi người đều nói ông ta vô tội, ngay cả Hoàng đế cũng ra mặt cho ông ta, thế mà hết lần này tới lần khác Tống cẩu quan đều khăng khăng cho rằng ông ta là người có hiềm nghi lớn nhất, người này vừa được thả ra, Tống cẩu quan như muốn phát điên luôn."

A Tế nhìn Đường Tiểu Hà, ngừng một chút rồi nói: "Ca ca, huynh rất quan tâm đến Tống đại nhân sao."

Đường Tiểu Hà lập tức cười khấy một tiếng, giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: "Ta quan tâm hắn? Ta ăn no rảnh rỗi lắm sao mà quan tâm đến hắn, chỉ là ta không muốn hắn phát điên rồi liên lụy đến ta. Hơn nữa..."

Nàng cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Ta cũng cảm thấy, Uông Sĩ Lâm có gì có kỳ lạ."

A Tế lắc đầu: "Nhưng ông ta không có điểm nào đáng nghi cả, hơn nữa đầu óc ông ta có vẻ không thông minh lắm, không giống như kẻ sát nhân giết người giấu xác."

Đường Tiểu Hà nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Không thông minh lắm sao? Sao đệ nhìn ra được."

A Tế: "Ca ca còn nhớ bát thịt chua ngọt mà lúc trước ca mang cho đệ không?"

Đường Tiểu Hà gật đầu: "Nhớ chứ, có chuyện gì à?"

A Tế: "Ông ta nói bát thịt kia không phải vị chua ngọt, mà là vị vải."

Đường Tiểu Hà sửng sốt.

"Làm gì có ai đi so sánh món ăn với hoa quả chứ,  điều này chẳng lẽ không chứng minh được đầu óc ông ta không được sáng suốt sao -- ơ, ca ca huynh làm cái gì vậy?"

Tim Đường Tiểu Hà đập rất nhanh, hai mắt phát sáng, kích động nói: "Uông Sĩ Lâm có vấn đề, ông thật sự xuất thân từ quân đội sao? Không đúng, điều này không đúng, ta phải đi tìm Tống Hạc Khanh, ta phải nhanh chóng báo cho hắn biết chuyện này mới được!"

Nàng lao ra cửa, rồi như nghĩ đến cái gì đó, quay ngược lại xách con dao phay theo.

Nàng cầm dao chạy từ nhị đường đến nội viện phủ nha, trên đường đi tiểu lại chỉ cho rằng nàng cầm dao đi bổ dưa cho Thiếu khanh đại nhân, chứ không ai nghĩ tới mục đích thật sự của con dao là gì.

Khi tới bên ngoài phòng ngủ của Tống Hạc Khanh, đầu tiên Đường Tiểu Hà rất kiên nhẫn gõ cửa: "Tống Hạc Khanh, mở cửa ra! Ta có chuyện muốn nói với ngươi! Chuyện rất quan trọng!"

Trong phòng hoàn toàn im ắng, yên tĩnh đến khác thường, không biết là đã ngủ hay là tự tìm đường chết rồi.

Đường Tiểu Hà không nhịn nổi nữa, giơ dao chém thẳng lên cửa, rồi đá mạnh một cái, "Bùm" một tiếng, cửa được mở ra.

Nàng ném dao đi, hai mắt nhanh chóng quét quanh phòng một lượt, cuối cùng cũng phát hiện ra cái tên cẩu nam nhân nửa sống nửa chết đang nằm giữa đống bừa bộn trên đất.

Đường Tiểu Hà cũng không để ý đến hắn còn sống hay đã chết, đi qua nắm lấy vai hắn mà lắc điên cuồng, miệng thì hô to: "Tỉnh tỉnh! Ta có một phát hiện lớn muốn nói cho ngươi biết!"

Tống Hạc Khanh đang ở dưới âm phủ chuẩn bị chơi cờ với Diêm Vương thì bị Đường Tiểu Hà lôi trở lại dương gian, lập tức phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn, giọng khàn khàn, hơi thở yếu ớt nói: "Tổ tông ơi, ngươi để cho ta chết trong yên lặng có được không."

