Đúng như Tiết Chú dự đoán, Tiết Hạo làm việc hấp tấp, đến tận kinh thành rồi mới gửi tin về nhà.
May mà Tiết Hãn và Phùng phu nhân biết rõ tính tình của vị thứ tử này. Tuy giao cho hắn việc trọng đại như đón người nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng, sớm đã cho người theo dõi. Xe ngựa của Vĩnh Quốc Công phủ vừa đến kinh thành, tin tức cũng đã truyền đến Vĩnh Quốc Công phủ.
Tựa như một giọt nước bắn vào chảo dầu nóng, Vĩnh Quốc Công phủ trên dưới nháo nhào cả lên.
Dưới tấm biển do Thánh Tổ ngự tứ, cánh cổng chính bằng gỗ đàn hương dát vàng, chỉ mở ra trong những dịp trọng đại như tế tự, tiếp chỉ hay cưới hỏi của Tiết gia, được hai tên tiểu đồng khỏe mạnh chậm rãi đẩy ra.
Lính canh của phủ đồng loạt chạy đến, dùng đao gạt đám người hiếu kỳ đang đứng xem hai bên: “Lui ra, lui ra!”
“Không được vây xem!”
“…”
Không lâu sau, trước cổng lớn tụ tập mấy bà tử quản gia, tiếp đó, Vĩnh Quốc Công Tiết Hãn, nhất phẩm cáo mệnh Phùng phu nhân cùng xuất hiện ở cổng lớn. Tiết Chú, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đã đến sớm hơn. Ngoại trừ lão thái thái, người Tiết gia xem như đã đến đông đủ.
Cảnh tượng long trọng như vậy, trong lòng Phùng phu nhân vẫn cảm thấy chưa đủ.
Bà muốn để Bình An vui vẻ hòa thuận trở về nhà. Chỉ là, mười năm trước lúc tiểu Bình An mới bị lạc, việc tìm kiếm đã gây náo động quá lớn. Sau đó dù nói nàng ở nông thôn dưỡng bệnh, cũng không thể cứu vãn được gì, không tránh khỏi những lời đồn đại trong kinh thành.
Giờ nàng đã trở về, phải có một khởi đầu tốt, tránh bị người ta xem thường.
Lão thái thái và Tiết Hãn nghĩ nhiều hơn Phùng phu nhân một chút. Màn chào đón này, không chỉ vì mở đường cho Bình An, mà còn vì hôn sự của nàng với Dự vương.
Tiết gia đón không chỉ là nữ nhi nhà họ Tiết, mà còn là Dự vương phi tương lai. Đối với Dự vương phi, không được vượt quá lễ nghi.
Trong lúc nhất thời, những người nghênh đón ở cửa, mỗi người một tâm tư.
Đột nhiên, Nhị công tử Tiết Hạo ngồi trên lưng ngựa, một thân phong trần mệt mỏi, chạy dọc theo phố Vĩnh An, lớn tiếng nói: “Phụ thân, mẫu thân con đã đón nhị muội muội về rồi.”
Phùng phu nhân: “Người đâu? Người đâu!”
Tiết Hạo chỉ tay về phía sau: “Kia, không phải đã đến rồi sao.”
Từ hướng Tiết Hạo vừa đến, lính canh trước sau bảo vệ một chiếc xe ngựa. Xe ngựa có đỉnh màu xanh lam, bốn góc buông tua rua vàng, có cả thẻ bài Tiết gia, theo bước đi đung đưa qua lại.
Trái tim Phùng phu nhân cũng đung đưa theo.
Bà nắm chặt khăn tay. Trong mông ngoài mộng, bà đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng gặp lại tiểu Bình An. Nhưng lúc thật sự sắp gặp lại, bà đột nhiên có chút sợ hãi.
Sợ rằng bao nhiêu năm tâm nguyện, đến cuối cùng chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước.
Dường như phát hiện ra bà có chút khác thường, Tiết Hãn đưa tay, khẽ chạm vào mu bàn tay của thê tử.
Phùng phu nhân mới hoàn hồn, liền thấy xe ngựa dừng lại. Tiết Chú dẫn đầu, cùng Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An và mấy bà tử quản gia vội vàng bước xuống, nói: “Nhị muội muội, đi đường vất vả rồi.”
Sau tiếng gọi của Tiết Chú, mọi người liền thấy rèm xe động đậy, tiếp đó một bàn tay trắng nõn khẽ vén rèm xe lên. Dung mạo người trong xe dần dần lộ ra.
Thiếu nữ tóc đen nhánh như mực, búi tóc song hoàn, buộc hai dải lụa đỏ. Trên trán nàng những sợi tóc mái mềm mại, theo gió bay sang hai bên, dải lụa nhẹ nhàng bay phấp phới. Đôi mắt long lanh khẽ mở, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, má hồng ửng hồng phơn phớt. Tựa như được bậc thầy tỉ mỉ vẽ nên, tinh xảo tuyệt vời. Lại như được tạo hóa ban tặng, độc nhất vô nhị, vẻ đẹp tự nhiên, không thể tìm ra một phân tì vết.
