Không được, tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra!
Nghĩ tới đây, Thẩm Nhược Nghiên lập tức thức thời lắc đầu nguầy nguậy.
Nhưng nếu đã tới đây rồi mà cứ thế lủi thủi quay về thì thật chẳng cam lòng. Trong lòng nàng buồn bực đến muốn nổ tung.
Hôm nay thế nào cũng phải làm Thẩm Như Giới khó chịu một chút mới hả giận!
Thế là nàng vươn tay, định túm lấy mặt thiếu niên một cái thật mạnh:
“Ta cũng đến quan tâm nhị ca ca đây mà! Muốn xem thử thương tích thế nào. Trên mặt có bị gì không? Ta xem một chút…”
Chỉ tiếc, ngón tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị hắn hất văng ra.
“Ngươi!”
Thẩm Nhược Nghiên tức đến nghẹn họng, trừng mắt nhìn hắn:
“Ngươi điên rồi phải không? Ngay cả ta mà cũng dám chống đối?”
“Nếu ta nói với huynh trưởng, bảo đảm ngươi sẽ không yên thân nổi đâu!”
Thẩm Như Giới không hiểu vì sao, hôm nay hắn lại đặc biệt không thể chịu đựng nổi sự tiếp cận của nàng ta. Ngay cả mặt ngoài cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
Nhẫn nhịn cơn chán ghét và sát ý ngùn ngụt, hắn lạnh lùng nói:
“Muốn mách thì đi mách. Còn bây giờ, cút ra khỏi chỗ ở của ta.”
Thẩm Nhược Nghiên giận đến bật cười, giọng đầy mỉa mai:
“Chỗ ở của ngươi? Trong Hầu phủ này có chỗ nào là của ngươi hả? Ngươi nhớ cho kỹ — huynh trưởng ta mới là chủ nhân chân chính của nơi này! Còn ngươi là thứ gì mà cũng dám vênh váo trước mặt ta?”
Nàng tức đến phát điên, chẳng buồn để tâm Tân Di đang đứng bên cạnh. Giống như mọi lần, lại bắt đầu chửi rủa cay nghiệt không chút nể nang:
“Ngươi chẳng qua là thứ con hoang do tiện nhân mẹ ngươi lén lút sinh ra, là thứ dơ bẩn không ai cần. Bảo sao phụ thân còn sống cũng chẳng thèm thương ngươi.
Ngươi được sống sót đến hôm nay là đã phải cảm ơn người trong phủ này rồi, rõ chưa?”
Tân Di nghe mà nổi da gà. Trong đầu nàng chỉ muốn hét lên: Ngươi biết “cơm hộp” là gì không, cô nương?
Cơm hộp của ngươi sắp “Đinh!” nóng bỏng tay rồi đó!
Xuất phát từ tinh thần nhân đạo (và trách nhiệm cứu đối tượng công lược khỏi tổn thương tâm lý), Tân Di vội lên tiếng ngăn cản Thẩm Nhược Nghiên khỏi con đường “tự hủy”:
“Đủ rồi!”
“Nhược Nghiên, sao ngươi có thể nói những lời như thế với huynh trưởng mình? Thật sự là… thật sự là…”
Tân Di bày ra vẻ mặt kinh hãi lẫn thất vọng, một tay còn khẽ che ngực như bị dọa đến nghẹn thở.
Nàng yếu ớt đến mức dù đang răn dạy người khác mà nhìn cứ như sắp ngã quỵ đến nơi.
Thẩm Nhược Nghiên nghẹn lời. Một bụng tức giận chưa trút được, giờ bị chặn ngang, chỉ còn biết mím môi quay đi, đôi mắt thoáng ươn ướt như thể tủi thân lắm.
Tức lắm nhưng chẳng dám cãi lại — lỡ đâu lỡ tay làm tẩu tẩu ngã lăn ra bất tỉnh tại chỗ thì sao?
Huynh trưởng mà biết, chắc chắn không xử nhẹ như với Thẩm Như Giới đâu!
Chắc chắn là cấm túc, quỳ từ đường, tụng kinh, còn không chừng bị phạt cả tháng trời!
A Doanh cũng lần đầu tiên được thấy phu nhân “yếu đuối” đến thế, lo đến mức cuống quýt đỡ lấy nàng:
“Phu nhân! Phu nhân! Người không sao chứ? Có nghiêm trọng không ạ?”
Tân Di thuận thế nghiêng đầu dựa vào vai A Doanh, yếu ớt lắc đầu:
“Không sao…”
Tuy miệng nói “không sao”, nhưng từ đầu đến chân đều đang viết rõ rành rành: Thân thể yếu ớt, cố tỏ ra mạnh mẽ.
Da đầu Thẩm Nhược Nghiên tê rần, lắp bắp:
“Tẩu tẩu…”