“Tẩu tẩu, là ta sai rồi… người đừng giận nữa.”
A Doanh đứng bên cạnh còn không thể tin vào tai mình. Nàng… nàng vậy mà lại được nghe Ngũ tiểu thư cúi đầu nói xin lỗi với người khác!
Phải biết rằng, Thẩm Tiểu Dài ở hầu phủ xưa nay nổi danh gan to bằng trời, chẳng sợ ai ngoài hầu gia có thể nói nàng được đôi câu. Ngoài người ấy ra, còn ai dám làm nàng khó chịu dù chỉ nửa phần?
Ngay cả đám nha hoàn, sai vặt trong sân của nàng, mỗi lần bước chân vào cũng phải nín thở nhẹ giọng, cẩn thận như đi trên băng mỏng.
Vậy mà hôm nay nàng lại xin lỗi?
Đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây!
Tâm trạng A Doanh thoắt cái đã chuyển từ lo lắng cho phu nhân sang một tia bối rối đầy nghi hoặc.
Dù vậy, nàng vẫn không dám tỏ rõ vẻ mặt, bởi trong lòng nàng, phu nhân luôn như một chiếc bình sứ đẹp đẽ nhưng mong manh, chỉ cần chạm khẽ cũng đủ khiến người ta phải lo lắng hồi lâu.
“Phu nhân, thật sự… không sao chứ?”
Tân Di lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật sự không có gì.”
Nàng khẽ nâng đôi mắt long lanh như nước, từ tốn nhìn sang Thẩm Tiểu Dài vẫn còn đang nghẹn khuất trong lòng, thở dài nói:
“Tẩu không phải cố tình bắt lỗi ngươi. Nhưng nhị công tử dù gì cũng là ca ca ngươi, bất kể vì lý do gì, ngươi cũng không nên nói năng như thế với hắn.”
Thẩm Tiểu Dài bực bội đến mức chỉ muốn bỏ chạy cho xong.
Ngày thường nàng chẳng mấy khi qua lại với Tân Di, không ngờ nàng ta lại có bản lĩnh khiến người khác nghẹn uất đến thế.
Tân Di đương nhiên nhận ra sự khó chịu mãnh liệt trong mắt Thẩm Tiểu Dài.
Nhưng với một người hiện đại từng "lăn lộn" qua không biết bao nhiêu thể loại phim truyền hình như nàng — đặc biệt là lúc trốn việc lén xem video trong giờ làm — thì mấy chuyện rối ren kiểu này chẳng có gì đáng ngại.
Phim tình cảm gia đình nàng xem không thiếu: nào là "chồng ngoại tình, ta dắt cả chồng và tiểu tam vào tù", hay “nữ chính đại chiến mẹ chồng ác bá”... Mấy thể loại đó nàng đều xem như ăn cơm chan dưa muối.
Nên với cái tình huống nhỏ như hạt cát này, nàng chẳng sợ gì cả.
Huống chi, nàng còn tinh ý nhận ra thiếu niên bên cạnh — hình như là nhị công tử Thẩm Như Giới — đang kín đáo liếc nhìn, ánh mắt dò xét dừng lại trên người nàng.
Tân Di lại càng thêm vững vàng, giọng nói dõng dạc hơn:
“Tiểu Dài, hôm nay ngươi nói nhiều lời quá đáng rồi, nên tới trước mặt nhị công tử xin lỗi một tiếng mới phải.”
Hai mắt Thẩm Tiểu Dài trừng lớn: Xin lỗi Thẩm Như Giới á? Đời nào có chuyện đó!
Cái tên tiểu nghiệt súc đáng ghét đó!!
Nhưng nghĩ tới vài khả năng ngoài ý muốn có thể xảy ra, nàng lại không dám to tiếng, chỉ đành nhỏ giọng lầm bầm tỏ ý phản đối:
“Chỗ nào mà quá đáng chứ... Ta lúc nhỏ còn từng bắt hắn ăn kiến đấy.
Hắn tức đến mức mắt đỏ rực, còn nhìn ta bằng ánh mắt vừa âm u vừa đáng sợ.
Thế mà ta chỉ cần vừa khóc vừa chạy đi mách cha, là cha lập tức trói hắn lên cây đánh cho một trận.
Sau đó hắn còn phải xin lỗi ta nữa cơ.”
Khi nói những lời đó, Thẩm Tiểu Dài vẫn giữ vẻ mặt hết sức thản nhiên, như thể mình hoàn toàn đúng lý hợp tình.
Dáng vẻ của nàng không hề có chút hối lỗi, ngược lại, cứ như đang thi ân ban phúc cho người ta. Trong hầu phủ này, dường như ai ai cũng ngầm thừa nhận quy tắc kỳ lạ ấy.