Tiểu Thiếu Gia Xinh Đẹp Đừng Mơ Trốn Thoát

Chương 43

Trước Sau

break

Lúc này, Owen bày biện bữa trưa gọn gàng trên bàn ăn, rồi bước đến hỏi cậu chủ Thịnh – người đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa – liệu có nên gọi cậu thiếu gia nhỏ dậy dùng bữa.

Chỉ mới đến New York chưa đầy một tuần, vẫn chưa tìm thấy đầu bếp phù hợp, nên Thịnh Thiên Dương yêu cầu Owen thay đổi thực đơn mỗi ngày, đặt từ các nhà hàng năm sao nổi tiếng. Anh muốn quan sát xem Tiểu Đảo thích ăn món nào để sau đó trả giá cao mời đầu bếp về.

Thịnh Thiên Dương khẽ gật đầu. Chẳng mấy chốc, Owen đã dắt tay Giang Dụ Bạch đưa cậu đến bàn ăn.

Owen từng nói rằng ông chưa từng gặp ai ngoan ngoãn như Tiểu Đảo. Dù bị gọi dậy trong giấc ngủ, cậu cũng không bao giờ cáu kỉnh. Cậu chỉ ngoan ngoãn trèo xuống giường, đôi mắt to tròn mơ màng nhìn ông, để ông mặc quần áo cho mình, rồi lặng lẽ nắm tay ông bước đi.

Nghe Owen kể, Thịnh Thiên Dương thường chỉ biết cười khổ trong lòng. Anh nghĩ thầm, Tiểu Đảo trông ngoan ngoãn thế này, nhưng trước kia lại rất hay giận dỗi. Thậm chí, anh còn đôi chút nhớ dáng vẻ phồng má tức giận của cậu, biểu cảm đáng yêu đó khiến bất kỳ ai cũng không thể rời mắt.

Lúc này, Giang Dụ Bạch ngồi ngoan ngoãn trên ghế, đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn lắc lư, nhưng đôi dép hình gấu trúc trên chân cậu vẫn được mang chặt, không chiếc nào bị rơi ra.

Vài ngày sau khi vừa đặt chân đến New York, bệnh tình của Giang Dụ Bạch trở nặng hơn trước. Thời gian cậu rơi vào trạng thái mơ hồ ngày càng nhiều, ánh mắt dần mất đi tiêu điểm, phản ứng với thế giới bên ngoài cũng ngày một chậm chạp.

Hầu hết thời gian, cậu đều cuộn mình trong chăn, ngồi co ro trên giường, ánh mắt vô định. Thỉnh thoảng, Thịnh Thiên Dương bế cậu ra bên cửa sổ sát đất, để cậu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nhưng dù ngồi đó bao lâu, cậu cũng không động đậy, có lúc ngồi im lặng suốt cả ngày.

Ban đầu, cậu kháng cự mọi sự tiếp xúc từ những người khác ngoài Thịnh Thiên Dương. Khi người hầu thử lại gần, cậu thậm chí còn hét lên và thu mình vào góc phòng. Thịnh Thiên Dương liền cho tất cả người hầu trong nhà nghỉ việc, chỉ giữ lại một mình Owen.

Tuy nhiên, ngay cả khi được Thịnh Thiên Dương, người duy nhất cậu không bài xích, bế vào lòng để an ủi, Giang Dụ Bạch vẫn không ngừng run rẩy.

Cậu không nói được lời nào, chỉ run rẩy vai theo từng tiếng nấc nghẹn ngào, yên lặng và ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Qua không biết bao nhiêu ngày, khi Owen lại một lần nữa kiên trì cố gắng tiếp cận cậu, điều bất ngờ đã xảy ra. Giang Dụ Bạch không còn khóc lóc thu mình vào góc như trước, mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào Owen. Chính xác hơn, là nhìn vào chiếc hộp kẹo mút tinh xảo trên tay ông.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc