Khi còn trẻ, Tần lão phu nhân đã không hay cười, những năm gần đây lại càng ít hơn. Bà chuyên tâm niệm Phật, đám tiểu bối trong nhà không ai không sợ bà.
Bởi vậy, khóe môi bà chỉ khẽ nhếch lên một đường cong rất nhỏ, nơi cánh mũi khẽ hừ một tiếng, nếp nhăn giữa mày hơi giãn ra, hiếm khi lộ ra một chút vẻ hiền hòa.
Phùng phu nhân ngẩn người, Tiết Hãn nhanh chóng phản ứng, cũng cười theo: “Thì ra Bình An ngửi được mùi thuốc, đứa nhỏ này thật có linh tính.”
Tần lão phu nhân cũng gật đầu tán thành.
Thấy mẫu thân không trách cứ Bình An, dường như còn có vẻ hài lòng, tảng đá lớn trong lòng Phùng phu nhân cuối cùng cũng buông xuống. Lại nghe Tần lão phu nhân nói thêm: “Nếu Bình An đã trở về, nên thường xuyên giao du đi lại với các nhà khác.”
Nghe vậy, Phùng phu nhân vừa vui mừng vừa kích động. Bà còn lo rằng lão thái thái khó tính sẽ giữ Bình An ở nhà mấy tháng, dạy dỗ đủ mọi lễ nghi quy củ, rồi mới cho ra ngoài.
Phùng phu nhân vội vàng đáp: “Con biết rồi, mẫu thân. Ngày mai, không, ngày kia sẽ mở tiệc tẩy trần, người thấy thế nào?”
Tần lão phu nhân: “Tùy con quyết định.”
Lúc này, đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân vén rèm bước vào: “Lão thái thái, thuốc đã sắc xong.”
Tiết Chú bước lên một bước, nói: “Tổ mẫu, tôn nhi xin được hầu hạ tổ mẫu uống thuốc.”
Tần lão phu nhân sao lại không biết, đám con cháu ở trước mặt bà không được tự nhiên. Bà vốn cũng không có ý định giữ bọn chúng ở lại lâu, trà cũng không thèm mời.
Bà liếc nhìn Bình An, khoát tay, xua bọn họ đi: “Đi đi, ta cần nghỉ ngơi. Bình An vừa trở về, các con đều đến phòng mẫu thân các con, cùng nhau tâm sự đi.”
Phùng phu nhân mỉm cười: “Vâng, thưa mẫu thân.”
...
Sau khi đám tiểu bối rời đi, Di Đức Viện lại trở về vẻ thanh lãnh vốn có.
Đại nha hoàn Tuyết Chi bưng thuốc tiến lên, dùng thìa khuấy nhẹ, hầu hạ Tần lão phu nhân uống hết một bát thuốc.
Tần lão phu nhân lúc này mới hỏi Tuyết Chi: “Ngươi thấy thế nào?”
Tuyết Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây, nô tỳ từng bế Nhị cô nương đi chơi. Vừa rồi khi nhìn thấy Nhị cô nương, nô tỳ vừa giật mình lại vừa mừng rỡ. Nhị cô nương vẫn giống hệt như trước đây, vẫn xinh đẹp như vậy.”
Tần lão phu nhân cúi đầu nói: “Cũng giống hệt như trước, không sợ ta.”
Tuổi tác càng cao, những góc cạnh bị ngăn cách bởi thời gian cũng trở nên mòn đi. Chuyện mười năm trước, so với chuyện năm ngoái, dường như chẳng khác nhau là mấy.
Ngày ấy, tiểu Bình An như bông tuyết nhỏ xíu kia đã từng nắm lấy tay áo bà, cũng không hề để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của bà, mãi cho đến khi bị nhũ mẫu vội vàng ôm đi vẫn còn nhìn chằm chằm vào bà.
Tựa như muốn chơi đùa cùng Tần lão phu nhân.
Chỉ là, khi xưa Bình An không sợ bà là vì nàng còn nhỏ dại. Bây giờ Bình An không sợ bà là vì mới trở về.
Vĩnh Quốc Công phủ lớn như vậy, lúc trước lão Nhị, lão Tam còn chưa phân gia, trong nhà hỗn loạn, chi thứ cũng không đơn giản như bây giờ. Tần lão phu nhân thân là chủ mẫu của đại phòng, gắng gượng gánh vác đến gần năm mươi tuổi, mới trút được gánh nặng xuống, toàn quyền giao cho con dâu Phùng thị.
Quản quá nhiều, đừng nói con cháu không dám thân cận bà, ngay cả Tiết Hãn và Phùng thị cũng sợ bà như vậy.
