Sợi tóc đen nhánh ẩm ướt dính vào vành tai trắng nõn, càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp, tinh xảo của nữ hài nhi được sủng ái nuông chiều.
Ánh mắt hắn lộ ra tia thương tiếc.
Thương thiếc nàng chịu khổ, quen biết nàng từ khi còn rất nhỏ đã không nỡ nhìn nàng mất hứng dù chỉ một chút, giờ đây nàng trưởng thành, cảm giác thương tiếc đó dường như thuận lý thành chương chuyển hóa thành khát vọng và che chở của nam nhân đối với nữ nhân.
Nếu là nữ nhân khác, hắn sẽ cho là quá yếu ớt, trong lòng cũng sẽ không thích, chung quy hắn thưởng thức những nữ tử có thể hào sảng phóng ngựa ở Tây Bắc kia hơn.
Nhưng chỉ cần là nàng, dù yếu ớt thế nào hắn đều sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Nàng nên được nâng niu, che chở trong lòng bàn tay, không phải chịu một chút ủy khuất nào.
Nàng nên có rất nhiều khuyết điểm, được người bao dung mà không hề so đo hay bất mãn.
Lúc này, nàng yếu ớt bị hắn ôm vào ngực, cơ hồ tựa vào lồng ngực hắn.
Nàng xấu hổ và giận dữ đến mức xụi lơ, cái cổ nhỏ nhắn nõn nà, trước ngực phập phồng lên xuống, còn có hàng mi ướt át khẽ run, toàn thân nàng, chỗ nào cũng làm hắn thương tiếc, hận không thể ôm nàng vào lòng, nói cho nàng biết, không cần sợ, tất cả đã có hắn.
Cho nên sau khi nàng tức giận chất vấn, hắn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nâng tay lên, ôn nhu ôm chặt nàng.
Thân thể nữ nhân và nam nhân khác biệt, âm dương lồi lõm, tựa sát vào cực kỳ vừa vặn, không có khe hở.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương rơi lệ trong ngực mình, bàn tay nam nhân to lớn bao lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng vỗ về.
Ngoan, đừng khóc, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi biết.
Thanh âm kia ẩn chứa biết bao sủng nịnh, tựa như một phụ thân không gì không làm được, hay một huynh trưởng đang dỗ dành tiểu muội muội.
Nghe lời này, A La thật sự khóc lên.
Nước mắt lăn dài trên má, nàng cắn chặt môi, không dám nức nở ra tiếng.
Cha ta, ca ca ta, còn có Thanh Việt hiện giờ đang ở nơi nào, vụ án này rốt cuộc có tiến triển gì không? Cha ta có thể... nàng nhỏ giọng Còn có thể được thả ra hay không?
Phụ thân, ca ca và đệ đệ ngươi tạm thời bị giam trong Lục Phiến Môn, còn chưa chuyển giao cho Hình Bộ. Vụ án này còn đang trong quá trình điều tra, chi tiết thế nào thì hiện tại ta không tiện tiết lộ.
Nàng nghe được lời này, cuối cùng thở phào một hơi.
Còn ở Lục Phiến Môn chứng tỏ vụ án này còn chưa có kết luận, chưa chuyển giao cho Hình Bộ chứng tỏ còn chưa liên lụy đến phụ thân, hoặc là nói, còn chưa có đầy đủ chứng cứ chứng minh việc này có liên quan đến phụ thân.
Vụ án này ai là chủ thẩm? Động tĩnh lớn như vậy, còn có thể, còn có thể... nàng do dự, không biết nên nói thế nào.
Chung quy sự tình trọng đại, nếu nàng đi cầu người thì cũng phải xem người khác có chịu giúp hay không.
Người bình thường nếu nể tình mà giúp phụ thân, sợ là còn phải băn khoăn an nguy của bản thân trước.
Tiêu Kính Viễn nghe vậy, nhẹ nhàng nâng tay mơn trớn bên tai nàng, vén sợi tóc mai ẩm ướt ra sau vành tai.
Ngón tay nam nhân mang theo độ ấm chạm vào vành tai mẫn cảm của A La làm nàng nhịn không được run lên.
Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên cảm nhận được, liền dùng áo choàng của mình bọc kín nàng.
