Mục Tư An nghi hoặc: “Sao nàng ta không báo quan?”
“Chắc là cảm thấy báo quan vô dụng.” Đế Tử Huân lại thản nhiên cầm quyển sách lên, lật sách: “Tiểu nha đầu tuổi tác không lớn nhưng tâm tư rất thâm sâu!”
“Đại tiểu thư trước kia khá đơn thuần.”
“Chuyện xưa rồi, giờ còn không lớn thì đầu óc vứt đi được rồi.”
“...”
Hai người nói xong thì chuyển sang chuyện chính.
Mục Tư An nói: “Không tìm được manh mối của thích khách, còn cần điều tra tiếp không?”
“Kêu người đang điều tra rút về đi, không cần tra nữa. Đối phương là người hay quỷ, sớm muộn sẽ lộ vết thôi.” Đế Tử Huân biết người muốn mạng của hắn tới lui chỉ có mấy người đó thôi: “Đúng rồi, chuyện của Lưu Tiến có tiến triển gì không?”
Mục Tư An nghiêm túc nói: “10 năm trước Lưu Tiến quả thật từng sống ở huyện Xích Nham, có một ngày đột nhiên không thấy đâu nữa, sau đó không rõ tung tích.”
Đế Tử Huân hỏi: “Nói như vậy, huyện Xích Nham là nơi cuối cùng hắn hiện thân sao?”
“Hiện nay tra ra thì là vậy.”
“Ừ, ngày kia hồi kinh.”
“Không tìm người nữa sao? Không công trở về, Hoàng thượng sẽ không trách tội ngài chứ?”
“Những năm nay hoàng cung phái hết tốp này tới tốp khác, không công quay về cũng nhiều, bản thế tử chẳng qua chỉ là một người trong số đó. Cùng lắm thì bị mắng vài câu, không xi nhê gì. Huống chi, ta không phải bị đánh lén hay sao? Chắc… người đứng sau đang ngăn cản Hoàng thượng tìm Tiểu công chúa.”
Đế Tử Huân nói tới cuối như có vẻ đột nhiên ngộ ra.
Mục Tư An: “...”
Mượn đao giết người ư?
Chiêu này, quá độc!
…
Đúng như suy đoán của Đế Tử Huân thế tử.
Tư Phù Khuynh không đi báo quan là nghi ngờ báo quan cũng vô dụng.
Trước tiên không nói tới hoàn cảnh của cô rất vi diệu, hung thủ đó không phải là người bình thường.
Người đó là nữ chính Tần Uyển Điệp trong truyện
Dựa theo những gì miêu tả trong truyện, Tiểu công chúa từ nhỏ đã lăn lộn ở phố chợ, vì để sinh tồn, trộm cắp lừa đảo cái gì cũng từng làm rồi. Về sau gặp được kỳ ngộ, ngoài ý muốn có được một không gian của tiên nhân, lập tức trở mình, dẫn theo những bạn đồng hành, ở dưới sự bảo vệ của nam chính, buôn bán, cướp địa bàn, phát triển thế lực mà lăn lộn như cá gặp nước.
Ở giai đoạn sau, nữ chính và Hoàng đế nhận nhau.
Rồi diễn ra một vòng tranh đấu hoàng quyền, giẫm lên hàng đống thi thể, cuối cùng… Tiểu công chúa trở thành Hoàng hậu.
Đúng thế, Tiểu công chúa vì tình yêu, tặng hoàng vị cho nam chính, thậm chí tất cả những người phản đối kia, người bị bắt thì bị bắt, người bị giết thì bị giết, người bị lưu đày thì bị lưu đày.
Ha, làm Nữ đế không sướng sao?
Hay là thiếu nam nhân thì không sống được?
Lúc đó Tư Phù Khuynh có oán niệm rất lớn đối với kết cục này.
Giống như đi tham gia một bữa tiệc lớn, ăn ngon nghẻ tới cuối cùng thì đột nhiên nhìn thấy bánh ngọt sau bữa ăn là một đống cứt!
Mẹ kiếp, tởm nợm!
Vừa hay phần mở đầu của câu chuyện, nam nữ chính gặp nhau ở huyện Xích Nham. Không gian bàn tay vàng của Tần Uyển Điệp cũng là có được ở trong huyện nhỏ này.
Trong đó có một đoạn miêu tả như này:
[Tần Uyển Điệp vì có dung mạo như hoa như ngọc, bị người có ý xấu để ý, trong lúc nàng ta hoảng sợ chạy trốn thì trốn vào một tiểu viện bị bỏ hoang, trong lúc vô tình thì phát hiện trong hầm dưới đất giấu hàng nghìn cân lương thực, còn nhặt được một miếng lệnh bài ngọc. Lệnh bài ngọc có bề ngoài đen như mực, bên trong ẩn chứa một đóa hoa bỉ ngạn màu trắng, sống động như thật.
Mấy tháng sau, Tần Uyển Điệp vô tình bị thương, máu bắn vào lệnh bài ngọc…]
Nguyên chủ có một miệng lệnh bài ngọc như vậy, dây đeo bị đứt nên để ở trên tủ đầu giường.
Tư Phù Khuynh còn từng nghịch vài lần, lúc đó cô không nghĩ nhiều. Vào buổi tối hôm bà bà chết thì không thấy lệnh bài ngọc đâu nữa.
Tư Phù Khuynh không có ký ức của nguyên chủ, cũng vào hôm đó, từ cái tên của Tần Uyển Điệp, lệnh bài ngọc và tên huyện mà ý thức được mình đã xuyên sách, còn đoán được thân phận của nguyên chủ.