Như chuyện vừa rồi, bà hỏi Bình An vài câu, tất cả mọi người đều im lặng như chim cút. Phùng thị lại càng cho rằng bà muốn làm gì đó, vừa vội vừa lo lắng.
Chỉ là, bà quả thực cũng mang theo mấy phần cố ý, để thăm dò Bình An. Ở kinh thành này, mọi chuyện không thể so sánh với Hoãn Nam, nhất là Bình An còn có một mối hôn sự.
Mà câu trả lời của đứa nhỏ này, quả thật rất thú vị.
Người người đều nói bà trường thọ, số tốt, phú quý vô song, an hưởng tuổi già. Nhưng đến cuối cùng, bà vẫn phải sống dựa vào thuốc thang, mới duy trì được hơi thở này.
Thuốc, tất nhiên là đắng.
...
Lại nói đến Xuân Hành viện của Phùng phu nhân, sớm đã giăng đèn lồng bát giác màu đỏ, chuyển đến mấy chục chậu nghênh xuân, đỗ quyên, cát tường cúc, bách hợp… ngũ sắc rực rỡ, đua nhau khoe sắc. Các nha hoàn trong viện, cũng ăn mặc sặc sỡ, vui mừng hớn hở.
Mấy huynh đệ tỷ muội đều ngồi đối diện Bình An.
Người lớn nhất tất nhiên là huynh trưởng Tiết Chú, Bình An gọi một tiếng: “Đại ca.”
Tiết Chú gật đầu mỉm cười: “Nhị muội muội, lễ vật của muội, lúc trước ta đã sai người chuẩn bị xong rồi.”
Bình An nghĩ, Trương Đại Tráng đi xa nhà trở về, cũng sẽ mang quà cho nàng. Cho nên, thân nhân của nàng “đi xa nhà” lâu như vậy, mang quà cho nàng, cũng là chuyện thường.
Nàng gật gật đầu.
Tiết Hạo vội vàng ló đầu ra, nói: “Ta là Nhị ca, muội biết rồi đúng không, hắc hắc.”
Bình An đương nhiên biết, dọc đường đi, Tiết Hạo thường xuyên nói chuyện với nàng. Nhị ca là một người nói rất nhiều.
Tiếp theo là các cô nương, phòng này của Tiết gia có ba cô nương, trừ nàng ra còn có Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An.
Tiết Tĩnh An là đại tỷ của nàng, khuôn mặt hiền hòa, nói chuyện nhỏ nhẹ. Tiết Thường An lại là muội muội của nàng.
So với ca ca tỷ tỷ, “muội muội” khiến Bình An cảm thấy mới lạ hơn. Nàng trước đây chưa từng có muội muội, mà Tiết Thường An chỉ nhỏ hơn nàng ba tháng, không chênh lệch nhiều.
Thấy Bình An chăm chú nhìn mình bằng đôi mắt trong veo, Tiết Thường An khẽ cười: “Tỷ tỷ, sao vậy?”
Tiết Thường An và Tiết Tĩnh An đều không được nuôi dưỡng ở chỗ Phùng phu nhân, quan hệ với Phùng phu nhân nhạt nhẽo. Mười năm trước, khi Bình An bị bắt cóc, nàng mới ba tuổi, chẳng còn nhớ gì.
Tình cảm của nàng dành cho vị tỷ tỷ đột nhiên trở về này, cũng không khác Tiết Tĩnh An là bao.
Trước kia, nàng chỉ so sánh bản thân với Tiết Tĩnh An, dù sao nàng cũng dễ nhìn hơn Tiết Tĩnh An. Hôm nay nhìn thấy Tiết Bình An, nàng liền biết, ưu điểm "dễ nhìn hơn Tiết Tĩnh An" của mình đã không còn nữa.
Bởi vì Bình An xinh đẹp hơn cả hai người các nàng.
Tiết Thường An đã sớm quen với việc tranh thủ sự chú ý của trưởng bối. Cho nên vừa rồi nàng vẫn mở miệng, dù việc đó có thể sẽ khiến Phùng phu nhân khó chịu.
Dù sao Phùng phu nhân đối với đám thứ nữ như các nàng, từ trước đến nay đều như vậy.
Chỉ là câu trả lời của Bình An, lại khéo léo hóa giải vấn đề, ngẫm nghĩ kỹ càng còn có một tia thiền ý. Khó trách ngay cả tổ mẫu từ trước đến nay không dễ cười cũng phải động lòng.
