Tiểu Pháo Hôi Cá Mặn Được Thế Tử Gia Để Mắt Tới

Chương 7: Suýt nữa thì vui quá hóa buồn

Trước Sau

break

Tạ Ngọc của lúc này vẫn chưa biết người là do Tư Phù Khuynh mượn.

Tư Phù Khuynh xoay người lên ngựa, quay đầu rời đi.

Đám người Hồ Tam lập tức đi theo đầy dứt khoát.

Tần Uyển Điệp hấp tấp lao tới bên cạnh Tần Hạo, đôi mắt ngân ngấn nước, nói bằng giọng tự trách: “Đều tại ta… nếu không phải do ta, Tiểu Hạo sẽ không như này.”

“Chuyện này không phải lỗi của Uyển Điệp, đều tại Tư Phù Khuynh kia!” Tần Hạo nói với vẻ đầy ý hận.

Hắn ta ghi nhớ mối thù này!

Tạ Ngọc dõi theo bóng lưng rời đi của Tư Phù Khuynh.

Ngón tay giấu trong tay áo không ngừng ma sát với nhau.

Cho tới khi đám người Tư Phù Khuynh biến mất ở góc cua, hắn ta mới lên tiếng: “Đại Thành, ngươi đi mời Lưu thần y tới, cố gắng chữa trị.”

“Vâng.”

Một thanh niên cầm bội kiếm đáp ứng rồi rời đi.

Tư Phù Khuynh cưỡi ngựa về tới được nhà thì mới yên tâm.

Nghĩ tới bàn tay vàng, Tư Phù Khuynh nóng lòng đi vào căn phòng nhỏ.

Hồ Tam cũng đi vào phòng của Đế Tử Huân, báo cáo chuyện ngày hôm nay.

Hắn ta không chỉ kể lại sự việc một cách chi tiết, còn bắt chước cả cách nói của Tư Phù Khuynh.

Khả năng bắt chước này cũng quá đỉnh rồi.

Mục Tư An trầm tư một lúc rồi nhìn sang Đế Tử Huân: “Một thư sinh nho nhã sao lại tới nơi hẻo lánh như này?”

“Phải đó, huyện nhỏ nghèo khó này có gì để nhắm tới chứ?”

Ngón tay của Đế Tử Huân gõ nhẹ vào chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, hắn hỏi tùy ý: “Ngươi nói xem, người quấy nhiễu bản thế tử tìm kiếm Tiểu công chúa, liệu có khi nào là Tạ Ngọc không?”

Mục Tư An: “...”

Thế gia tử muốn chỉnh chết Tạ Thất hay sao?

Trước đây chưa từng nghe nói bọn họ có thù?

Không đúng, trước đây không có, năm nay có rồi… thù đoạt thê tử!

Mục Tư An tự cho rằng mình đã đoán ra chân tướng, hắn ta vội vàng tâng bốc: “Thế tử gia anh minh thần võ! Yêu ma quỷ quái gì đó cũng không qua được mắt của ngài.”

“Phì, cút!” Đế Tử Huân phì cười rồi mắng.

Thật ra hắn cảm thấy sau này cần phải chú ý tới Tạ Ngọc.

Tạ gia của Định Bắc Hầu phủ vốn xuất thân võ tướng. Tạ Ngọc đứng thứ bảy trong nhà, do đích thê của nhị phòng sinh ra! 10 tuổi tới học viện Thanh Vân ở phương nam xin học, sư phụ là đại nho nổi tiếng Tống Thanh Vân. Rời kinh 8 năm, cuối năm ngoái mới hồi kinh. Chỉ dùng mấy tháng, tham gia mấy hội thơ, vang danh ở kinh thành.

Mục Tư An cười hi hi, lại hỏi: “Ngài nói xem, Tạ Thất lâu vậy rồi không hồi kinh thì sao lại biết Tư cô nương chứ?”

Đế Tử Huân nhớ tới lời đồn mình nghe được: “Nghe nói vào tối hôm diễn ra lễ hội hoa đăng trong dịp tết nguyên tiêu năm nay, Tư Ngốc chạy ra ngoài chơi, suýt nữa bị bắt cóc, là Tạ Thất đã cứu nàng ta.”

Mục Tư An: “...”

Á đù, đây là ơn cứu mạng đó.

Đế Tử Huân về sau từng đi điều tra, nhưng không tra ra điểm khả nghi.

Nhưng dựa vào trực giác, hắn nghi ngờ vụ bắt cóc đó có vấn đề…

Nếu Tư Ngốc ở đây thì có thể nói chính xác cho bọn họ, Tạ Ngọc tới nơi hẻo lánh này là để nhắm tới Tần Uyển Điệp.

Lần gặp gỡ đầu tiên của nam nữ chính ở trong truyện, xuất phát từ sự toan tính.

Nam chính đầu tiên là cho lưu manh đi trêu ghẹo nữ chính, diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân. Ở giai đoạn giữa truyện, Tần Uyển Điệp sau khi biết được sự thật, còn dẫn tới một vở kịch ngược thân ngược tâm nữa.

Đương nhiên, người khác như nào, Tư Ngốc không quan tâm.

Cô của lúc này đã khóa chặt cửa nẻo, tim đập thình thịch nhìn lệnh bài ngọc.

Không gian trồng trọt trong truyện đó, cô có thể không kích động sao?

Cô trước tiên dùng con dao nhỏ, cứa một vết trên ngón tay, sau đó nặn ra một giọt máu.

Giọt máu nhỏ xuống, vừa hay rơi vào nhụy hoa be bé đó, ngay lập tức máu biến mất.