Mọi người trong Quốc Công phủ đều ngây người.
Đặc biệt là Tiết Chú, lúc này hắn mới phát hiện ra, thì ra những lo lắng của mình đều dư thừa.
Cũng khó trách Tiết Hạo vừa nhìn thấy nàng liền chắc chắn lần này đã tìm không sai. Chỉ cần từng gặp nàng lúc nhỏ liền có thể nhận ra ngay, nàng chính là tiểu tiên đồng, tiểu Bình An.
Hắn nghiêng người nhường chỗ cho bà quản gia Lâm Dương gia, mời Bình An xuống xe.
Bình An đưa tay, nắm lấy tay Lâm Dương gia, bước ra khỏi xe.
Dáng người nàng cũng không thấp, khoác một chiếc áo sam rộng thêu họa tiết bướm đùa hoa mẫu đơn màu hoa hồng, cùng một chiếc váy xếp ly màu trắng ngà. Nàng đứng đó dường như mọi ánh hào quang đều tụ lại trên người nàng, khí chất càng thêm phiêu dật như tiên, thật sự lấn át cả Tĩnh An và Thường An.
Huynh đệ tỷ muội có thể vào phủ rồi nhận mặt, nhưng cha mẹ lại phải gặp trước. Bình An được Lâm Dương gia dẫn tới trước cửa.
Lâm Dương gia nói: “Nhị cô nương, vị này là lão gia, vị này là phu nhân.”
Bình An nhìn Phùng phu nhân và Tiết Hãn.
Trước khi khởi hành từ Hoàn Nam, Chu thị đã nói với nàng về quy củ của Quốc Công phủ.
Họ chính là cha mẹ ruột của nàng.
Nàng khẽ cúi đầu, coi như hành lễ, miệng nói: “Phụ thân, mẫu thân.”
Thiếu nữ vẫn còn chút không quen, giọng nói nhẹ nhàng, phát âm rõ ràng. Nhưng Phùng phu nhân nghe thấy, lại giống như từ trong mơ truyền đến, chấn động tâm can.
Phùng phu nhân nắm chặt tay Hổ Phách, may mà vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng bà cũng không kịp nghĩ nhiều, hai tay nắm lấy tay Bình An. Bà kìm nén nước mắt, vô thức gật đầu, rồi lại gật đầu, một câu cũng không nói nên lời.
Tiết Hãn trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi. Trước tiên đi bái kiến lão thái thái, người cũng rất nhớ con.”
Một đoàn mười mấy người đi vào trong phủ.
Phùng phu nhân nắm tay Bình An, sợ nắm quá chặt nên chỉ dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay Bình An. Trên mặt bà cố kìm nén cảm xúc, chỉ đỏ hoe mắt, lòng bàn tay lại hơi ẩm ướt.
Bình An nghiêng đầu nhìn bà.
Bàn tay của Phùng phu nhân rất khác với tay Chu thị ở Hoàn Nam. Bà là phu nhân chủ mẫu nên tay không có vết chai mà mềm mại mịn màng.
Chỉ có một điểm giống nhau, đều ấm áp và mạnh mẽ như vậy.
Quốc Công phủ rất lớn, bước qua đại môn mới chỉ là bắt đầu. Đi qua cửa tròn, trong phủ tường trắng ngói đen, cành liễu xanh tươi, cảnh trí sơn thủy bố trí đan xen hài hòa. Hai bên đều có hành lang uốn lượn. Bên trái là nơi ở của bậc trưởng bối, bên phải là của tiểu bối.
Họ đi về bên trái trước, qua một bức bình phong, mới đến Di Đức Viện . Cửa lớn của Di Đức Viện mở rộng, đại nha hoàn của lão thái thái đứng đón ở cửa. Nha hoàn vừa nhìn thấy Bình An, mắt liền sáng lên.
“Lão thái thái, Bình An cô nương đến rồi.” Đại nha hoàn vừa cười, vừa dẫn Bình An cùng mọi người vào chính phòng.
Đối diện chính phòng là một bức bình phong tám cánh chạm khắc hình bách điểu triêu phượng*. Trên Đa Bảo Các** với hoa văn phức tạp đặt phía sau bình phong bày tượng điêu khắc ngọc "Trời yên biển lặng", các vật trang trí cát tường như ý, nguyên bảo đúc vàng, khiến người khác hoa mặt.
*Bách điểu triêu phượng: hình ảnh trăm chim cùng hướng về phượng hoàng cũng thể hiện sự hòa hợp, đoàn kết và thịnh vượng.
