“Hỏi cái gì?” Tư Phù Khuynh liếc nhìn.
Mục Tư An hỏi: “Ta có chút tò mò, sao ngươi lại sống một mình ở đây?”
Tư Phù Khuynh: “... Ta cũng muốn biết.”
“Ngươi không muốn nói cũng cũng không sao.” Mục Tư An cảm thấy cô không muốn nói: “Chỉ là người nhà của ngươi đều cho rằng ngươi gặp chuyện gì không may. Còn có một lời đồn liên quan tới ngươi, đã truyền khắp kinh thành rồi…”
Tư Phù Khuynh trợn to mắt: “Đồn cái gì?”
Tự dưng có dự cảm không tốt, cái quái gì thế?
Quả nhiên, Mục Tư An ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Trước ánh mắt áp bức của Tư Phù Khuynh, hắn ta đảo mắt, thấp giọng nói: “Có người nói, ngươi thích Tạ Thất?”
“Tạ Thất là ai?”
“Tạ Ngọc.”
“... À.” Là nam chính!
Tư Phù Khuynh liếc nhìn hắn ta: “Ai nói ta thích hắn chứ? Tên đó không phải thứ tốt lành gì.”
“Ơ, Tạ Thất đắc tội với ngươi à?” Điều này không phù hợp với lời đồn.
“Cần ngươi quản à.” Tư Phù Khuynh lườm.
Rất nhanh, vẻ mặt cô lại nghiêm nghị, nói: “Cho ta mượn vài người.”
“Ngươi làm gì?”
“Để sĩ.”
“Cái này… ngươi phải đi hỏi Thế tử.” Mục Tư An cười trên nỗi đau của người khác.
Tư Phù Khuynh trừng mắt nhìn hắn ta, nhét cái bát không vào trong tay hắn ta.
Cô đi vào căn phòng đó cũng không dễ.
Ngoài cửa có hộ vệ canh giữ.
Sau khi bẩm báo, lúc này cô mới được phép đi vào.
Đối mặt với Đế Tử Huân không có sắc mặt tốt kia, Tư Phù Khuynh cũng không dài dòng: “Cho ta mượn vài người.”
“Ngươi mượn người làm gì?” Đế Tử Huân vốn không muốn đếm xỉa tới cô, nghe xong lại cảm thấy không để ý không được.
Tư Phù Khuynh liếc nhìn hắn: “Ta không phải mượn người làm chuyện xấu.”
“Tóm lại ngươi phải nói xem ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta bị kẻ khác bắt nạt, bọn họ đã cướp mất lệnh bài ngọc của ta. Ngươi có biết tại sao ta không cứu ngươi không? Bởi vì tháng trước ta… đã cứu một kẻ vô ơn, kẻ đó không những cướp tiền, lương thực của ta, còn hại chết một mạng người.” Có những vết sẹo sẽ khắc sâu suốt đời, mắt Tư Phù Khuynh đỏ lên không muốn nhắc tới nữa.
“...?”
Gương mặt lạnh lùng của Đế Tử Huân hơi rung lên.
Tư Phù Khuynh mím chặt môi, giọng nói không tốt lắm, hỏi: “Ngươi rốt cuộc có cho mượn không? Lần này ta tốt xấu gì cũng giúp ngươi một việc nhỏ, ngươi cho mượn người coi như trả ân tình cho ta.”
“Lời này là thật ư?”
Mượn người thì trả được ân nhân của cô, Đế Tử Huân không từ chối.
Tư Phù Khuynh gật đầu: “Thật.”
Đế Tử Huân đã đồng ý: “Ngươi tới hỏi Tư An, nói ta đã đồng ý.”
“Được.”
Tư Phù Khuynh xoay người đi ra phía ngoài.
Mục Tư An rất sảng khoái cho cô mượn vài người, còn đặc biệt cho Hồ Tam đi theo.
Bọn ta đi tới một ngôi miếu tồi tàn duy nhất ở ngoài huyện.
Từ lúc đoán ra là ai trộm mất lệnh bài ngọc thì Tư Phù Khuynh luôn muốn lấy lại.
Đương nhiên, nó chỉ giới hạn ở “muốn”!
Một tiểu cô nương đối đầu với một đám người không cần mạng, cô gần như không thể thắng. Tùy tiện đi tìm đối phương, xử lý không tốt sẽ bị diệt khẩu. Vậy nên, cô của trước kia có muốn lấy lại lệnh bài ngọc hơn nữa, cũng phải cố gắng nói với bản thân phải nhịn.
Ngoài dự liệu, khi bọn họ tới ngôi miếu tồi tàn đó thì trống không.
Dựa theo cốt truyện, đối phương rõ ràng nên ở ngôi miếu tồn tài.
Không phải giết người xong thì chạy rồi chứ?
Một nhóm người trắng tay trở về.
Mục Tư An nhìn thấy Tư Phù Khuynh giống như cái cà tím phủ sương thì hỏi: “Tư cô nương, làm việc không thuận lợi à?”
“Không tìm được người!”
Tư Phù Khuynh có hơi mà không có sức liếc nhìn hắn ta.
Hồ Tam ở bên cạnh nói tình hình cho Mục Tư An nghe.
Mục Tư An mỉm cười rồi đưa ra ý kiến: “Cái này không phải chuyện lớn gì hết, động tĩnh chuyển đi của một đám người sẽ không nhỏ.”
“Ngươi muốn tra giúp ta à?” Đôi mắt của Tư Phù Khuynh trở nên long lanh.
Mục Tư An ngại ngùng nói: “Chuyện này cần ngươi đi nói với Thế tử trước.”