Hoa bỉ ngạn be bé ánh lên ánh sáng bạc lấp lánh, rồi bỗng nhiên ánh sáng bạc tỏa ra, giống như một tia ánh sáng chui vào mi tâm của cô.

“Vậy là nhận chủ thành công rồi sao?”

Tần Uyển Điệp trong truyện nhỏ máu nhận chủ, lệnh bài ngọc không biến mất.

Vậy nên Tư Phù Khuynh cũng không nghi ngờ gì.

Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ giống như trong truyện.

Một lát sau, không nhìn thấy không gian trồng trọt mà nhìn thấy một khoảng đen.

Đúng thế, đen xì, chỉ cần nhắm mắt lại, ai cũng có thể nhìn thấy một khoảng đen!

Điều duy nhất có chút đặc biệt là lần này cô ở trong khoảng đen tối tăm phát hiện một bóng người màu trắng, lặp đi lặp lại cùng một động tác. Động tác này khá khó, có hơi giống tư thế yoga ở hiện đại, chỉ là độ khó gấp mấy lần.

Dùng cơ thể của con người, thật sự có thể làm ra được sao?

Tư Phù Khuynh mở mắt ra, bóng trắng biến mất.

Cô nhắm mắt ngưng thần lần nữa thì lại nhìn thấy.

Trong lòng cô thấy rất lạ.

Cô ngồi ở trên chiếc giường nhỏ, làm thử.

Quả nhiên, một nửa tư thế cũng không làm được.

Cô hít thở một hơi, kiên trì thêm một lúc. Mới đầu không có cảm giác gì, dần dần, cơ thể có chút không đúng lắm, dường như chỉ cần cử động nhẹ thì đau toàn bộ cơ thể!

Cả người từ trên xuống xuống, đau đớn vô cùng.

Tư Phù Khuynh nhe răng trợn mắt, gương mặt nhỏ vừa méo mó vừa đỏ bừng.

“Không, không luyện nữa.”

“Không thèm luyện nữa, đau quá.”

Sau khi Tư Phù Khuynh dừng lại, đầu toát mồ hôi hột, nằm ngoặt ra giường, không có sức nhấc nổi ngón tay. Chỉ là dần dần, hình như phần bụng có hơi ấm lên.

Nơi mà luồng khí ấm đi qua, cảm giác đau đớn sẽ giảm bớt.

15 phút sau.

Cả người cô giống như vừa được xông hơi xong, cực kỳ dễ chịu.

Hai mắt của Tư Phù Khuynh lập tức phát sáng lấp lánh.

Đây là bảo bối, bảo bối to lớn.

“Ha ha!”

Cô không nhịn được mà lăn lộn một cách phấn khích.

“Bụp!”

Phòng bên đang đập tường à?

Động tác lăn lộn trên giường của Tư Phù Khuynh chợt khựng lại, cô nhìn vào bức tường.

Bên kia bức tường, chính là phòng ngủ trước kia của cô.

Tư Phù Khuynh bĩu môi: “Hống hách gì chứ? Chiếm phòng của cô nãi nãi, còn dám cáu kỉnh à?”

Hừ!

Có điều cái đập này vẫn khiến cô bình tĩnh lại.

Cô suýt nữa đắc ý quên hình, vui quá hóa buồn rồi!

Không gian trong quyển truyện này vẫn chưa thành hình.

Trong lòng Tư Phù Khuynh nảy sinh hy vọng, cô cầm gối lên, trong lòng thềm đọc thu—

Thu! Thu! Thu?!

Chiếc gối vẫn ở trong tay.

“Thật sự không có cái số đó mà!”

Tư Phù Khuynh lắc lắc cái đầu, có vài phần không phục.

“Cốc cốc!”

“Cốc cốc cốc!”

Bên ngoài có người gõ cửa.

Tư Phù Khuynh có hơi mà không sức, nói: “Ai?”

“Là ta, Tư cô nương.” Giọng của Mục Tư An truyền vào: “Thế tử kêu ta qua nói một tiếng, sáng ngày kia ngài ấy sẽ rời đi, muốn hỏi ý của ngươi.”

“Quay về kinh thành sao?” Tư Phù Khuynh lập tức có tinh thần.

Mục Tư An trả lời: “Phải, quay về kinh thành.”

“Ta có thể đi cùng không?”

“Chuyện này phải xem ý của Tư cô nương rồi.” Mục Tư An mỉm cười.

Tư Phù Khuynh lại hỏi: “Trên đường có bao ăn bao ở không?”

“... Có, bao trọn.” Mục Tư An buồn cười, nhưng đã nhịn.

Tư Phù Khuynh giả bộ suy nghĩ ba giây, sau đó quyết định theo bọn họ cùng rời đi.

Thời gian tiếp theo, Tư Phù Khuynh gần như đều ở trong căn phòng ngủ.

Ngày đêm luyện động tác đó, đau nhưng vui.

Có điều kiên trì vẫn có kết quả, vào tối hôm trước ngày xuất phát, cô cuối cùng cũng miễn cưỡng làm hết một động tác, cho dù vẫn chưa đạt chuẩn lắm, tốt xấu gì đã có thể hoàn thành.

Đồng thời còn có một bất ngờ nhỏ, đó là sức lực của cơ thể hình như lớn hơn một chút.

Sáng sớm, bụp bụp!

Có người đang ra sức đập cửa.

Vừa nghe thấy cái điệu đập cửa thô bạo này, cô nghĩ ngay tới gương mặt của Đế Tử Huân.

Ở tiểu viện này, chưa có ai có gan đập cửa phòng cô như thế đâu.

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc