Tiểu Mỹ Nhân Làm Sao Để Chinh Phục Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 13

Trước Sau

break
“Nơi này đơn sơ, tẩu tẩu đừng chê là được.”

Sau lần tiếp xúc ngày hôm qua, Tân Di đã hoàn toàn miễn dịch với kiểu ánh mắt không chút thiện cảm đó.

Bởi theo những gì nàng biết, Thẩm Như Giới ghét tất cả mọi người trong Hầu phủ như nhau. Mà nếu phải xếp hạng, e là nàng còn chưa đến mức đứng đầu bảng!

Hệ thống: “…”

Chỉ vì mấy cái điểm hảo cảm nhích lên tí chút, cũng đáng để tự hào lắm sao?

Tân Di lờ đi lời làu bàu vô nghĩa của hệ thống.

Nàng khẽ cong mi mắt, mỉm cười dịu dàng với thiếu niên:

“Không sao đâu, ta không chê.”

Dù phía trước có là núi đao biển lửa, nàng cũng sẵn sàng bước tới! Làm công thì đâu có quyền chọn lựa nhiều đến thế?


Khi nàng bước vào sân, rồi dưới sự dìu đỡ của tỳ nữ tiến vào căn phòng tiêu điều kia, cảm xúc trong lòng Thẩm Như Giới vẫn lạnh lẽo như cũ.

Tân Di đảo mắt đánh giá một vòng.

Chỗ nào cũng hư hỏng. Góc này mục nát, góc kia tróc sơn.

Cả căn phòng chỉ có một chiếc bàn gỗ đơn sơ, một cái giường sập cũ kỹ, thêm vài khung cửa sổ long lở rớt sơn — chỉ nhìn một cái là thấy rõ toàn bộ bày biện bên trong.

Nàng thu ánh mắt về, xoay đầu hỏi:

“Vết thương của ngươi thế nào rồi? Hôm qua dầm mưa lâu như vậy, có bôi thuốc lại chưa?”

Vừa nói, nàng vừa vô thức bước lại gần hắn thêm một chút.

Khoảng cách gần đến mức có thể thấy rõ đôi mắt hạnh trong vắt, dịu dàng kia, cùng vẻ mặt mang theo sự quan tâm không chút che giấu.

Hương thuốc mỏng manh quanh quẩn trong màn mưa hôm qua lại một lần nữa ùa về, như len lỏi quanh mũi, khiến người khó lòng lờ đi.

Thẩm Như Giới khẽ mím môi, không nhịn được mà lui về sau một bước:

“Tạ tẩu tẩu đã quan tâm, ta không sao.”

Hắn không quen có người đứng gần sát bên như vậy.

Cũng chẳng thích.

Dù trên người nàng không mang theo mùi son phấn nồng nặc thường thấy, thậm chí còn khá dễ chịu, nhưng hắn vẫn phản xạ theo bản năng.

Tân Di vốn đang nhìn hắn rất chăm chú, tất nhiên không bỏ sót được tia tàn nhẫn vừa lóe lên trong đáy mắt thiếu niên.

Nàng hiểu rõ đạo lý “dục tốc bất đạt”, vì vậy cũng không tiến lại gần nữa. Quay người nhận từ tay A Doanh một lọ thuốc mỡ nhỏ, rồi đưa tới trước mặt hắn:

“Đây là loại kim sang dược tốt nhất có thể mua được trong kinh thành. Nghe nói cầm máu rất hiệu nghiệm, mong có thể giúp ích được phần nào cho vết thương của ngươi.”

Quan trọng hơn hết là — nó rất đắt. Nàng đã phải bỏ ra hơn mấy chục lượng bạc!

Dù gì thì số bạc đó cũng không phải từ tay nàng kiếm ra, hơn nữa dẫu có rời khỏi thế giới này thì cũng chẳng mang theo được. Nhưng ngay khoảnh khắc thực sự rút bạc đưa ra, Tân Di vẫn cảm thấy… đau lòng như cắt.

A Doanh thật ra cũng không hiểu rõ lắm.

Vì sao phu nhân bỗng nhiên lại đối xử tốt với nhị công tử như vậy?

Lọ linh thảo U Châu quý giá kia, dù muốn tặng thì cũng nên cảm ơn Hầu gia mới phải — không có Hầu gia sai người đi, nhị công tử làm sao có được chứ!

Nhưng ngẫm kỹ lại, A Doanh thấy cũng hợp lý thôi.

Phu nhân vốn có tính tình như vậy, ngày thường đối đãi với hạ nhân như các nàng cũng rất tốt.

Đừng nhìn tỳ nữ trong các sân khác ngoài mặt thì oai phong, chứ A Doanh biết rõ, trong lòng các nàng đều ngấm ngầm ganh tị với mình.

Ít nhất, nàng không phải lo bị mắng chửi hay bị phạt vạ như họ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc