Những ngày trước, sự xa cách của tiểu thiếu gia khiến Owen vô cùng thất vọng. Sau khi cân nhắc hồi lâu, ông đã lục lọi Google cả buổi, cuối cùng quyết định mua một đống đồ chơi dành cho trẻ con từ siêu thị, định bụng lần lượt thử nghiệm để dỗ tiểu thiếu gia.
Không ngờ, lần đầu tiên thử đã thành công.
Ánh mắt Owen lóe lên niềm vui, ông cẩn thận tiến lại gần, đưa chiếc hộp được bọc rất đẹp về phía tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia chọn lựa hồi lâu trong hộp kẹo mút, cuối cùng chọn lấy một cây có vỏ bọc in hình quả dưa hấu, nâng niu như bảo vật trong tay.
“Tiểu thiếu gia thích kẹo mút vị dưa hấu.”
Owen âm thầm ghi chú lại trong cuốn sổ tay. Khi ngẩng lên, tiểu thiếu gia đã bóc vỏ kẹo, thè đầu lưỡi nhỏ xíu, mềm mại liếm viên kẹo tròn đỏ thắm.
Cuốn sổ tay của Owen ghi đầy những chi tiết cần lưu ý, thói quen làm việc của anh từ trước đến nay.
Dòng ghi chú đầu tiên được viết bằng bút đỏ và đánh dấu đặc biệt: “Tiểu thiếu gia không ăn cà rốt”, phía sau còn thêm vài dấu chấm than thật to.
Đó là ngày thứ hai sau khi Thịnh Thiên Dương đưa Tiểu Đảo đến New York.
Nhìn Tiểu Đảo đã gầy đi rõ rệt vì kén ăn, đến bữa vẫn không chịu ăn uống tử tế, chỉ chăm chăm gạt hết cà rốt ra khỏi bát, gương mặt Thịnh Thiên Dương liền sa sầm. Anh lạnh lùng ra lệnh rằng nếu trong bát của cậu còn sót lại một miếng cà rốt nào, cậu sẽ bị phạt nhốt vào phòng tối mười phút.
Tiểu Đảo không hiểu lời anh, nhưng khi nghe đến hai chữ “phòng tối” liền sợ hãi rơi nước mắt. Những giọt lệ trong veo nối nhau rơi vào bát, miệng và mũi không phát ra tiếng nào, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì kìm nén, trông chẳng khác gì một chú nhóc câm bị bắt nạt thê thảm.
Cơn giận của Thịnh Thiên Dương lập tức tan biến. Ngọn lửa bừng cháy trong lòng như bị nước mắt của Tiểu Đảo dập tắt. Anh chỉ còn cách ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Hai cánh tay bé nhỏ của Tiểu Đảo bám chặt vào cổ anh không rời, ngoan ngoãn như một chú gấu koala mềm mại, cả gương mặt đều vùi trong hõm vai anh, nấc lên khe khẽ.
Thịnh Thiên Dương thở dài, xoa xoa lưng Tiểu Đảo để trấn an. Anh quay sang Owen, dặn dò: “Từ nay về sau, trong nhà không được xuất hiện cà rốt nữa.”
Bác sĩ tâm lý Ethan bước ra khỏi phòng. Thịnh Thiên Dương vẫn ôm chặt Giang Dụ Bạch trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành đến khi cậu chìm vào giấc ngủ mới rời đi.