Bởi vậy, hai người càng thêm dán sát vào nhau, nàng cơ hồ bị hắn ôm chặt trong vòng tay dưới áo choàng, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn.
Thời điểm Tiêu Kính Viễn cúi đầu, cằm tựa vào trán nàng, nhẹ nhàng ma sát, ngẫu nhiên đụng chạm, hơi thở hai người như hòa vào nhau.
Thậm chí, A La mơ hồ cảm thấy, chỗ nào đó phía dưới có biến hóa, dần dần to ra.
Nàng xấu hổ rũ mắt, không dám nghĩ nữa, cũng không dám động.
Nàng biết bộ dáng nam nhân như vậy, tình huống này trong lòng nghĩ cái gì, nàng hiểu.
Chỉ chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày nàng ở tuổi mười bốn, tựa vào ngực nam nhân nàng từng gọi là Thất thúc, cảm nhận được hắn biến hóa khác thường như thế.
Đời trước, nàng vẫn cho rằng người này thanh tâm quả dục.
A La, nói cho ta biết, có phải ngươi muốn tìm Tam Hoàng tử, nhờ hắn giúp ngươi, sau đó ngươi sẽ nói, ngươi có thể gả cho hắn?
Tiêu Kính Viễn đột nhiên hỏi lời này, chọc trúng ý nghĩ sâu trong lòng nàng, điều này khiến nàng xấu hổ, sau đó lại cảm thấy sự tình vốn chính là như thế.
Đúng vậy.
Nam nhân im lặng một lát, chợt cười khẽ.
Tiếng cười đó làm nàng sợ hãi, thấp thỏm ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện trên mặt hắn không hề có chút ý cười nào, ngược lại còn có tia sát ý.
Nàng chớp mắt một cái, giọt nước mắt đọng trên khóe mi rơi xuống.
Ngươi... ngươi cười cái gì?
Tiêu Kính Viễn dùng ngón tay cái mơn trớn cánh môi hồng nộn của nàng, ôn nhu nói: A La ngoan, ngươi muốn tìm Tam Hoàng tử giúp ngươi, đây là biện pháp tốt. Chỉ tiếc, có lẽ ngươi không biết, hắn dù là huyết mạch hoàng thất, lại là Hoàng tử được Hoàng hậu sủng ái, nhưng chuyện này, hắn căn bản không có khả năng xen mồm.
Lời vừa dứt, trong lòng A La trầm xuống.
Kỳ thật, nàng cũng biết, Tam Hoàng tử tuy là Hoàng tử nhưng về sau nhất định sẽ là một vương gia nhàn tản, sẽ không dễ dàng nhúng tay vào loại chuyện này, bằng không, Thái tử sao có thể khoan dung hắn?
Nhưng nàng cùng đường rồi, chỉ còn mỗi biện pháp này thôi, dù sao cũng phải thử một lần.
Dù chỉ là một phần vạn hi vọng nàng cũng không thể nhìn mẫu thân bệnh nặng, phụ thân chịu án oan mà không làm gì.
Về phần Tiêu Kính Viễn, lúc này ngăn nàng lại hiển nhiên là có nguyên do.
Trong lòng hắn ôm tính toán gì, nàng hiểu rõ.
Lồng ngực phập phồng dán chặt vào người nàng, bộ phận phía dưới của nam nhân không thể che giấu khát vọng, chĩa vào bụng nàng, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Cởi xuống tầng y phục đẹp đẽ kia, giữa nam nhân và nữ nhân, đơn giản chính là chuyện này.
A La nở nụ cười, ngẩng đầu lên: Thất thúc, ngươi muốn cái gì, trực tiếp nói cho ta biết, có được không?
Tiêu Kính Viễn đương nhiên nhìn ra tia trào phúng sâu trong đôi mắt nàng, hắn im lặng một lát, khàn khàn hỏi: A La, ngươi muốn cái gì cũng trực tiếp nói cho ta biết, có được không?
Tuổi hắn kỳ thật cũng không còn nhỏ, thật sự nên thành thân.
Nhưng mẫu thân đề cập mấy mối hôn sự hắn đều không thể chấp nhận, trong đầu không quên được hình bóng nàng.
Hắn đã sớm trúng vu thuật của nàng, bị tiểu cô nương thoạt nhìn ngốc nghếch này đoạt mất tâm hồn.