"Muốn chết thì cũng phải nghe ta nói hết đã rồi hãy chết!"

Đường Tiểu Hà giơ tay nhấc mí mắt hắn lên, nhìn vào mắt hắn rồi nói: "Ta nghi ngờ Uông Sĩ Lâm căn bản không phải xuất thân từ quân đội, mà có thể ông ta là một đầu bếp!"

Tống Hạc Khanh tỉnh táo lại ngay tức khắc, mí mắt không cần Đường Tiểu Hà vạch lên nữa cũng có thể mở to, nghiêm túc nói: "Xin chỉ giáo."

Đường Tiểu Hà: "Ngươi biết ông ta hình dung thế nào về món thịt nấu chín hai lần không? Ông ta nói đó là vị vải!"

Kẻ chán ăn - kén ăn - kẻ hủy diệt món ngon - Tống Hạc Khanh: "... Cho nên?"

Đường Tiểu Hà tiếp tục lắc lắc bả vai Tống Hạc Khanh: "Cho nên ông ta căn bản không phải là lính đó! Chỉ những đầu bếp có trình độ có thâm niên mới có năng lực nhận ra hương vị của quả vải, mặc dù là vị chua ngọt nhưng hoàn toàn khác với vị chua ngọt của dấm và đường, người bình thường chỉ biết đến dấm và đường, nhưng đổi thành đầu bếp giỏi, chỉ cần vừa ngửi thoáng qua thôi đã có thể phân biệt được ngay! Ông ta là đầu bếp! Hơn nữa chắc chắn ông ta còn có kinh nghiệm làm bếp mấy chục năm rồi! Đầu bếp là người hiểu rõ nhất cách làm thế nào để lấy máu và phân thây, rất có thể chính ông ta là người đã giết chết Tạ Trường Thọ."

Tống Hạc Khanh ngả đầu ra sau, mệt mỏi uể oải nói: "Vậy thì sao, người đã thả đi rồi, ta còn có thể làm gì được ông ta đây."

"Đuổi theo đi!" Ánh mắt Đường Tiểu Hà sáng rực, "Ngươi có tay có chân, dù tất cả mọi người đều nói ông ta vô tội, nhưng ngươi biết ông ta là hung thủ, vậy thì ngươi không thể để cho ông ta chạy thoát được!"

Tống Hạc Khanh hừ nhẹ một tiếng, giọng nói lộ rõ vẻ mỏi mệt và tự giễu: "Một mình ta đuổi theo ư?"

Đường Tiểu Hà nắm tay hắn, kéo hắn dậy, quyết đoán nói: "Ta sẽ đi cùng ngươi!"

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Tống Hạc Khanh bỗng nhiên lỡ mất một nhịp.

Hắn nhìn vào đôi mắt đen láy của tiểu đầu bếp, ánh mắt sạch sẽ sáng ngời, bên tai văng vẳng những lời nàng vừa nói -- "Dù tất cả mọi người đều cho rằng ông ta vô tội, nhưng ngươi biết ông ta là hung thủ, vậy thì ngươi không thể để cho ông ta chạy thoát được."

Đúng vậy, có tay có chân có mắt, sao lại không thể đuổi theo chứ, cấp trên không cho thì hắn sẽ không làm ư? Không điều động đươc người của nha môn, vậy thì hắn sẽ tự đi, hung thủ được thả ra thì sao, chỉ cần hắn vẫn nhìn chằm chằm, ông ta có thể trốn sao?

Những rối rắm đã khiến hắn đau đầu nhiều ngày qua cuối cùng cũng được tháo gỡ, Tống Hạc Khanh vỗ trán một cái, thầm mắng bản thân: "Đáng chết, đúng là suy nghĩ hạn hẹp."

Hắn cởi bộ công phục trên người ra, tùy tiện tìm một bộ thường phục mặc vào, kéo Đường Tiểu Hà, không làm kinh động đến ai, lặng lẽ đi ra từ cửa sau của Đại lý tự.

