Thời Yến An hỏi lại lần nữa, nếu Diệp Niệm lại từ chối thì chính bản thân cậu cũng cảm thấy khó chịu, nên cậu đã đồng ý.
“Được.”
Thời Yến An hít sâu một hơi, hỏi: “Là nam sao?”
Diệp Niệm Ninh đi được hai bước, nghe thấy câu này thì bất đắc dĩ chậc trong lòng một tiếng, “Đúng vậy.”
“Có phải fan tư sinh không?”
“Không phải.”
Thứ duy nhất Thời Yến An nghĩ tới đó chính là fan tư sinh, suy cho cùng mấy chuyện biến thái thế này, quả thật có khả năng fan tư sinh là người làm.
Nhưng Diệp Niệm Ninh nói không phải.
Vậy… Sẽ là ai chứ?
“Là bạn của em sao?”
“Ừm.”
Bạn bè… Mà còn gắn camera…
Vậy thì còn có thể là bạn bè à?
“Có phải là người anh cũng biết hay không?”
“Ừm.” Diệp Niệm Ninh cắn cắn môi, “Yến An, hiện tại tôi thật sự không thể nói ra người này được, anh chỉ cần biết nhiêu đây thôi, có được không?”
Thời Yến An ngẩn người, ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Được, dừng ở đây thôi. Em không muốn nói, anh cũng không hỏi nữa.”
“Ừm, tạm biệt.”
“Tạm biệt…”
Thật ra nghe tới đây, trong lòng Thời Yến An đã phỏng đoán, làm ra được loại chuyện này rất có khả năng do thích Diệp Niệm Ninh, vì nếu ghét Diệp Niệm Ninh thì hoàn toàn không cần làm như vậy.
Bạn bè, nam, thích Diệp Niệm Ninh…
Hạ Từ Yên, Hứa Độ…
Sẽ là ai trong hai người bọn họ đây?
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh đi thẳng về phòng mình, toàn bộ cameras đã được tháo xuống, lúc này trong phòng không có một bóng người.
Còn vài phút nữa, Hứa Độ cũng nên tỉnh rồi.
“Bát Giới, quản lý của Hứa Độ có ở khách sạn này không?”
Bây giờ cả người Diệp Niệm Ninh đều đang trong trạng thái đứng ngồi không yên, từ góc nhìn của cậu, cậu rất muốn Hứa Độ mất trí nhớ, dẫu sao chỉ cần mất trí nhớ, Hứa Độ mới có thể khôi phục lại bình thường.
Mà cậu, cũng có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Hứa Độ thật sự rất có tài hoa.
Làm bạn bè, cậu không muốn để tài hoa của Hứa Độ vì mình mà bị vùi dập.
“Ký chủ, cậu đã quên rồi sao? Hứa Độ ở kiếp trước của cậu, do đạo nhạc nên mới bị đóng băng.” 88 nhắc nhở.
“Tất nhiên anh biết, nhưng đó là chuyện của hai năm sau, hơn nữa vốn dĩ Hứa Độ đã rất có tài hoa. Ở kiếp trước, nửa năm sau, cậu ta sẽ công bố bài hát《 Mờ Mịt 》.《 Mờ Mịt 》 đó! Cậu biết không? Nó đã xông thẳng lên đầu bảng và giành được giải ca khúc xuất sắc nhất của STARS đó!”
Diệp Niệm Ninh luôn tràn đầy sự tôn kính đối với những người có thể nhận được giải thưởng STARS, cậu muốn giữ lại《 Mờ Mịt 》, và cũng muốn cho Hứa Độ một cơ hội.
88 sửng sốt một hồi, mãi tới khi Diệp Niệm Ninh đã đứng trước cửa phòng Hứa Độ thì nó mới hoàn hồn.
“88, quản lý của Hứa Độ có ở trong không?” Diệp Niệm Ninh chỉ cửa phòng, hỏi.
“Không có. Nhưng cũng sắp tới rồi.”
“Ừm, vậy bây giờ hắn tỉnh chưa?”
“Rồi.”
Diệp Niệm Ninh vươn tay gõ cửa, không ai trả lời.
Cậu nhíu mày, lại gõ cửa, vẫn không có ai trả lời.
“Hứa Độ, cậu tỉnh chưa?” Cậu vừa gõ cửa vừa lớn tiếng gọi.
