“Được rồi, đập cái gì chứ?” Tư Phù Khuynh đứng dậy, hai tay chống hông: “Đập hỏng thì phải làm sao? Cẩn thận ta trở về sẽ nói với ca ca của ta xử lý ngươi.”
Đúng thế, cô đã từ trong miệng Mục Tư An biết được, ca ca của nguyên chủ - Tư Dĩ Phong là một người cuồng muội muội, có quan hệ không tệ với Đế Tử Huân.
Đợi một lúc, ngoài cửa không còn động tĩnh nữa.
Tư Phù Khuynh từ từ đi tới mở cửa ra.
Bên ngoài sắc trời xám xịt, vẫn còn chưa sáng.
Dưới mái hiên trước cửa có một bóng lưng thanh thoát.
Tư Phù Khuynh lên tiếng: “Ê, gõ cửa phòng của ta làm cái gì?”
“Sắp xuất phát rồi, ngươi còn lề mề nữa thì tự về kinh.” Giọng của Đế Tử Huân vô cùng lạnh nhạt, ném lại một câu thì rời đi.
Thái độ tránh không kịp đó ở trong mắt Tư Phù Khuynh, chính là sự chê bai.
Quan hệ của tên này với nguyên chủ rất tệ, vì thế nên mới khó chịu với cô à? Tư Phù Khuynh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình trêu chọc đối phương.
Đi ra khỏi cửa tiểu viện.
Có mấy chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài và một đội hộ vệ.
Mục Tư An và Hồ Tam đều có mặt, bọn họ đang chỉ huy hạ nhân làm việc.
Có một nữ tử trẻ cung kính bước tới: “Cô nương, nô tỳ tên Xuân Đào, là người mà Mục công tử phái tới hầu hạ người.”
“Ồ, được.”
Tư Phù Khuynh không từ chối.
Dưới sự dẫn dắt của Xuân Đào, cô đi tới trước một chiếc xe ngựa.
Tư Phù Khuynh không nói hai lời mà leo lên.
Thiết kế của chiếc xe ngựa bình thường, không xoa hoa như trong tưởng tượng, chỉ là chỗ ngồi được lót da, có lông, sờ vào thì thấy rất mềm mại.
Tư Phù Khuynh ngồi vào, Xuân Đào cũng lên theo.
Có điều Xuân Đào không vào khoang xe mà ngồi ở hiên bên ngoài.
Đoàn xe xuất phát.
Lần đầu tiên trải nghiệm ngồi xe ngựa, Tư Phù Khuynh mới đầu có chút phấn khích, sau đó dần dần thấy rất ba chấm.
Đường đi gập ghềnh, chòng chành muốn ói!
Đi được một đoạn, Tư Phù Khuynh vén rèm cửa ra: “Ta muốn cưỡi ngựa.”
“Cô nương, ta đi nói với Mục công tử.” Xuân Đào nhảy xuống xe ngựa, chạy tới đằng trước bẩm báo.
Không lâu sau.
Xuân Đào quay lại, còn dẫn theo Mục Tư An.
Mục Tư An cười híp mắt, nói: “Tư cô nương, Thế tử nói rồi, trên đường không thái bình, ngươi nhịn chút, tiếp tục ngồi xe ngựa đi.”
“Cưỡi ngựa sao lại không thái bình?” Tư Phù Khuynh trợn ngược mắt.
Kiếm cớ cũng không kiếm cái hợp lý?
Mục Tư An cười nói: “Đây là nguyên văn lời nói của Thế tử, ta không sửa chữ nào cả.”
Ta tin cái đầu nhà ngươi!
Người giống như Đế Tử Huân sẽ nói kêu cô nhịn ư?
Điều có khả năng nhất là— cô thích làm gì thì làm, chết sống không liên quan tới hắn!
Cái đầu nhỏ của Tư Phù Khuynh thò ra khỏi cửa sổ xe, nhìn thấy đằng trước có một chiếc xe ngựa, chắc là xe ngựa của Đế Tử Huân.
Cô bỗng nhiên nghĩ tới vết thương của hắn… He he, hình như cô đoán được chân tướng rồi.
Tư Phù Khuynh nhỏ giọng nói: “Vết thương của Thế tử nhà ngươi vẫn chưa khỏi nhỉ?”
Ánh mắt của Mục Tư An lóe lên, hắn ta nói: “Thế tử chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi rồi.”
“Ngươi không cần che đậy, ta đoán được hết rồi.”
Tư Phù Khuynh có vẻ mặt biết tỏng, đôi mắt nhỏ liếc nhìn hắn ta: “Thế tử của nhà ngươi nhất định là sĩ diện, sợ một đại nam nhân ngồi xe ngựa sẽ bị nói là đồ đàn bà nên kiếm cớ bắt ta ngồi xe ngựa, sau đó hắn có thể ngồi xe ngựa một cách đầy tự nhiên, có đúng không?”
“...”
Mục Tư An nín cười, khóe miệng giật giật.
Bỏ đi, chỉ cần đại tiểu thư trên đường không quậy không phá là đủ rồi… Thế tử chịu ấm ức một chút, không có gì đâu nhỉ?
Có điều chuyện liên quan tới Thế tử, hắn ta buộc phải bẩm báo với Thế tử.
Vì thế Mục Tư An mang theo sự thích thú đầy âm hiểm mà cáo từ Tư Phù Khuynh, bước chân nhanh chóng đi về phía xe ngựa của Đế Tử Huân…
Tư Phù Khuynh vẫn chưa biết mình lại đắc tội Đế Tử Huân, cô đung đưa chân, ngồi trong xe không có việc gì làm nên nói: “Xuân Đào, có sách không?”