Hai người họ đi đến Công bộ trước tiên, không tìm thấy Uông Sĩ Lâm, nhưng lại biết được một tin tức -- Đêm qua sau khi Uông Sĩ Lâm ra khỏi Đại lý tự đã đến Công bộ từ chức, nói rằng tuổi tác đã cao, muốn về quê dưỡng lão, Công bộ đã phê chuẩn.

Tống Hạc Khanh lại dẫn Đường Tiểu Hà đến nhà của Uông Sĩ Lâm để chặn người, kết quả vẫn chậm một bước, trong nhà đã vắng tanh, ngay cả một bóng người cũng không có.

Điều kỳ lạ nhất là, một số đồ vật có giá trị trong nhà không bị mang đi, duy chỉ có dưới mái hiên phòng khách, móc đèn trống rỗng, dường như thiếu đi hai chiếc đèn lồng treo ở đấy.

Tống Hạc Khanh nheo mắt nhìn hai chiếc móc đèn kia, ánh mắt dừng lại hồi lâu, đột nhiên nắm chặt tay Đường Tiểu Hà, chạy ra sân, leo lên ngựa rồi vung roi, chạy thẳng đến Cựu Phong Khâu môn cách Sùng Minh môn xa nhất.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Đường Tiểu Hà không tốt, chỉ có thể cưỡi chung một con ngựa với Tống Hạc Khanh, Tống Hạc Khanh cưỡi ngựa rất nhanh, đến khi chạy đến Cựu Phong Khâu môn, Đường Tiểu Hà cảm thấy bữa cơm đêm qua đã dâng lên đến tận cổ họng rồi.

Nhưng khi nàng xuống ngựa, còn chưa kịp nôn, đã nhìn chăm chú về hướng cửa thành, mở miệng hét lớn: "Uông Sĩ Lâm! Ông đứng lại đó cho ta!"

Thân hình ông lão với mái tóc hoa râm kia chợt cứng đờ, hai chiếc đèn lồng màu đỏ treo trên xe sau lưng ông ta vô cùng bắt mắt, tương phản rõ rệt với mái tóc bạc, tạo nên vẻ rực rỡ chói mắt.

Khi ông ta quay người nhìn thấy tướng mạo của nam tử trẻ tuổi kia, hai vai bất giác run lên, nước mắt lập tức tuôn trào, liền quỳ xuống nói: "Thiếu khanh đại nhân tha cho ta đi, quốc cữu gia thật sự không phải do ta giết mà, bị giam trong Đại lý tự hai ngày đã khiến lão già như ta mất đi nửa cái mạng rồi, ta chỉ muốn khi còn sống, quay về quê gặp ông bà tổ tiên một lần, cầu xin đại nhân thành toàn cho."

Dân chúng xung quanh xì xào bàn tán, ném ánh mắt khinh bỉ về phía Tống Hạc Khanh, rất rõ ràng, không một ai hoài nghi một ông lão đã già nua như thế lại có liên quan đến vụ án đèn lồng da người tàn nhẫn kia, nên trong lòng tất cả mọi người đều nhận định Thiếu khanh Đại lý tự xử án lung tung, là một tên cẩu quan.

"Cẩu quan." Thậm chí có người còn mắng ra tiếng.

Đường Tiểu Hà còn chưa kịp lấy lại hơi, đã chống nạnh gào lên: "Ai mắng vậy! Ai mắng cẩu quan! Bước ra đây đối chất!"

Tống Hạc Khanh kéo nàng lại, vỗ vỗ đầu nàng nói: "Được rồi, người mắng nhiều nhất chính là ngươi đó, im lặng một chút đi."

Trùng hợp lúc này Tạ Trường Võ lại đang cưỡi ngựa tuần tra ở đây, trông thấy Tống Hạc Khanh, hắn ta nhíu mày: "Ôi chao, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Thiếu khanh Đại lý tự Tống đại nhân, ngươi thật đúng là âm hồn bất tán mà, vị lão tiên sinh này bị ngươi bức ép đến nỗi không dám ở lại kinh thành dù chỉ một ngày, chỉ muốn nhanh chóng trở về quê, vậy mà ngươi còn không buông tha đuổi theo người ta đến tận đây, chẳng lẽ không đẩy người ta đến bước đường cùng thì ngươi không vui, không hài lòng à?"

