Nam nhân vừa rời đi, toàn thân A La xụi lơ, nếu không phải đằng sau còn có bức tường thì nàng đã ngã xuống đất rồi.
Nàng mờ mịt nhìn màn mưa bụi mông lung trong bóng đêm, cảm thụ không khí lạnh lẽo nơi chóp mũi.
Cảm xúc nóng bỏng từ lồng ngực rắn chắc của nam nhân phảng phất như còn quanh quẩn nơi đây, nhưng người đã khuất sau màn mưa, không thấy bóng dáng.
A La thân thể vô lực, hồn vía như thoát ly thể xác, trôi về một nơi xa xôi nào đó. Nhất thời, đời trước, đời này, từng màn từng màn hiện lên trước mắt nàng.
Lúc này nàng lẽ ra phải cảm thấy xấu hổ, nhưng không, có lẽ vì đã chết lặng, cũng có lẽ nàng còn mờ mịt không biết làm sao nên chưa kịp phản ứng.
Nàng vùng vẫy đứng dậy, bắt đầu suy nghĩ mình nên đi đâu.
Chỗ Tam Hoàng tử đương nhiên không thể đi, nghe ý tứ của Tiêu Kính Viễn, Tam Hoàng tử căn bản không thể xen vào... Huống hồ, hắn tức giận như vậy, dù Tam Hoàng tử có nói giúp trước mặt Hoàng thượng chỉ sợ cũng vô dụng.
Nàng vịn tường, khó khăn, chật vật chuẩn bị trở về nhà.
Đúng lúc này lại nghe một thanh âm vang lên: Cô nương, sao ngươi lại ở đây một mình?
Đây là thanh âm một nữ nhân.
A La quay đầu lại liền nhìn thấy một nữ tử mặc áo choàng màu đen, tóc buộc cao, bên trong là y phục xanh đen, chân mang giày da nai.
A La nhận ra, đây là Tiêu Nguyệt, thuộc hạ của Tiêu Kính Viễn mà nàng từng gặp vào bảy năm trước.
Tiêu cô nương... nàng cũng không biết hiện tại Tiêu Nguyệt đã làm tướng quân hay chưa nên đành xưng là cô nương.
Tiêu Nguyệt không ngờ A La còn nhớ rõ mình, trên mặt nở nụ cười, vươn tay đỡ lấy hông A La: Tam cô nương, một mình ngươi ở đây quá nguy hiểm, ta đưa ngươi về nhà thôi.
A La nghe nàng ngữ khí ôn hòa, cảm kính nhìn nàng, khẽ gật đầu: Cảm ơn Tiêu cô nương.
Nàng tất nhiên biết, thuộc hạ của Tiêu Kính Viễn xuất hiện ở đây đúng lúc như vậy, hiển nhiên là do hắn phái tới.
Nàng cũng không cự tuyệt, vì sao phải tự làm khó mình chứ?
Tiêu Nguyệt đỡ A La đi đến chỗ xe ngựa, lại đỡ nàng ngồi vào trong xe rồi tự mình đánh xe.
Trong xe ngựa được bố trí khá thoải mái, bên cạnh còn có một cái lò sưởi nhỏ để ủ ấm chân, A La lúc này mới phát hiện hai tay mình đã lạnh cóng, liền dứt khoát ôm lò sưởi vào ngực cho ấm.
Xe ngựa thong thả đi về phía trước, A La cũng chậm rãi bình tâm lại, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Bàn tay hắn mạnh mẽ ôm eo nàng, hơi thở nóng bỏng xẹt qua bên tai, còn có cảm xúc khác thường lúc ngón tay hắn ma sát môi nàng. Cùng với cái phía dưới cứng rắn chọc vào bụng nàng.
A La nghĩ ngợi lung tung hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được dùng hai tay che mặt.
Đời trước nàng gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, cũng không tiếp xúc nhiều với vị Thất thúc Tiêu Kính Viễn kia, đời này, dù đã từng có giao tình, quen thuộc với hắn hơn nhưng bản năng vẫn xem hắn là Thất thúc, là trưởng bối ngang hàng với phụ thân.
Từ sau hội hoa đăng lần trước nàng mới đột nhiên nhận ra, có lẽ giữa nàng và hắn đã sớm vượt qua điểm mấu chốt đó.