Xuân Đào trả lời: “Không có sách. Nếu cô nương thật sự muốn, nô tỳ có thể đi tìm Mục công tử.”
Tư Phù Khuynh tùy ý hỏi: “Mục Tư An có sách à?”
“Không phải, là Mục công tử có thể chuyển lời cho Thế tử. Trong cả đoàn xe chắc chỉ có chỗ Thế tử có sách.”
“... Cái gì? Sách hiếm vậy à?”
“Sách rất quý hiếm, bình thường chỉ có quý nhân mới có.”
“... Thế giới này bị gì vậy?”
Tư Phù Khuynh xuyên tới đây mới được hơn tháng, lại không thừa kế ký ức của nguyên chủ, cô muốn dung nhập hoàn toàn vào thế giới này vẫn cần một khoảng thời gian: “Xuân Đào, ngươi biết chữ không?”
“Gia cảnh của nô tỳ từ nhỏ đã nghèo khó, đâu có cơ hội học chữ chứ.”
“Ồ.”
“Cô nương còn cần sách nữa không?” Xuân Đào quan tâm hỏi.
“Không cần đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Tư Phù Khuynh muốn sách là muốn theo Xuân Đào học chữ của nơi này, sau khi biết Xuân Đào cũng không biết chữ thì cô từ bỏ tâm tư này.
Tư Phù Khuynh chỉ có thể suy nghĩ về chuyện luyện công.
…
Sẩm tối.
Đoàn xe đi qua một thôn trang.
Một tùy tùng đi thương lượng với trưởng thôn, xin ở nhờ một đêm.
Sau đó biết được trong thôn cũng có một nhóm người khác xin ở nhờ.
Một thôn trang chỉ có nhiêu đó, chỗ ở có hạn.
Tùy tùng quay lại đoàn xe xin chỉ thị từ Mục Tư An.
Mục Tư An coi như là người nắm quyền thứ hai ở đây, tùy tùng có chuyện vặt gì, bình thường sẽ tới thỉnh giáo hắn ta. Chuyện mà hắn ta không giải quyết được thì mới đi thỉnh giáo Đế Tử Huân.
Mục Tư An nói: “Có biết là ai không?”
“Thuộc hạ nhìn thấy hộ vệ của Tạ gia.” Người đó trả lời thật.
Mục Tư An khoát tay, ra hiệu hắn ta lui qua một bên.
Sau đó, Mục Tư An lại gần xe ngựa của Đế Tử Huân, đứng ở bên ngoài nói: “Đoàn xe của Tạ gia mượn chỗ ở tạm trước chúng ta một bước. Trưởng thôn nói đã hết phòng rồi.”
“Vậy thì nghỉ ngơi ngoài trời, sáng sớm ngày mai xuất phát.”
Giọng nói lạnh lùng của Đế Tử Huân truyền ra từ trong xe ngựa.
Mục Tư An nghe vậy thì lập tức phân phó.
Biết được đoàn xe sẽ nghỉ ngơi.
Tư Phù Khuynh vặn cái eo đau nhức, bước xuống xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này, thật sự không phải là xe mà người bình thường có thể ngồi.
Cô nhìn trước sau, nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa ở đằng sau, có người đang bê đồ, chắc muốn chuẩn bị cơm tối.
“Xuân Đào, ta chắc đã uống quá trà, ta muốn đi vệ sinh.” Tư Phù Khuynh lấm la lấm lét, nhỏ giọng nói.
Xuân Đào đáp lại, sau đó gọi đứa trẻ trong thôn tới, hỏi vài câu.
Sau khi biết được vị trí của nhà xí, nàng ta dẫn Tư Phù Khuynh tới một chỗ ở gần. Khi chúng ta đi tới cái giếng đá giữa thôn thì đúng là oan gia ngõ hẹp, cô đụng mặt Tần Uyển Điệp.
Nhìn thấy Tư Phù Khuynh, Tần Uyển Điệp dừng lại.
Tư Phù Khuynh bật cười trong lòng.
Cô coi như không thấy, nghiêng người đi qua.
“Đợi đã!”
Quả nhiên, đằng sau truyền tới tiếng gọi của Tần Uyển Điệp.
Tư Phù Khuynh dừng lại, quay đầu: “Có chuyện gì?”
Tần Uyển Điệp liếc nhìn người khác: “Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?”
“Ta và ngươi không có gì để nói hết.” Tư Phù Khuynh từ chối thẳng.
Tần Uyển Điệp cúi mặt, giọng run rẩy nói: “Chuyện lần đó là lỗi của bọn ta, ngươi có thể tha thứ cho bọn ta không? Bọn ta thật sự không muốn kết thù với ngươi.”
Diễn kịch à?
Ai không biết chứ!
Trên gương mặt nhỏ của Tư Phù Khuynh lập tức đổi sang nụ cười ngây thơ, bộ dạng không có tâm cơ gì: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, hôm đó ta đã nói rồi, ân oán của chúng ta xí xóa. Lẽ nào ngươi cảm thấy ân oán vẫn chưa xí xóa hay sao?”
“...” Tần Uyển Điệp bỗng bị nghẹn.
Thật ra hai người đều biết rõ trong lòng.
Có một số thù oán, không phải một hai câu thì có thể hết thật.
Với lại, dựa theo miêu tả trong truyện, Tần Uyển Điệp là người như nào, Tư Phù Khuynh ít nhiều gì cũng biết.
Bởi vì ở trong truyện chỉ cần là người từng đắc tội với nàng ta thì không có mấy ai có kết cục tốt đẹp.