Trong trại đông kéo dài suốt một tháng này, chỉ có 1% học viên giành được danh hiệu "học viên xuất sắc". Và chỉ cần đạt được danh hiệu này, coi như đã bước một chân vào Đại học Oxford.
"Cuối cùng cũng được về nhà rồi!" Hứa Chí Hội vươn vai một cách thoải mái, khát khao được lập tức nằm lên chiếc giường lớn ở nhà và ngủ liền ba ngày ba đêm. "Năm nay trại đông này đúng là biến thái! Trước đây có nghe nói là trại huấn luyện kín đâu. Tịch thu luôn điện thoại của chúng ta suốt cả tháng trời. Đoán chừng tên Biên Tuân kia chắc đã chơi nát tài khoản game của tôi rồi..."
Thời Hoài ôm chặt tấm chứng nhận học viên xuất sắc trong tay, đôi mắt cong lên, không giấu nổi niềm vui sướng.
Chú Giang đã hứa, chỉ cần cậu đỗ vào một trường đại học ở Anh, chú sẽ đưa Tiểu Đảo sang đây học cùng. Như vậy, họ vẫn có thể ở bên nhau mỗi ngày.
Thời Hoài nghĩ, Tiểu Đảo nhất định sẽ thích nơi này. Cậu sẽ dẫn Tiểu Đảo chạy chơi trên thảm cỏ dưới ánh mặt trời, sẽ ôm cậu ấy vào lòng, giúp cậu ấy cầm bảng vẽ và bút, để cậu ấy thỏa sức phô diễn tài năng hội họa.
Cậu sẽ dành mọi thời gian rảnh rỗi để dẫn Tiểu Đảo đi khắp thế giới: đến vùng tuyết trắng của Na Uy ngắm cực quang, ngồi xe tuần lộc ở Phần Lan tìm ông già Noel, thưởng ngoạn dòng sông Danube rực rỡ ánh đèn ở Budapest, và nghe hòa nhạc trong khán phòng vàng rực của Vienna…
Tiểu họa sĩ của cậu chắc chắn sẽ ghi lại tất cả những nơi họ đi qua bằng nét cọ tài hoa, sau đó trân trọng dâng tặng cậu cuốn album tuyệt đẹp ấy như một món bảo vật quý giá.
Nhưng, đã một tháng không gặp Tiểu Đảo rồi. Không biết cậu ấy có nhớ cậu đến phát khóc không.
Trong đôi mắt Thời Hoài ánh lên sự pha trộn giữa day dứt và thương nhớ. Mãi đến khi tới Anh, cậu mới biết kỳ trại đông lần này áp dụng hình thức huấn luyện hoàn toàn khép kín, một tháng trời không cho phép bất kỳ học viên nào liên lạc với bên ngoài.
Không biết Tiểu Đảo có giận không. Còn một ngày nữa mới về nước, Thời Hoài đã lên kế hoạch, trong ngày này sẽ đi hết tất cả các cửa hàng đồ chơi và tiệm bánh ngọt ở Anh, mang cả xe quà về cho Tiểu Đảo.
Nghĩ đến đây, khóe môi cậu khẽ nhếch lên, nhớ lại ba năm trước, khi Tiểu Đảo tìm thấy trong đống quà cậu mang về một hộp bánh rán socola mà cậu đã xếp hàng hai tiếng ở London để mua. Và rồi món đó trở thành món ăn yêu thích nhất của Tiểu Đảo.