Nếu chuyện hôn nhân cũng giống như đánh nhau, hắn có thể trực tiếp chạy tới Diệp gia mà đoạt nàng về.
Nhưng hắn cũng có lòng tham, hắn muốn không chỉ là thân thể nàng.
A La cố gắng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, cái cổ nhỏ nhắn phiếm hồng.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp giao hòa, không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc nâng tay lên, cánh tay mềm mại quấn quanh cổ hắn.
Nàng hơi nhếch miệng, thanh âm dịu dàng động lòng người: Thất thúc, nếu ngươi muốn ta, ta có thể cho ngươi.
Trong đêm mưa, nữ hài nhi non nớt ngã vào ngực nam nhân, ôm cổ hắn, làm cho ngực mình dán vào người hắn, môi anh đào khẽ mở, nói nàng muốn giao bản thân cho hắn.
Bất kỳ nam nhân nào đối mặt với tình cảnh này, sợ là đều không thể kiềm chế được.
Tiêu Kính Viễn không phải Liễu Hạ Huệ, huống chi trước mắt còn là người hắn tâm tâm niệm niệm, xuất hiện trong vô số giấc mộng kiều diễm của hắn.
Nhưng ánh mắt Tiêu Kính Viễn chợt lạnh lẽo, khớp cằm cắn chặt, nhìn chằm chằm nữ hài trong ngực: Ngươi có ý gì?
A La khẽ nở nụ cười, nhón chân lên, cố gắng hôn vào cằm hắn, cũng không để ý cánh môi mềm bị râu của hắn đâm vào có chút tê dại.
Ta có thể giao thân thể ta cho ngươi, ngươi giúp ta cứu phụ thân, cứu Diệp gia, về sau... nàng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói, Về sau ta sẽ xuất gia làm ni cô, cả đời không gả cho người khác, được không?
Nếu nàng thật sự trao thân cho Tiêu Kính Viễn thì sẽ không còn mặt mũi nào mà tái giá nữa, nhưng nàng càng không muốn gả đến Tiêu gia.
Có lẽ, xuất gia là nơi quy túc tốt nhất cho nàng.
Chỉ cần cha mẹ sống tốt, huynh đệ an ổn thì luôn sẽ có người hảo hảo quan tâm nàng.
Tiêu Kính Viễn cơ hồ không dám tin nhìn nữ hài mềm mại trong ngực, đầu óc quanh quẩn lời nàng vừa nói, mãi đến nửa ngày sau hắn đột nhiên đẩy nàng ra, lành lùng nói: Diệp Thanh La, ngươi coi ta là loại người nào, coi bản thân thành loại người gì chứ!
Chẳng lẽ đó không phải điều ngươi muốn sao? nàng nhướng mày, hỏi ngược lại hắn: Thất thúc, ngươi ngăn ta lại, ôm ta, nhục nhã ta, là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là nữ tử chưa chồng, cho rằng ta ngốc nên không biết trong lòng ngươi nghĩ gì sao?
Nếu hắn thật sự tôn trọng nàng, một nữ tử khuê các chưa gả, thì nhất định sẽ không đối với nàng như vậy!
Chứ đừng nói tới vừa rồi, cái vật đáng xấu hổ đâm vào bụng nàng kia đã nhắc nhở nàng, nam nhân này muốn cái gì!
Tiêu Kính Viễn đột nhiên xoay người đi chỗ khác, sắc mặt xanh mét, hắn siết chặt nắm đấm đến mức phát ra âm thanh răng rắc.
Ngươi muốn gả cho ai, không cần miễn cưỡng bản thân, cũng đừng vì cứu phụ thân ngươi mà sỉ nhục bản thân như vậy!
Hắn biết đêm nay nàng lén lút trốn ra, cũng đoán được ý định của nàng nên mới đến ngăn cản, trong lòng vừa tức giận vừa đau lòng nàng, nhưng tuyệt đối không phải muốn ôm nàng, khiến nàng sỉ nhục bản thân như thế!
Ngươi... hắn vừa tránh đi, gió đêm lạnh lẽo ập vào mặt, nàng có chút chật vật dựa vào tường, vẻ mặt mờ mịt.
Chuyện phụ thân ngươi, ta sẽ nhúng tay, nghĩ cách bảo vệ hắn.