Chỉ cần nàng không ngay trước mặt hắn mà lật người như Lý Quỳ biến thành Lý quỷ, thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Còn Thẩm Như Giới?
Càng không cần phải lo.
Hai người bọn họ, đừng nói là quen thân, đến cả câu nói qua lại hẳn cũng chưa đến năm câu. Nếu có, thì cũng chỉ là mấy lời khách sáo giả tình giả ý kiểu “gặp mặt chào hỏi”.
Tân Di bước lên bậc đá xanh ẩm ướt, vừa nhấc váy lên tránh vạt áo bị nước mưa bắn vào, vừa nhàn nhạt hỏi:
“Hệ thống, chúng ta thương lượng một chuyện được không?”
“Chuyện gì vậy?” — hệ thống đáp.
“Sau này nếu không có việc gì quan trọng… ngươi có thể bớt nói được không?”
Hệ thống trầm mặc suy nghĩ hai giây rồi đáp:
“Có thể, ký chủ. Tuy yêu cầu này hơi kỳ lạ… nhưng tiện thể hỏi, vì sao vậy?”
Tân Di thở dài một hơi, nghiêm túc mà chân thành:
“Bởi vì giọng của ngươi… thật sự rất khó nghe.”
Nếu phải miêu tả thì — còn khó nghe hơn cả hệ thống đọc truyện của Tấn Giang! Lạnh tanh, đều đều, vô cảm, so với lão thái thái ngồi nhai hạt dưa ở mép giường mà kể chuyện còn nhạt nhẽo hơn. Nghe lâu còn khiến đầu nàng ong ong như bị tra tấn tinh thần.
Một hai lần thì nhịn được.
Nhưng nếu phải nghe cả quá trình làm nhiệm vụ ở mỗi tiểu thế giới… nghĩ thôi đã thấy khủng bố rồi.
Hệ thống bỗng nhiên “A” một tiếng, như sực nhớ ra điều gì:
“À đúng rồi, quên không nói với ký chủ. Giọng nói của hệ thống có thể tùy chọn.”
Tân Di: “…”
Thế sao ngươi không nói sớm?
Cuối cùng, nàng chọn một giọng dễ nghe hơn hẳn — hơi nịnh nọt, mềm mại như cún con — nghe vào tai vừa ngọt ngào lại không chói tai, rất hợp với tính cách nàng cần trong quá trình làm nhiệm vụ.
Ít ra, sau này không đến mức vừa đi làm nhiệm vụ vừa muốn nhét bông vào tai.
Không thể không thừa nhận, cuộc sống ở hầu phủ đúng là xa hoa tột độ.
Chỉ là từ một sân viện đi đến sân viện khác, mà hai người đã phải mất đến vài chén trà nhỏ thời gian. Tân Di đi đến mức chân cũng bắt đầu thấy ê ẩm.
Nàng cố nhịn, nhịn mãi, đến lúc định mở miệng than một câu, ngẩng đầu lên vừa vặn trông thấy tấm biển treo trước cổng viện — “Thẩm viên”.
Vì thế nàng đành nuốt ngược lời định nói vào lòng.
Bên tai vang lên tiếng A Doanh nhắc khẽ:
“Bậc thang trơn lắm, phu nhân cẩn thận dưới chân.”
Nói rồi, nàng ta hơi nâng cây dù lên, chợt kinh ngạc kêu nhỏ:
“Là nhị công tử…”
Tân Di nghe vậy liền sững sờ, ánh mắt không kìm được mà hướng theo nhìn sang.
Trời mây nặng trĩu, từng mảng mưa dày đặc buông xuống, mái ngói xanh phủ một màu mờ ảo, cả không gian như bị đè nén trong màn mưa trắng xóa, tĩnh lặng đến nỗi chẳng còn nghe thấy gì. Giữa cảnh mông lung ấy, chỉ có bóng dáng thiếu niên kia nổi bật hẳn lên.
Nàng vốn tưởng rằng, khi bước vào thế giới này, người đầu tiên mình gặp sẽ là Thẩm Quy.
Không ngờ lại là Thẩm Như Giới.
Thiếu niên khoác trên người áo choàng đen, dáng vóc gầy gò, làn da trắng nhợt, gương mặt thanh lãnh. Đôi mắt phượng sáng ngời nhưng hàng mi dày lại luôn khẽ rủ xuống, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ được cảm xúc nơi đáy mắt hắn.