Cô bé bên cạnh Giang Dụ Bạch thì không hài lòng chút nào. Cô nhíu mày nhìn người vừa bước vào, rồi trừng mắt lườm anh một cái:
"Chú làm cậu ấy sợ rồi đấy." Cô bé chu môi, vẻ mặt như đang trách móc nặng nề, nhìn anh bằng ánh mắt không chút thiện cảm.
Thịnh Thiên Dương còn chưa kịp mở lời thì đầu bếp đã vội vàng lao vào phòng như muốn ngã quỵ, hốt hoảng xin lỗi anh thay cho con gái mình.
"Ra ngoài ngay! Mau ra ngoài! Đây không phải là chỗ cô có thể đến!"
Đầu bếp thấy Thịnh Thiên Dương không thèm để ý đến mình, liền quay sang túm lấy cánh tay cô bé, cố kéo cô ra ngoài.
"Bố làm gì vậy? Sữa của con chưa đút hết mà..." Lời còn chưa dứt, cô bé đã bị cha mình bịt miệng, kéo ra khỏi phòng.
"Bảo anh ta đến chỗ quản gia nhận lương, sau này không cần đến nữa."
Người giúp việc lặng lẽ nhận lệnh rồi rời khỏi phòng.
Thịnh Thiên Dương tiến đến bên giường, nơi cục nhỏ đang run rẩy, dịu dàng nói:
"Tiểu Đảo, là anh đây."
Không nhận được phản hồi, anh ngồi xuống mép giường, lấy từ túi ra một cây kẹo mút vị dưa hấu.
"Anh Thiên Dương còn mang kẹo mút vị dưa hấu về cho Tiểu Đảo đây. Tiểu Đảo có muốn ăn không?"
Từ trong chăn, một lúc sau mới vọng ra tiếng "Muốn" nghẹn ngào
Sau đó, một cái đầu nhỏ thò ra khỏi chăn, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn cây kẹo mút trong tay anh đầy mong chờ.
Thịnh Thiên Dương khẽ bật cười, nhanh chóng bóc lớp vỏ kẹo rồi đưa đến miệng cậu. Giang Dụ Bạch lập tức hé lưỡi nhỏ, bắt đầu liếm cây kẹo đỏ trong tay anh.
Thịnh Thiên Dương ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trắng mịn của cậu. Giang Dụ Bạch ngoan ngoãn tựa đầu vào hõm cổ anh, lặng lẽ mút cây kẹo trong tay.
Nếu mọi thứ mãi như thế này, cũng không tệ.
Anh nghĩ thầm.
Tiểu Đảo ngoan ngoãn, trong mắt chỉ có mình anh, chỉ dựa dẫm vào anh, thật sự hoàn toàn thuộc vào anh.
Nhưng anh không thể phủ nhận rằng, mỗi khi nhớ lại hình ảnh Giang Dụ Bạch trước đây - tươi sáng, sống động và đầy sức sống - anh lại cảm thấy tiếc nuối không sao kìm nén.
Anh vừa ghen tị vừa khát khao vị trí của Thời Hoài trong quá khứ. Bất kể xung quanh có bao nhiêu người, ánh mắt của cậu thiếu niên ấy từ đầu đến cuối chỉ hướng về Thời Hoài.
Còn tất cả những gì anh có bây giờ, đều giống như thứ đi ăn cắp.
----
"Biết ngay là cậu sẽ làm được mà!" Hứa Chí Hội cười rạng rỡ, khoác vai Thời Hoài, cùng bước ra từ sảnh tiệc vừa tổ chức lễ bế mạc trại đông.