**Đa Bảo các: một loại kệ có nhiều ngăn được làm bằng gỗ quý. Dùng để trưng bày các loại đồ cổ, đồ trang sức, đồ chơi hay sách quý.
Bình An không xem hết được, nàng thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn đường đi phía trước.
Trong phòng, trên bàn bày một lư hương Bác Sơn cổ đang tỏa khói, mùi gỗ thơm thoang thoảng hòa quyện cùng mùi thuốc sẵn có trong phòng, đan xen vào nhau.
Bình An khẽ nhíu mũi.
Trên ghế, Tần lão phu nhân tóc bạc búi cao, cài trang sức trân châu, mặc áo dài màu tím đậm thêu hình khổng tước. Thân thể lão nhân gia từ trước đến nay không được khỏe, khuôn mặt có chút gầy gò, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện nếp nhăn hình chữ “xuyên”.
Dưới sự ra hiệu của phụ mẫu, Bình An gọi bà: “Tổ mẫu.”
Ánh mắt lão thái thái sâu thẳm, khi nhìn thấy Bình An, đáy mắt cũng có chút ngạc nhiên.
Tiết Hãn cười nói: “Nương, đây là Nhị cô nương nhà ta, Bình An, người thấy so với lúc nhỏ có phải cũng không khác biệt lắm không?”
Tần lão phu nhân đưa tay ra, Phùng phu nhân dắt Bình An đến trước mặt bà.
Bà cũng nắm lấy tay Bình An, nhìn nàng, nói: “Khác biệt cũng không lớn nhưng cũng rất lớn.”
Dù sao cũng đã mười năm, thật sự đã trưởng thành.
Tần lão phu nhân hỏi: “Hài tử, chuyện trước kia con còn nhớ được bao nhiêu?”
Bình An khẽ lắc đầu. Nàng nhớ không nhiều, thỉnh thoảng có thể nhớ lại nhưng phần lớn thời gian là mờ mịt trống rỗng.
Bên cạnh, Tiết Hạo chen vào: “Tổ mẫu, Nhị muội muội không nhớ gì cả.”
Trong thư hắn đã viết, lẽ ra mọi người đều biết cả.
Nhưng Tần lão phu nhân vẫn hỏi Bình An: “Con còn nhớ chuyện gì trước kia không?”
Phùng phu nhân: “Mẫu thân…”
Tần lão phu nhân liếc nhìn con dâu, Phùng phu nhân đành nuốt lời định nói vào bụng, hơi nhíu mày lo lắng.
Bình An không nhận ra điều bất thường này, nàng chỉ nhìn bàn tay gầy guộc của lão phu nhân.
Trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh lúc chia tay, Chu thị dặn đi dặn lại: “Bình An, dù kinh thành như thế nào, con chỉ cần nhớ kỹ: Có gì thì nói đó, nghĩ gì thì nói đó.”
Người bình thường đột nhiên bước vào gia đình quyền quý, nhất định sẽ cẩn thận dè dặt, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Chu thị lại làm ngược lại, muốn Bình An nói hết những gì có thể nói.
Bởi vì Bình An tâm tư thuần khiết như ngọc không tì vết, lại ít nói. Người ở kinh thành lại không hiểu rõ nàng, nàng không nói lời nào, một khi bị hiểu lầm sẽ khó mà thanh minh.
Hơn nữa, nếu làm đích nữ Quốc Công phủ, nói thẳng nói thật lại khiến Quốc Công phủ không vui, thì nơi đó cũng không đáng để ở lại.
Cuối cùng Chu thị còn nói: “Dù sao đại ca con cũng ở đó, nếu bị bắt nạt thì về Hoàn Nam.”
Trương Đại Tráng nghe xong, vỗ ngực đôm đốp: “Con sẽ không để muội muội bị bắt nạt!”
Lúc đó, Bình An muốn hỏi, thế nào mới là bắt nạt.
Là không cho ăn cơm sao?
Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Chu thị, nàng nuốt câu hỏi vào bụng.
Lúc này, đối mặt với câu hỏi của Tần lão phu nhân, Bình An chớp chớp mắt. Đôi mắt nàng như quả nho đen, lông mi dài lại cong vút như cánh bướm khẽ run, sắp sửa bay lên.
Có gì thì nói đó.
Ký ức trước kia của nàng, bắt đầu là: “Ăn rễ cây.”
Nghĩ vậy, nàng liền nói ra.
Lần này, đừng nói Phùng phu nhân và Tiết Hãn, đến cả Tần lão phu nhân cũng đều ngơ ngẩn.
Thánh Tổ triều Đại Tề coi hiếu thảo là điều trọng yếu nhất. Loại tục lệ này ở kinh thành lại càng được coi trọng. Vì thế, những người con xa quê luôn báo tin vui giấu tin buồn. Bởi vì nếu nói ra những khó khăn sẽ bị nghi ngờ là làm bậc trưởng bối phải lo lắng sợ hãi.