Chỉ cần có thể đoạt lại lệnh bài ngọc… Tư Phù Khuynh cảm thấy điều này chắc chính là sự trả thù lớn nhất đối với nữ chính.
Còn về hiện thực và câu chuyện trong truyện, tại sao lại khác nhau?
Rất có thể là do cô xuyên tới, vô tình cứu Tần Uyển Điệp, từ đó xảy ra hiệu ứng cánh bướm.
Dưới sự hộ tống của đám người Hồ Tam, cô tìm được thôn trang nhỏ trong núi.
Thôn trang này rất nghèo, 90% căn nhà đều là nhà tranh. Quần áo của thôn dân gần như đều được chắp vá.
Người duy nhất ăn mặc tươm tất, chỉ có lão trưởng thôn.
Có người ngoài vào thôn, lão trưởng thôn biết được thì tới hỏi.
Thái độ của Hồ Tam khá tốt, mỉm cười nói rõ mục đích tới đây cho lão trưởng thôn.
Lão trưởng thôn thấy không phải tới kiếm chuyện thì thở phào, đích thân dẫn đường cho đám người Tư Phù Khuynh.
Dưới chân núi, phía đông của thôn.
Mới dựng bảy tám căn nhà tranh, có mười mấy đứa trẻ sống ở đó.
Có mấy đứa nhỏ tuổi, còn đang cởi trần, quần áo không chỉnh tề đang làm việc.
Tư Phù Khuynh kìm nén sự khó chịu trong lòng.
Đợi cô nói rõ mục đích tới, muốn gặp Tần Uyển Điệp.
Một đứa bé 5 tuổi nghe vậy, chạy như bay vào căn nhà tranh ở chính giữa.
Không lâu sau, có một thiếu nữ mặc đồ vải thô đi ra từ bên trong.
Thiếu nữ khoảng 14-15 tuổi, vóc dáng cân đối, gương mặt tròn xoe, mắt to, da trắng nõn, chắc do còn ít tuổi, chưa tới mức đẹp tỏa sáng, nhưng chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Không phải lưu lạc trở thành ăn mày hay sao? Thế mà còn có thể có ngoại hình như này, có chút không hợp lý.
Tư Phù Khuynh không có sức phỉ nhổ tác giả, cũng lười phỉ nhổ.
Lúc này lại có một đám trẻ con lớn hơn một chút vây lại, bảo vệ Tần Uyển Điệp ở giữa.
Giống như đám người Tư Phù Khuynh sẽ bắt nạt nàng ta vậy.
Thiếu nữ mở to mắt, ngơ ngác hỏi: “Cô nương, nghe nói ngươi muốn tìm ta?”
Tư Phù Khuynh híp mắt lại, nói: “Tần Uyển Điệp, ngươi còn nhớ ta không?”
“Xin lỗi, ta không nhận ra, chúng ta trước đây từng gặp nhau sao?” Thiếu nữ rất chân thành, không hề giả nai.
Khiến người khác nghe rồi sẽ có loại ảo giác nàng ta không nói dối.
Mới đầu Hồ Tam nghe cũng ngại thay đại tiểu thư, tìm lâu như vậy, thì ra người ta không biết nàng? Đại tiểu thư trước đó còn nói, tiểu cô nương người ta từng ức hiếp nàng, hừ hừ.
Tư Phù Khuynh lại sinh lòng cảnh giác: “Ngươi thật sự không nhận ra ta sao?”
Thiếu nữ nghiêm túc gật đầu: “Chưa từng gặp.”
“Vậy ngươi còn nhớ bà bà câm ở trên huyện không?” Tư Phù Khuynh nói thẳng vào.
Đôi mắt của thiếu nữ bỗng trợn lên, sợ hãi nhìn sang Tư Phù Khuynh.
Có điều Tần Uyển Điệp không hổ là nữ chính, trong nháy mắt đã khôi phục bình thường.
Tư Phù Khuynh mặt mày lạnh lùng, nói: “Ngươi có thể không biết ta, nhưng ta lại nhận ra ngươi. Tháng trước ngươi ngất xỉu ở trong ngõ, là ta cứu ngươi về nhà, còn kêu bà bà câm nấu cháo cho ngươi ăn, còn bỏ tiền mời đại phu khám bệnh cho ngươi.
Hồ Tam: “...”
Đại tiểu thư bị ngốc à?
Thôn dân vây xem ở bên cạnh đều có suy nghĩ giống Hồ Tam.
Ngay cả vẻ mặt của một số bạn nhỏ đồng hành của Tần Uyển Điệp cũng có chút thả lỏng. Nhưng mấy đứa trẻ lớn hơn trong số đó thì tái mặt, bao gồm nữ chính Tần Uyển Điệp.
Tư Phù Khuynh nói với vẻ vô cảm: “Trả lệnh bài ngọc cho ta.”
“Lệnh, lệnh bài ngọc gì chứ?” Ánh mắt của Tần Uyển Điệp láo liêng.
Tư Phù Khuynh bật cười: “Lệnh bài ngọc có bề ngoài đen tuyền, ở giữa có bông hoa nhỏ màu trắng.”
Tần Uyển Điệp cụp mắt xuống, cúi đầu không nói gì.
Tư Phù Khuynh chiếm lý, vậy nên rất hùng hồn: “Nói thật, ta rất hối hận khi lúc đầu đã cứu ngươi. Ngươi là một kẻ vô ơn, lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa!”
“...”