“...” Tư Phù Khuynh rầu rĩ.
Trước đó khi mượn người, đã trả hết ân tình rồi.
Giờ lại kêu cô đi cầu xin người ta nữa ư?
Con ngươi của Tư Phù Khuynh khẽ đảo, cô lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ lên: “Ta đi.”
“Vậy ta tới nhà bếp bê thuốc.” Mục Tư An cố tình tăng âm lượng.
Tư Phù Khuynh vừa chạy vài bước thì nghe thấy lời của Mục Tư An, ngay lập tức cô đảo chân, thoáng cái chạy tới gần Mục Tư An, gương mặt nhỏ nở nụ cười tươi tắn: “Đại ca ca, chuyện nhỏ như bê thuốc này, cứ để ta làm cho!”
“Không không, như thế sao được chứ? Ngươi là Tư đại tiểu thư, thân thể ngàn vàng, ngươi không thể làm việc nặng nhọc.”
“Bê thuốc thôi mà, không tính là việc nặng.”
“Vẫn tính đi.”
Tư Phù Khuynh thấy ánh mắt đắc ý của hắn ta, thật sự muốn nhổ vào mặt hắn ta.
Cô bê thuốc, đưa tới phòng của Đế Tử Huân.
Đế Tử Huân đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường đọc một quyển sách. Nhìn thấy Tư Phù Khuynh đi vào, mí mắt của người ta còn không ngước lên.
Tư Phù Khuynh ho khẽ một tiếng: “Thế tử gia, nên uống thuốc rồi.”
Đế Tử Huân hỏi: “Sao lại là ngươi bê thuốc tới?”
“Aiya, chuyện này không phải muốn lấy lòng ngươi đâu, ta có chuyện muốn cầu xin.” Tư Phù Khuynh rất thẳng thắn.
Đế Tử Huân nhất thời không biết nên nói cái gì.
Có điều, hắn không nhận bát thuốc của cô.
Tư Phù Khuynh thấy hắn mãi không nhận bát thuốc thì để bát thuốc lên bàn nhỏ ở đầu giường: “Ta không tìm được những kẻ bắt nạt ta, không biết bọn họ chuyển đi đâu rồi.”
“Ngươi muốn ta tìm giúp ngươi à?”
“Đầu óc của Đế thế tử thật thông minh, đoán phát trúng ngay.”
“...” Đế Tử Huân chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô, không muốn dây dưa với cô, nhìn thấy cô thì cảm thấy đau mắt, trực tiếp gọi Mục Tư An tới, kêu hắn ta đi xử lý chuyện này.
Sau đó Tư Phù Khuynh bị Đế Tử Huân đuổi ra khỏi phòng. Vẫn cái thái độ không muốn nhìn thấy cô.
Mụ nội nó chứ!
Ngươi nghĩ bản cô nương rất muốn nhìn thấy ngươi à?
Tư Phù Khuynh muốn phát điên, nhưng… cô nhịn.
Xin xỏ người khác giúp đỡ thì phải có dáng vẻ cầu xin.
Không lâu sau thì cô nhìn thấy Hồ Tam lại bê bát thuốc từ bếp đi vào phòng. Mà bát thuốc cô bê vào trước đó thì bê vào như nào thì bê ra như thế, không đụng một ngụm.
Ha ha!
Đề phòng rất kỹ!
Khi Tư Phù Khuynh nhìn thấy Mục Tư An lần nữa thì không thèm ngó ngàng. Rõ ràng tên này có thể tra giúp cô, lại bắt cô đi tìm Đế Tử Huân!
Hắn muốn cô không vui đúng không?
Có điều năng lực làm việc của Mục Tư An vẫn rất đỉnh.
Tới ngày sau thì tra ra.
Nghe nói đám người Tần Uyển Điệp đã tới một thôn nhỏ trong rừng.
Có được tin tức, Tư Phù Khuynh lập tức xuất phát.
Đám người Hồ Tam vẫn bám theo.
…
Trong tiểu viện trong huyện.
Mục Tư An tò mò: “Đại tiểu thư hình như rất vội.”
Tay lật sách của Đế Tử Huân chợt khựng lại: “Chắc là bị bắt nạt kinh quá, vội đi vớt vát mặt mũi.”
“Ha ha.”
Mục Tư An khẽ mỉm cười: “Khó thể tưởng tượng tiểu cô nương bị bắt nạt kinh quá sẽ như thế nào? Có cần sắp xếp một người đi tra không?”
Đế Tử Huân như có suy tư, hắn để sách xuống, nói: “Nghe nói nàng ta đã cứu một người, còn xảy ra án mạng. Trước tiên cho người nghe ngóng quanh đây.”
Nghe vậy, Mục Tư An thu lại nụ cười: “Xảy ra án mạng không phải chuyện nhỏ rồi.”
Hắn ta gọi một tùy tùng tới, phân phó vài câu.
Sau khi tùy tùng đó đi ra, không tới mười năm phút sau đã quay về báo cáo.
Lý do là chuyện này căn bản không phải bí cảnh, người trong ngõ đều biết. Vào nửa tháng trước, tiểu cô nương vừa tốt bụng vừa ngây thơ, không hiểu sự hiểm ác của thế gian, cứu một nữ tử hôn mê về nhà, không ngờ lại cõng về nhà một con sói độc ác, trong nhà bị cướp thì thôi không nói, bà tử chăm sóc cô cũng bị giết.
Hung thủ, không ai biết.
Điều khiến người ta bất ngờ là tiểu cô nương hình như biết…