Vừa rồi dọc đường đi, Tiết Thường An thầm nghĩ, chẳng lẽ vị tỷ tỷ này thực ra rất thông minh?
Cho nên lúc này, Tiết Thường An dần dần cảnh giác, bàn tay giấu trong tay áo cũng từ từ nắm chặt.
Ngay sau đó, chỉ nghe giọng Bình An mang vẻ hiếu kỳ, nàng chớp mắt mấy cái: “Nói lại lần nữa?”
Tiết Thường An: “Hả?”
Phùng phu nhân cũng có chút không hiểu: “Ý con là muốn nàng nói lại những lời vừa rồi sao?”
Bình An gật gật đầu, dải lụa trên tóc theo đó khẽ lay động.
Phùng phu nhân liếc nhìn Tiết Thường An, Tiết Thường An cũng không hiểu, trả lời chậm hơn rất nhiều: “Tỷ tỷ…”
Bình An: “Ừm!”
Tiết Thường An: “…”
Chỉ nghe người ta gọi tỷ tỷ thì không công bằng cho lắm, Bình An nghiêm túc bồi thêm một câu: "Muội muội ngoan."
Thấy con cái hòa thuận vui vẻ, Tiết Hãn vuốt râu, cười híp mắt. Phùng phu nhân trong lòng như tan chảy, chỉ hận không thể đuổi hết bọn trẻ đi, để có thể trò chuyện riêng với Bình An một lát.
Tiết Tĩnh An nhận ra Phùng phu nhân đang nóng lòng, liền nói: “Nhị muội muội hôm nay mới trở về, chắc cũng mệt mỏi rồi, hay là để hôm khác rồi ôn chuyện?”
Phùng phu nhân vội nói: “Phải phải, con nói phải lắm, các con về trước đi.”
Tiết Hãn liền dẫn bốn đứa trẻ rời đi. Trong Xuân Hành viện, Phùng phu nhân cuối cùng cũng có thể kéo tay Bình An, ngắm nghía mãi không thôi, lại sờ sờ vai, sờ sờ lưng nàng.
Thân thể hơi gầy, nhưng Trương gia đã nuôi dưỡng nàng rất tốt, điểm này, Phùng phu nhân phải thừa nhận.
Trong lòng bà nhất thời vừa chua xót lại vừa đau lòng. Trước khi Bình An trở về, bà đã nghĩ gì vậy? Bà lại sợ con bé nhiễm phải những thói quen nơi thôn dã như lời Tần lão phu nhân nói!
Nếu Bình An thật sự học phải những thói quen xấu ở thôn quê, thì đó vẫn là tâm can bảo bối Bình An của bà. Bà thương yêu còn không hết, sao có thể lo lắng không sửa được chứ? Huống chi Bình An hiện giờ đừng nói thói hư tật xấu, khí độ trên người không thua Tĩnh An, Thường An, như vậy là quá đủ rồi.
Hơn nữa, bà còn sợ trở nên xa lạ với con bé!
Nhưng Bình An là khúc ruột mà bà hoài thai mười tháng đứt ruột sinh ra, nâng niu thế nào cũng không đủ, sao lại có thể xa lạ?
Rốt cuộc là quan tâm quá tất loạn, càng nghĩ càng lung tung.
Phùng phu nhân ôm Bình An vào lòng: “Con của ta, vi nương thực sự rất nhớ con. Tất cả đều tại ta, vì sao lại sơ suất như vậy? Ta thật hận…”
Bình An tựa vào trong lòng Phùng phu nhân, cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại.
Nàng ngước mắt nhìn Phùng phu nhân, rồi chậm rãi giơ tay lên.
Mãi đến khi những ngón tay thon thả của Bình An chạm vào những giọt nước mắt trên gò má Phùng phu nhân, bà mới nhận ra mình đã sớm rơi lệ đầy mặt.
Bình An đang lau nước mắt cho bà.
Nàng khẽ nói: “Nương, đừng buồn, con không phải là con hoang.”
Bình An không phải bị cha mẹ vứt bỏ.
Một ngày nào đó, bọn họ sẽ tìm được nàng, bọn họ cũng rất thương yêu nàng, muốn cùng nàng sống những ngày tháng tốt đẹp.
Cho nên, bọn họ sẽ cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp.
Phùng phu nhân sững sờ, rồi ngay lập tức, nước mắt càng tuôn rơi dữ dội.
...
Dự Vương phủ.
