Còn về lọ thuốc mỡ này…
Thẩm Như Giới trước giờ vẫn dùng loại bình dân vài chục đồng bạc một lọ là được, tuy rằng từ sau khi làm việc cho Thất hoàng tử, tiền trong tay không thiếu, nhưng hắn đã quen sống đơn giản, không cần dùng đến đồ quý giá như thế.
Hắn nhìn bình thuốc trong tay Tân Di, không lập tức đưa tay nhận lấy mà lạnh nhạt hỏi:
“Vì sao lại cho ta thứ này?”
Hắn đâu phải lần đầu bị thương, mà lần này cũng chưa phải nặng nhất.
Từ khi Tân Di gả vào Hầu phủ đến nay, gần như chưa bao giờ chủ động nói chuyện với hắn, càng không dám lại gần, chỉ sợ chọc giận Thẩm Quy.
Tính tình nàng tuy mềm yếu, nhưng cao lắm cũng chỉ là lạnh nhạt thờ ơ, hoặc im lặng tránh xa, chứ chưa từng giống người khác, đến giễu cợt hay nhục mạ hắn.
Ánh mắt hắn sắc như dao, dõi chặt lấy nàng không chớp, như muốn moi móc từng chút biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên khuôn mặt nàng, cố nhìn cho thấu mục đích thật sự đằng sau hành động này.
Tân Di thầm nhủ trong lòng: Bởi vì ta phải “công lược” ngươi chứ sao nữa!
Dĩ nhiên, mấy lời như thế thì có đánh chết nàng cũng không thể nói ra.
Vì vậy nàng hơi sững lại, như thể mất hai giây để suy nghĩ, sau đó nghiêm túc đáp:
“Vì bị thương rất đau, ta hy vọng ngươi có thể sớm lành lại.”
Lo hắn sinh nghi, nàng còn cố ý làm ra vẻ áy náy, cắn nhẹ môi dưới, giọng ngập ngừng:
“Ta biết hành trình đến U Châu rất nguy hiểm, cũng biết ngươi vì vất vả tìm thuốc cho ta nên mới bị thương nặng như vậy…
Tóm lại… tóm lại ngươi tốt với ta, ta đều ghi nhớ trong lòng.”
“Huống hồ chỉ là một lọ thuốc trị thương, chẳng đáng gì. Sau này nếu ngươi gặp khó khăn gì, ta cũng sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Hệ thống: “Oa oa ký chủ ơi, ngươi đúng là sinh ra để làm diễn viên! Nghe mà ta còn muốn tin luôn rồi đó!”
Đáng tiếc, Thẩm Như Giới lại không tin.
Tuy vậy, hắn cũng không từ chối nữa, đưa tay nhận lấy lọ thuốc, khoé môi khẽ động:
“Tạ tẩu tẩu. Vậy ta xin nhận.”
‘Đinh! Thẩm Như Giới – hảo cảm +1%’
‘Mức hảo cảm hiện tại với ký chủ: -74%. Ký chủ, tiếp tục cố gắng nha!’
Tân Di sững người: “Hệ thống, cái này là sao vậy?”
Hệ thống không hiểu nàng đang hỏi gì:
“Điểm hảo cảm tăng rồi đó, ký chủ không nên vui sao?”
Ta muốn vén tay áo lên mà cào hắn thêm 2% đây này!
“Không phải… ý ta là… tại sao hôm qua ta quan tâm hắn thì không tăng, hôm nay lại tăng?”
Hệ thống thử phân tích một hồi rồi đáp:
“Có thể là bởi vì hôm qua ngươi chỉ nói vài câu ngoài miệng, hoàn toàn không có hành động cụ thể nào.”
Hôm nay thì khác. Không chỉ đích thân đi mua kim sang dược, nàng còn tự tay mang đến đưa cho hắn.
Tân Di gật gù: Thì ra là như vậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, đang định nói thêm vài câu để kéo gần quan hệ giữa hai người thì đột nhiên —
“Phanh!”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên ngoài viện, như thể ai đó đá bay luôn cả cổng tre.
Cùng lúc đó, trong đầu nàng vang lên âm báo rõ ràng:
“Đinh ~ Nhân vật pháo hôi quan trọng ‘Thẩm Nhược Nghiên’ đã online.”
Hệ thống lập tức cảnh báo:
“Kế tiếp, nàng ta sẽ gây chuyện với Thẩm Như Giới. Mời ký chủ nhanh chóng phản ứng để bảo vệ đối tượng công lược.”
Thẩm Nhược Nghiên – Ngũ tiểu thư của Hầu phủ, là con gái ruột của chính thất, cũng là muội muội cùng mẹ với Thẩm Quy. Nàng ta chính là tồn tại tùy hứng nhất trong cả phủ.