Còn lần này, rất rõ ràng, hắn đối với nàng đã vượt qua bối phận, là khát vọng của nam nhân đối với nữ nhân.
Loại khát vọng không thể che giấu này làm nàng cảm thấy xấu hổ, thậm chí có chút không nói nên lời.
A La đang suy nghĩ thì nghe Tiêu Nguyệt cười nói: Cô nương, nên xuống xe rồi.
Nghe vậy, A La chợt bừng tỉnh, vội vàng muốn xuống xe.
Tiêu Nguyệt cười nói: Cô nương cần gì khách khí như vậy, từ hôm nay trở đi, ta sẽ túc trực ngoài cổng lớn Diệp gia, nếu cần gì, cô nương cứ việc phân phó là được.
A La hơi giật mình, nhất thời hiểu được, Tiêu Nguyệt là người của Lục Phiến Môn, cũng phụ trách trông chừng nàng?
- ---------
Bởi vì hiện giờ hộ vệ canh gác Diệp gia đều là người của Tiêu Nguyệt cho nên lúc A La trở lại, dù có người nhìn thấy cũng làm bộ như không biết. Trong lòng A La hiểu, hẳn là do Tiêu Kính Viễn đã an bài trước?
Thế lực của hắn đúng là rất lớn, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của hắn, bằng không, sao mình vừa chạy ra ngoài liền bị hắn đúng lúc ngăn lại?
Nhất thời nhớ đến câu nói của hắn trước khi rời đi, nói hắn sẽ giúp nàng, sẽ bảo hộ phụ thân nàng bình an, không biết lời này có thật hay không?
A La tinh thần hoảng hốt trở lại hậu viện, ma ma và nha hoàn thấy cô nương nhà mình sáng sớm từ bên ngoài trở lại thì đều kinh ngạc, có điều vì là nữ tướng quân Tiêu Nguyệt đưa về nên nghĩ là có việc liên quan đến vụ án, cũng không dám hỏi kỹ, chỉ cuối đầu cẩn thận hầu hạ.
A La rửa mặt xong liền vội vàng qua xem mẫu thân, bà vẫn vô tri vô giác nằm đó, không có khởi sắc gì.
Nàng nghĩ đến lời hứa của Tiêu Kính Viễn, tuy trong lòng không quá tin tưởng nhưng dù sao cũng có hi vọng, dứt khoát dỗ dành mẫu thân: Nương, hôm nay vị nữ tướng quân canh gác Diệp gia tên là Tiêu Nguyệt, là người của Tiêu Thất gia, nàng ấy nói, phụ thân sẽ không sao, chỉ cần chờ thêm chút thời gian nữa sẽ được thả ra.
Tuy Ninh thị nhắm mắt nằm đó, nhìn như chưa tỉnh, thật ra chỉ vì toàn thân vô lực, mơ mơ màng màng mà thôi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, những lời nói khác chưa chắc có thể nghe lọt, nhưng cố tình câu này lại nghe rõ ràng rành mạch.
Trong lòng Ninh thị vui vẻ, ôm một tia hi vọng, thật sự chậm rãi mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy nữ nhi ngồi bên cạnh giường, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy.
A La thấy vậy liền kinh hỉ, vội vàng gọi ma ma đến, rót nước đút cho mẫu thân nhuận môi.
Cảm thấy môi dễ chịu hơn, Ninh thị miễn cưỡng uống thêm vài ngụm nước, rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, nhìn chằm chằm A La, hơi thở mong manh nói: A La, ngươi vừa nói cái gì?
A La vội nói: Mẫu thân, hiện tại hộ vệ canh gác bên ngoài đều đã đổi thành thuộc hạ của Tiêu Thất gia, tên Tiêu Nguyệt. Nàng nói với ta, Tiêu Thất gia từng đề cập đến vụ án này, phụ thân sẽ không sao, bảo chúng ta đừng lo lắng.
Mấy ngày nay, Ninh thị bệnh nặng đến mức mụ mẫm đầu óc, nửa ngày mới nhớ ra Tiêu Thất gia và Tiêu Nguyệt là ai, cuối cùng thốt lên: Đúng rồi, ta nhớ rồi, Tiêu lão tướng quân có vài vị thân tướng, vị Tiêu Nguyệt kia còn được lão tướng quân một tay bồi dưỡng, sau này đi theo bên cạnh Tiêu Thất gia, hiện nay thế lực của Tiêu Thất gia lớn mạnh, Tiêu Nguyệt lại lập chiến công nên được an bài vào Lục Phiến Môn.
