“Anh Thần...” Giọng cô ta run run, như sắp khóc đến nơi, mắt ngấn nước lấp lánh.
Chỉ tiếc, chiêu này không có tác dụng với Tịch Thần. Anh vẫn ngồi yên, đôi mắt lạnh nhạt: “Chu Phinh Đình, có những thứ không nên nghĩ thì đừng nghĩ. Tôi biết bố tôi nể tình Chu phó quan mà tốt với cô nhưng bất kể ông ấy nói gì, không ai có thể ép tôi làm điều tôi không muốn. Rõ chưa?”
Tịch Thần không thích kiểu phụ nữ hay khóc lóc. Trước đây Vi Vi dù thích làm nũng nhưng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối. Chỉ có vài lần bị thương nhẹ, đôi mắt đỏ hoe long lanh nhìn anh, lúc ấy anh cũng hơi mềm lòng.
Nhưng dù thế, anh vẫn kìm lại, chỉ khi giúp cô băng bó mới nhẹ tay, sợ cô đau quá thì dỗi. Mà cũng chỉ có Vi Vi mới khiến anh mềm lòng. Còn nhìn thấy người khác rơi nước mắt? Anh chỉ thấy phiền.
Ngay cả một cô nàng như Vi Vi còn chẳng hay khóc thì mấy người này lấy gì ra tỏ vẻ yếu đuối rồi quay lại chê bai cô ấy là tiểu thư kiểu cách? Nghĩ đến đó, Tịch Thần lại càng thấy Vi Vi tốt hơn bọn họ nhiều. Thì ra, mắt nhìn người của anh cũng không tệ lắm.
Nghĩ đến đây, anh vừa ngẩng đầu đã thấy cánh cửa phòng tiệc mở ra, một đôi nam nữ bước vào, trong đó chính là người mà anh vừa mới thầm khen “không ai sánh bằng” Diêu Vi Vi.
“Bình thường em có thích khiêu vũ không?”
Thẩm Duy Cận nhìn cảnh nam nữ trẻ tuổi đang uyển chuyển trong điệu nhạc giữa sàn nhảy, rồi cúi đầu hỏi Diêu Vi Vi.
Diêu Vi Vi đang hứng thú quan sát không khí mập mờ ẩn sau từng ánh mắt, từng cử chỉ giữa những cặp đôi trong sàn nhảy. Cô đáp hờ hững: “Lúc còn ở Anh, trường học năm nào cũng có vũ hội. Người Anh vốn ưa giao tiếp qua khiêu vũ, em cũng biết nhưng nói thích thì không hẳn.”
Trong mắt cô, ngoài những người làm nghề biểu diễn thì khiêu vũ chẳng qua chỉ là một hình thức giao tiếp xã hội thông thường, thích hay không cũng chẳng quan trọng.
Dĩ nhiên, ở môi trường học đường, vẫn có người mượn cớ mời bạn khác giới mình có cảm tình cùng khiêu vũ, xem có thể nảy sinh tia lửa tình cảm nào không.
Dù tiếp xúc chưa nhiều, Thẩm Duy Cận vẫn rất có cảm tình với tính cách sinh động, hoạt bát của Diêu Vi Vi. Nhưng anh ta cũng dễ dàng nhận ra, cô đối với mình vẫn giữ một khoảng cách khách sáo, hơi xa cách.
Anh ta nhớ lại dáng vẻ vừa rồi Diêu Vi Vi làm nũng với Diêu Quảng Thắng ánh mắt đen lay láy, nụ cười tinh nghịch, quả thật là “tươi cười khuynh thành, ánh mắt linh động”. Phụ nữ xinh đẹp không thiếu nhưng vừa có nhan sắc, lại vừa mang một khí chất sống động như Diêu Vi Vi thì hiếm có. Cô có những thứ mà những cô gái trầm lặng khác không thể nào có được.
Trước giờ anh ta chưa từng gặp người con gái nào đặc biệt như vậy, và anh ta nghĩ, ít nhất thì bản thân rất thích một Diêu Vi Vi như thế này.
“Đã đến đây rồi, không biết anh có vinh hạnh được mời em nhảy một điệu không?” Anh ta vươn tay về phía cô, giọng nói tự nhiên mà nhẹ nhàng. Là chủ nhà, đã có khách đến, tất nhiên cô không thể khiến người ta cảm thấy bị lạc lõng.
Hơn nữa, mấy năm trước mỗi lần có vũ hội, vì có Tịch Thần bên cạnh, cô luôn phối hợp ăn ý cùng anh, gần như chưa từng nhảy với người đàn ông nào khác. Nhưng bây giờ... cô không còn để tâm đến chuyện đổi bạn nhảy nữa rồi.
Cô không phải kiểu người hay làm màu. Nhìn Thẩm Duy Cận ăn mặc chỉnh tề, lịch thiệp lại có phong độ, cô mỉm cười gật đầu mà không do dự: “Được thôi.”
Phòng tiệc này tuy được chia thành khu nhảy và khu nghỉ nhưng không có vách ngăn, chỉ đơn giản là tách riêng hai khu vực.
Vì thế, từ khu nghỉ ngơi, Tịch Thần cứ thế nhìn thấy rõ mồn một cảnh Diêu Vi Vi vừa bước vào không bao lâu, đã đưa tay cho người đàn ông bên cạnh mời nhảy, rồi mỉm cười cùng anh ta bước vào sàn.
Hôm nay Diêu Vi Vi mặc một chiếc váy trắng dài đến mắt cá, thắt eo vừa vặn, tôn lên đường cong mềm mại nơi eo thon. Váy tung bay theo từng nhịp xoay của điệu Valse, khiến dáng nhảy của cô càng thêm duyên dáng, quyến rũ.