Lúc này, trên đời chẳng có chuyện gì quan trọng hơn cơm ăn. Vì nàng đã đói đến mức cảm giác như… trước ngực sắp dán vào sau lưng rồi.
Bên ngoài bầu trời vốn đã âm u, chẳng mấy chốc liền đổ mưa. Làn mưa bụi lất phất tạt vào song cửa sổ, gió lạnh thổi qua làm những thanh gỗ đỏ kẽo kẹt rung lên.
A Doanh vội đứng dậy đi đóng cửa sổ lại, quay đầu trông thấy phu nhân đang ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, lòng nàng ngập tràn vui sướng.
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi thì cũng đã qua hai nén hương.
Nhìn Tân Di vừa ăn xong miếng mứt cuối cùng, A Doanh cẩn thận hỏi:
“Phu nhân nếu tâm trạng đã khá hơn rồi, có muốn ra đình hóng gió một chút, hít thở không khí cho khoan khoái?”
“Cũng được.” — Tân Di gật đầu đồng ý chưa bao lâu, bên ngoài liền có một tiểu nha hoàn bước vào, cúi người thấp giọng bẩm báo:
“Phu nhân, bên phía hầu gia có người truyền lời, mời ngài sang một chuyến.”
“Hắn lại có chuyện gì?”
Trong nguyên tác, Thẩm Quy xưa nay hiếm khi chủ động tìm đến nguyên chủ. Mà mỗi lần đến, đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp, khiến nàng thương tâm đến mức bệnh tình càng thêm nặng. Bây giờ lại đột nhiên cho người đến gọi — chẳng phải kiểu chồn đến nhà gà chúc Tết sao?
A Doanh nghe vậy, dường như nhớ ra điều gì, ghé sát tai nàng thì thầm:
“Nô tỳ đoán, có lẽ là nhị công tử trở về rồi.”
“Thẩm Như Giới?”
“Phu nhân quên rồi sao? Trước đó ít lâu, hầu gia nghe nói ở U Châu có một loại thảo dược thần kỳ có thể chữa bệnh tim, mọc nơi vách đá hiểm trở, xung quanh lại toàn hổ dữ lang hoang. Vậy là người liền phái nhị công tử một mình đi trước, cầu lấy thần dược. Mới vừa rồi nô tỳ xuống bếp chuẩn bị cơm trưa, hình như có trông thấy ngựa của nhị công tử đấy.”
A Doanh càng nói càng chắc như đinh đóng cột:
“Chắc chắn là vậy rồi! Có thể thấy hầu gia vẫn còn quan tâm đến phu nhân!”
“…”
Ha hả, quan tâm cái đầu ấy.
Hắn sai Thẩm Như Giới — người từ nhỏ đã bị ghét bỏ, chèn ép đến sống không bằng chết — đi làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng như thế, chẳng khác nào cố tình muốn hắn vùi xác ngoài kia thì có!
Mưa rơi rả rích, hắt vào những chiếc lá úa tơi tả bay trong gió. Làn gió lạnh lùa theo từng khe cửa, ướt át cả tay áo mỏng, lạnh thấu xương. Cả bầu trời phía xa cũng phủ một màu xám xịt, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã thấy buốt lạnh cả người.
Trên đường đi gặp Thẩm Quy, hệ thống bắt đầu lải nhải không dứt:
“Ký chủ, ngươi tuyệt đối không được thất thố, nhất định phải nhẫn nhịn, đừng có buông lời chửi rủa!”
“Dù Thẩm Quy có là tra nam đi nữa, thì ngươi vẫn đang làm nhiệm vụ đấy! Nhớ kỹ nhân thiết của ngươi!”
Tân Di cảm thấy ồn ào không chịu nổi.
Nghe xong chỉ muốn giơ tay bịt chặt tai lại, nàng không nhịn được phun ra một câu:
“Lo vậy cơ à? Vừa rồi ai là người còn mạnh miệng nói ta là ký chủ có chỉ số trà xanh cao nhất đấy?”
Tổ tông của đám trà xanh còn phải tự mình xuất trận, chẳng lẽ nàng không thể đem chút tâm tư giấu trong bụng?
Mà nói thật nhé, với cái mức độ mờ nhạt như nguyên chủ Tô Tân Di, tên tra nam kia mà còn nhớ nổi mặt vợ mình thì cũng coi như không tệ rồi.
Hắn chưa từng yêu nàng, thì làm gì có bao nhiêu hiểu biết hay quan tâm?