Năm đó Tiết Hãn được điều đi Tây Bắc làm quan, ngày ngày phải ăn cát bụi đầy mồm. Nhưng trong thư gửi về cho Tần lão phu nhân cũng chưa từng than khổ một câu.
Giờ đây, cách làm của Bình An, thật sự là điều họ chưa từng nghĩ đến nhưng ánh mắt đứa trẻ này trong veo như vậy, không oán hận, không cố ý.
Nàng chỉ trả lời câu hỏi của tổ mẫu, đem những chuyện còn nhớ được nói ra mà thôi.
Ba chữ này nói ra quá đơn giản, giọng điệu của nàng không có quá nhiều biến đổi, thậm chí nên nói là bình thường, hoàn toàn không coi chuyện này là “khó khăn” để nói.
Tuy nhiên, càng như vậy, càng khiến người ta chua xót. Đứa trẻ này phải chịu đựng khổ sở như vậy, chẳng phải là do Quốc Công phủ đánh mất suốt mười năm sao!
Mười năm này, họ không thể tưởng tượng tiểu Bình An đã sống như thế nào.
Phùng phu nhân quay người lau khóe mắt.
Tần lão phu nhân lấy lại tinh thần, khẽ vỗ mu bàn tay Bình An, nói: “Con đã chịu khổ rồi, hài tử.”
Bình An cảm giác được mu bàn tay bị vỗ hai cái.
Nghĩ gì thì nói đó.
Nàng ngẩng mắt lên, nhìn thẳng vào Tần lão phu nhân. Lão nãi nãi này là tổ mẫu của nàng, tổ mẫu là mẹ của phụ thân, của nương.
Sau đó, nàng nhìn mẹ của phụ thân, nói: “Tổ mẫu cũng khổ.”
Tiết Hãn và Phùng phu nhân đều giật mình, Bình An nói sai rồi!
Lão thái thái năm nay sáu mươi lăm tuổi, đã được xem là trường thọ. Trước khi tằng tổ gia và lão thái gia khuất núi, bà là người có phúc nhất kinh thành, vô cùng có thể diện. Năm đó khi Thái tử phi xuất giá, còn đặc biệt đến mời bà làm lễ vấn tóc.
Giờ đây, cả tằng tổ gia và lão thái gia đều đã qua đời, lão thái thái ngoại trừ mấy năm gần đây sức khỏe kém đi, phần lớn thời gian đều được an hưởng tuổi già, con cháu sum vầy, hiếu kính vẹn toàn. Còn có nỗi khổ nào sao?
Phùng phu nhân sợ Bình An mới đến, chưa hiểu rõ tình hình Quốc công phủ, sẽ gây ra chuyện chẳng lành. Lòng bà như lửa đốt, đang định mở miệng giảng hòa, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía đám tiểu bối:
“Nhị tỷ, tổ mẫu khổ chỗ nào?”
Sắc mặt Phùng phu nhân tối sầm.
Người nói, chính là tam cô nương Quốc Công phủ, Tiết Thường An.
Bình An nhìn theo tiếng nói, liền thấy một cô nương dung mạo xinh đẹp, ăn mặc 8cũng đẹp.
Thực ra, trong mắt Bình An, tất cả mọi người trong phòng đều đẹp.
Lại nghe Phùng phu nhân nói: “Bình An còn nhỏ, chỉ là…”
Tần lão phu nhân cắt ngang lời Phùng phu nhân, bà hơi nheo đôi mắt đục ngầu, cũng hỏi Bình An: “Khổ chỗ nào?”
Mọi người trong phòng đều im lặng, dường như đến cả tiếng trầm hương cháy trong lư hương Bác Sơn cũng nghe thấy được. Tiết Chú, Tiết Tĩnh An càng không dám thở mạnh. Phùng phu nhân còn muốn nói gì đó thì bị Tiết Hãn ngăn lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Bình An.
Bình An cúi đầu, suy nghĩ một chút.
Thiếu nữ lớn lên rất giống lúc nhỏ, ngũ quan nở nang, cốt cách cũng không thay đổi. Từ tiểu tiên đồng thành tiên nữ, giữa hai hàng lông mày có một vẻ ung dung, khí chất thoát tục tự nhiên, đôi mắt càng trong veo, như nhìn thấu được nhiều điều hơn.
Nàng khẽ ngẩng mắt lên, chậm rãi nói, giống như cá vàng nhỏ thổi bong bóng, từng chữ từng chữ một:
“Dược khổ.” (Thuốc đắng)
Nàng từng uống thuốc, nàng biết, uống thuốc rất đắng.
Trong nháy mắt, Tần lão phu nhân bật cười.