Tống Hạc Khanh chắp tay thi lễ, nói: "Tạ thống lĩnh nói chuyện nghiêm trọng quá rồi, sở dĩ Tống mỗ đuổi theo tới Cựu Phong Khâu môn không phải là vì công việc, mà chỉ là muốn mua hai chiếc đèn lồng từ Uông lão tiên sinh mà thôi."

"Đèn lồng? Người ta đã không còn ở Công bộ nữa, còn bán cho ngươi cái đèn lồng gì."

Tống Hạc Khanh đứng thẳng lên, giơ tay chỉ thẳng vào xe: "Ta thấy ở đó có hai chiếc đèn lồng, không thì lấy hai cái đó đi."

Gương mặt Uông Sĩ Lâm lập tức trắng bệch, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Trường Võ.

Tạ Trường Võ ngẩn người, đột nhiên nhận ra điều gì đó, mặt cắt không còn giọt máu, nói như chém đinh chặt sắt: "Không được, đó là đồ dùng cá nhân của người ta, không thể bán cho ngươi được."

Khóe miệng Tống Hạc Khanh thấp thoáng ý cười ranh mãnh, ánh mắt nhìn Tạ Trường Võ đầy ẩn ý, từ tốn nói: "Tạ thống lĩnh không cần vội vàng cự tuyệt thay người khác như thế, ta tìm ông ta mua, chứ không phải tìm ngài để mua."

Uông Sĩ Lâm vội vàng dập đầu với Tống Hạc Khanh, giọng nói run rẩy: "Đó thật sự là đồ dùng cá nhân của lão, thứ cho lão không thể bỏ thứ yêu thích của mình mà bán cho đại nhân được."

"À, ra là vậy sao." Tống Hạc Khanh bước về phía trước, vẻ mặt bình thản, "Vậy ta chỉ xem qua một chút, chỉ xem thôi có được không?"

Sắc mặt Uông Sĩ Lâm càng thêm trắng bệch, Ta Trường Võ cũng rút đao ra: "Bắt lấy hắn! Hắn muốn hãm hại người dân vô tội!"

Trong nháy mắt, Vũ Lâm quân ở đó đồng loạt xông về phía Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh đẩy Đường Tiểu Hà qua một bên: "Trán xa ra một chút."

Đường Tiểu Hà không cần hắn phải nhắc, đã tự động chạy nhanh như chớp ra xa hơn năm trượng, giống như sợ máu tươi bắn lên người mình vậy.

Tống Hạc Khanh xuất chiêu cực nhanh, trở tay túm lấy đao của một Vũ Lâm quân lao tới đầu tiên, ánh đao lóe lên, chặt đứt mấy cây thương của các Vũ Lâm quân còn lại, nhưng không hề làm tổn thương đến tính mạng của người nào cả, khiến Tạ Trường Võ đang ngồi trên lưng ngựa há hốc miệng.

Lúc đó hắn ta mới chợt nhớ ra, cái tên tiểu bạch kiểm nhìn như đàn bà này chính là Trạng nguyên của cuộc thi võ thuật.

Tạ Trường Võ nghiến răng, xuống ngựa quát: "Để ta xử hắn!"

Tống Hạc Khanh nhảy lên, nhẹ nhàng như một con hạc trắng, mượn vai người khác nhảy lên xe, cầm chiếc đèn lồng đỏ lớn trong tay, khẽ nói: "Thật tiếc cho Tạ thống lĩnh, hôm nay ta đến đây không phải là để đánh nhau với ngươi."

Hắn lại ước lượng chiếc đèn lồng trong tay, nhìn gương mặt trắng bệch của Uông Sĩ Lâm, cười nói: "Khá nặng đấy."

Nói xong, hắn ném đèn lồng lên không trung, đồng thời vung đao ra chém tới, chỉ trong nháy mắt, chiếc đèn lồng lớn đã bị chém thành hai đoạn, một vật tròn đen thui ở bên trong lộ ra, rơi xuống đất.

Đó là cái đầu đang thối rữa của Tạ Trường Thọ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc