Mày kiếm của hắn nhíu chặt, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ âm trầm, giống như muốn từ bỏ.
Nhưng thiếu nữ dưới thân lại cố gắng chịu đựng cơn đau đớn vì bị xuyên thấu, hai tay dùng sức ôm chặt lấy bả vai hắn.
Những móng tay sắc bén như móng vuốt, lưu lại những vết cào trên lưng hắn. Liễu Y Y đỏ cả mắt, giọng nói khàn khàn, ra lệnh: “Không cho phép rút ra ngoài! Mau đυ. ta, dùng sức đυ. ta...”
©ôи th!t vừa mới rút ra được một nửa nghe thấy lại nhảy lên, giống như dã thú thoát ra khỏi lồng, hung mãnh đâm vào.
ŧıểυ thư bị đâm đến rít lên một tiếng.
Giây tiếp theo, cái miệng chuyên nói những lời cay nghiệt của nàng bị Giao nhân hôn lên, môi lưỡi giao nhau, đầu lưỡi mạnh mẽ của hắn cạy mở hàm răng của nàng, quấn lấy lưỡi của nàng, bắt đầu triền miên.
Mà thân dưới của hắn đã sớm không kìm nén được thú tính, dươиɠ ѵậŧ căn bản không thèm quan tâm hoa huyệt của nàng đã thích ứng được chưa, giống như dã thú động tình điên cuồng giao cấu với giống cái, thô bạo càn rỡ mà di chuyển, tạo ra một trận trời long đất lở.
ŧıểυ huyệt chật hẹp lần đầu tiên được khai phá, Liễu Y Y chỉ cảm thấy vừa đau nhức vừa khó chịu.
Cảm giác mê muội cuồng nhiệt vừa rồi lập tức như thủy triều rút đi, nàng ngước mắt nhìn Giao nhân trên người mình, thấy hắn cũng đang nhíu mày, mái tóc dài màu bạc ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt ngập tràn tìиɧ ɖu͙©.
Đây là lần đầu tiên Liễu Y Y nhìn thấy dáng vẻ này của hộ vệ Câm điếc. Trong ấn tượng của nàng, hắn vẫn luôn là một khối băng vô cảm, trên mặt chưa bao giờ để lộ ra bất cứ biểu cảm dư thừa nào. Lúc trước, khi hắn được nàng nhặt về cũng vậy, cho dù bị đánh hay bị mắng thì vẫn rất hờ hững.
Nghĩ đến sự thay đổi của hắn là do mình, Liễu Y Y giống như rơi vào hũ mật, cả người cảm thấy ngọt lịm.
Đến cả ŧıểυ huyệt đau nhức như thế cũng đang dần dần rỉ ra dòng nước ngọt ngào, thấm đẫm dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Cánh tay trắng nõn mềm mại của nàng ôm lấy cần cổ căng cứng của Giao nhân, ưỡn ngực dán lên người hắn, để bầu ngực mềm mịn như đậu hũ của mình cọ xát với cơ ngực phập phồng của hắn.
Liễu Y Y dán lên mặt Giao nhân, hỏi: “Ngươi thích ta sao?”
Động tác đưa đẩy của Giao nhân hơi dừng lại, hắn nghiêng đầu.
Sự im lặng này là đang lên án nàng? hay là chán ghét nàng?
Liễu Y Y cười lạnh một tiếng, vươn tay nắm lấy cằm của hắn, sau đó cắn lên cằm hắn một cái như muốn đánh dấu chủ quyền.
Nàng nói: “Không thích cũng không sao, ngươi được ta nhặt về, cả đời này chỉ thuộc về ta. Cho dù sau này ngươi có chết, biến thành một bộ xương trắng, thì cũng là thứ thuộc về ta!”
Giao nhân càng thêm nhíu mày hơn, vẫn tiếp tục im lặng nhìn nàng.
Liễu Y Y không thích ánh mắt này của hắn, nó khiến nàng cảm thấy như không nắm bắt được hắn, cảm giác đó khiến nàng phẫn nộ. Nàng vươn tay che đi đôi mắt màu đen của hắn, một tay khác dùng sức bấu vào lưng hắn.
“Thất thần làm gì hả? Di chuyển đi. Nếu như ngươi ở trên giường không hầu hạ được ta cho tốt thì chờ ta xuống giường sẽ lấy roi quật chết ngươi!”
dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong ŧıểυ huyệt của nàng bắt đầu di chuyển, mỗi một lần va chạm đều vô cùng hung ác. Liễu Y Y cảm giác như thân thể mình bị xuyên phá, vừa đau đớn vừa thoải mái, nàng không nhịn được mà thở hổn hển, tay cũng vô thức sờ soạng xuống bên dưới.
Khi lòng bàn tay sờ được đến thứ cứng rắn vẫn còn chưa chen được hết vào trong ŧıểυ huyệt, thân thể Liễu Y Y lập tức run lên, tức giận nói: “Sao lại không đâm hết vào? Một nửa giữ ở bên ngoài là muốn đυ. ai nữa hả? Mấy tỳ nữ trong phủ? Hay là mấy ả nữ nhân bên ngoài?! Ngươi đừng có nằm mơ, nếu như ta không dùng được thì những nữ nhân khác cũng đừng hòng dùng!”
Nói xong còn dùng sức bóp một cái.
Nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của đàn ông, nếu như là những nam nhân bình thường khác, bị bóp một cái như vậy thì chỉ sợ đã lập tức mềm oặt xuống rồi. Nhưng Giao nhân lại có thiên phú dị bẩm, không những không mềm xuống mà còn cứng rắn lên mấy phần. Bắp thịt trên người hắn căng cứng, Giao nhân hít sâu một hơi, sau đó nâng chân ŧıểυ thư lên, lật người nàng lại, biến nàng trở thành tư thế quỳ sấp xuống.