Đúng, chính là nàng!
A La nghe mẫu thân liên tiếp nói ra những lời này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phụ họa.
Tiêu Thất gia và Thái tử giao hảo, lại được Hoàng thượng coi trọng, nếu hắn chịu ra tay tương trợ, cha ngươi chắc chắn được cứu rồi... Đôi mắt ảm đạm của Ninh thị bùng lên một tia mong chờ.
Kỳ thật, A La không muốn nhắc tới Tiêu Kính Viễn trước mặt mẫu thân, vừa nhắc tới người liền nhớ tới tình cảnh bị hắn ôm vào ngực.
Lúc đó thì thôi, bỏ qua không nhắc đến, dù sao cũng không cảm thấy xấu hổ lắm, nhưng bây giờ trước mặt mẫu thân, nghĩ một cô nương chưa chồng như mình lại bị nam nhân ôm trong ngực, thật sự xấu hổ không thôi.
Nếu mẫu thân biết, còn không tức chết sao?
A La nhịn xuống xấu hổ trong lòng, miễn cường cười nói: Đúng vậy, Tiêu Thất gia là người tốt, giao tình với phụ thân cũng tốt, chỉ nói phụ thân bị oan uổng, sẽ giúp phụ thân chứng minh trong sạch với Thánh thượng.
Ninh thị nghe vậy, thở dài nói: Tiêu Thất gia kia làm người chính trực, phụ thân ngươi lúc nào cũng khen ngợi hắn, bây giờ chúng ta gặp nạn, có thể được hắn tương trợ, thật sự là trong cái rủi còn có cái may!
A La nghe, mặt nóng lên.
Mẫu thân tất nhiên không biết, Tiêu Kính Viễn kia căn bản không phải chính nhân quân tử như bà nghĩ, cái gì mà nể tình phụ thân, thật ra là...
A La cắn môi, không dám nghĩ nữa, đành phải gật đầu nói bừa: Đúng vậy, có Tiêu Thất gia tương trợ, mẫu thân không cần sầu lo nữa. Ta nghe nói, hiện tại phụ thân, ca ca và đệ đệ đều ở Lục Phiến Môn, vụ án này còn chưa giao cho Hình Bộ, nếu vậy Tiêu Thất gia chỉ cần nói một tiếng, Lục Phiến Môn sẽ thả người. Không bao lâu nữa, phụ thân bọn họ sẽ trở về thôi.
Ninh thị cũng mong như vậy, nghe lời nữ nhi nói, trong lòng được trấn an đôi chút, tinh thần cũng thả lỏng, suy yếu cười nói: Phải, bệnh này của ta vốn là tâm bệnh, chờ việc này qua đi, dù không uống thuốc cũng sẽ khỏi bệnh.
Mẫu thân nói gì vậy, thuốc vẫn phải uống.
A La vội vàng phân phó ma ma mang chén thuốc đến, đích thân hầu hạ mẫu thân uống xong, còn nhỏ nhẹ an ủi.
Bệnh của Ninh thị vốn là tâm bệnh mà thôi, bây giờ tâm bệnh được giải, lại thuốc thang đầy đủ, chỉ qua vài ngày sức khỏe đã tốt lên nhiều.
Mỗi khi hầu hạ mẫu thân nghỉ ngơi xong, trở lại phòng mình, đêm khuya nằm trên giường, nàng không khỏi nhớ đến cảnh ngày ấy bị Tiêu Kính Viễn ôm trong ngực.
Nàng không phải chưa từng bị nam nhân ôm, đời trước, phu quân nàng, cháu của Tiêu Kính Viễn, cũng ôm nàng rất nhiều lần, rất nhiều kiểu ôm.
Nhưng lần này thì khác.
Cùng là nam nhân nhưng có cái ôm khiến nàng cảm thấy ôn tồn, ấm áp trong lúc hoạn nạn, lại có cái ôm làm nàng run rẩy kinh sợ, toàn thân nóng bỏng như ở trong lò nung.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, nàng đều cắn chặt môi, liều mạng áp chế cảm xúc xao động trong lòng cùng khát vọng ngây ngô của thân thể.