Dự Vương phủ nằm trên phố Thái Bình. Không giống như Vĩnh Quốc Công phủ nhỏ hẹp, so với vẻ lịch sự tao nhã đậm chất dân gian của Vĩnh Quốc Công phủ, Vương phủ này mang một vẻ vàng son lộng lẫy. Ngũ Tích Điện được xây dựng theo lối kiến trúc rộng mở, phiên diêm đấu củng*, ngọc xây thạch trụ, chạm trổ tinh xảo, gần như không thua gì hoàng cung.
*Phi diêm đấu củng: Phiên diêm là phần mái hiên cong vút ở các công trình kiến trúc cổ của TQ. Đấu củng là hệ thống các cấu kiện gỗ phức tạp, thường được đặt ở vị trí tiếp giáp giữa cột và xà ngang hoặc mái hiên.
Nhưng lối kiến trúc có phần vượt quá quy chế này lại do chính bệ hạ năm xưa tự mình chỉ định.
Điều đặc biệt là, Dự Vương phủ đã được xây dựng hoàn chỉnh trước khi Dự Vương Bùi Thuyên ra đời. Không giống như các hoàng tử khác dưới gối bệ hạ phải chờ đến khi trưởng thành thành hôn mới được xuất cung lập phủ. Dự Vương vừa mới chào đời liền được xuất cung phong vương.
Sự ưu ái dành cho Dự Vương, xưa nay chưa từng có, về sau cũng không còn ai.
Chỉ là, trong phủ đệ lớn như vậy, bây giờ chỉ có một vị chủ tử.
Lưu công công khom người, bước chân vội vã, đi tới thư phòng. Hắn nhỏ giọng đẩy cửa bước vào, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc đắng. Một thiếu niên vóc dáng cao lớn, đang một tay bưng giá nến, hơi nâng cánh tay lên.
Hắn quay lưng về phía cửa, nhìn bức họa treo trên tường.
Đây là bức 《 Hổ 》 nguyên tác vừa được phục chế của một danh gia thời tiền triều. Con hổ trong tranh sống động như thật, vô cùng chân thực. Nó đứng giữa núi đá, giơ chân trước ra, nhìn xuống dưới núi, đôi mắt rực sáng, ẩn chứa sự hung dữ. Dường như chỉ trong một cái chớp mắt, nó sẽ lao xuống, xé rách cổ họng người xem, máu chảy ngàn dặm.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, thiếu niên chậm rãi đặt giá nến xuống. Ánh nến sáng tỏ, theo động tác của hắn, phác họa đường nét gương mặt, gò má, đường cằm, bóng tối như dãy núi chập chờn.
Lưu công công thấp giọng: “Vương gia…”
Bùi Thuyên nghiêng người.
Ánh nến lay động, chỉ thấy đôi mày dài như mực xếch vào thái dương, đôi mắt đen đặc như đêm thẳm, đôi môi nhợt nhạt như nước loang. Đây là một gương mặt đẹp đẽ quý giá, lại kiêu ngạo lạnh lùng, vẻ tuấn mỹ mang tính công kích cao.
Vẻ lạnh lùng trong đáy mắt hắn giảm bớt vài phần, che giấu đi tính công kích kia, dường như vừa rồi chỉ không vui vì bị làm phiền khi thưởng thức bức họa. Lúc này, trên mặt hắn lại không lộ rõ hỉ nộ.
Hắn hỏi: “Chuyện gì?”
Lưu công công càng thêm cung kính, cúi đầu thấp hơn: “Bẩm vương gia, vị Tiết gia cô nương kia, hôm nay đã từ nông thôn trở về. Mấy ngày sau sẽ mở tiệc tẩy trần, đã có người đưa thiệp mời đến phủ.”
Bùi Thuyên cầm chiếc kéo trên bàn, nhẹ nhàng cắt bấc nến. Ánh đèn thoáng lay động rồi vụt tắt, trong phòng bỗng chốc tối đi một nửa.
Đáy mắt thiếu niên vừa rồi dường như lóe lên một tia sáng, lại tựa như chưa từng biến đổi.
Hắn khẽ cười, âm sắc lạnh lẽo: “Không phải Quốc Công phủ vì hôn ước mà tìm một thứ hàng giả về đấy chứ.”
Lưu công công ngay cả cười cũng không dám, huống chi là xen vào. Hắn chỉ cảm thấy, trong lúc vô tình, lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn biết rõ, Vĩnh Quốc Công phủ nào dám tìm hàng giả đến lừa gạt Vương gia? Trừ khi không muốn sống nữa!
Tất nhiên, điện hạ không hề để tâm đến hôn sự này. Mặc kệ là hàng thật hay hàng giả, e rằng điện hạ cũng sẽ chẳng bận tâm chút nào.