Vốn Diệp Niệm Ninh còn đang nghi ngờ Hứa Độ tỉnh lại hay chưa, kết quả cậu vừa dứt lời cửa đã mở ra.
“Niệm Niệm!” Hứa Độ ôm chặt cánh tay Diệp Niệm Ninh, trông rất vui.
Diệp Niệm Ninh xấu hổ cười, trốn tránh một hồi, nhưng không thoát ra.
“Này Hứa Độ, cậu còn nhận ra tôi không?” Diệp Niệm Ninh duỗi tay vò đầu, bỗng không biết nên hỏi cái gì.
Hỏi trực tiếp sẽ khiến Hứa Độ cảm thấy cậu kỳ lạ, nhưng nếu không hỏi, cậu lại không biết tình hình cụ thể của Hứa Độ.
Thật sự không biết nên làm thế nào cho tốt.
“Niệm Ninh, Hứa Độ, hai người các cậu đang làm gì vậy?” Người đại diện của Hứa Độ là Mạnh Cảnh trông thấy Hứa Độ đang lấy ôm cánh tay Diệp Niệm Ninh, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
Quan hệ của hai người này thật sự tốt tới vậy à?
Diệp Niệm Ninh thấy Mạnh Cảnh đi tới, vội vàng dùng sức rút cánh tay mình ra, “Đâu có gì, tôi chỉ tới thăm Hứa Độ thôi.”
“À à. Vậy thì đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào phòng đi.” Mặc dù Mạnh Cảnh nghi ngờ quan hệ giữa hai người, nhưng vẫn không hỏi nhiều.
Diệp Niệm Ninh đang muốn từ chối, bỗng Hứa Độ bên cạnh cậu lại thốt ra một câu, khiến cậu và cả Mạnh Cảnh đều bất ngờ không thôi.
“Anh là ai vậy?” Hứa Độ nhìn Mạnh Cảnh, vẻ mặt tràn đầy phòng bị.
“Anh là Mạnh Cảnh đây! Là người đại diện của cậu đó! Không nhớ anh à?” Mạnh Cảnh vươn tay muốn sờ trán Hứa Độ xem có phải cậu ta sốt hay không, nhưng Hứa Độ tránh ra, còn bồi thêm một câu: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi đâu phải minh tinh, sao lại có người đại diện được?”
“Này… Không phải cậu…” Mạnh Cảnh vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, có chút ngây người, đồng thời còn cảm thấy rất đau đầu.
Diệp Niệm Ninh ở bên cạnh trợn tròn mắt, ngoại trừ chửi đậu xanh trong lòng ra thì vẫn là đậu xanh.
Cái quỷ gì thế này?
Nhận ra cậu nhưng lại không nhớ ra người đại diện của mình?
Còn nói không phải minh tinh?
Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?
“Này Niệm Niệm!” Tống Tử Khiêm thở hổn hển chạy tới trước mặt ba người, gật đầu chào hỏi Mạnh Cảnh và Hứa Độ, sau đó nói với Diệp Niệm Ninh: “Xem xong rồi, cậu cảm thấy có muốn báo cảnh sát hay không?”
“Anh thấy có người tiến vào phòng em?”
“Tất nhiên rồi, bằng không anh tới tìm cậu làm gì? Bây giờ chỉ cần báo cảnh sát để cảnh sát vào cuộc, tìm ra mấy người là xong.”
“Ồ.” Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, đầu óc bỗng không thể nào vận hành nổi.
“Cậu bị sao thế? Sao lại có phản ứng này?”
Tống Tử Khiêm khẽ đẩy đẩy Diệp Niệm Ninh, vừa định hỏi tiếp gì đó, đột nhiên Hứa Độ bước tới giữa anh ta và Diệp Niệm Ninh, trừng mắt nhìn anh, trông rất tức giận, “Anh đẩy Niệm Niệm làm gì?”
“Tôi, cái này…” Tống Tử Khiêm cảm thấy có chút buồn cười, đây là câu hỏi thiểu năng gì vậy?
“Tôi cái gì mà tôi? Không quan tâm anh là ai, nhưng không được bắt nạt Niệm Niệm!” Hứa Độ ôm chặt lấy Diệp Niệm Ninh, còn duỗi tay an ủi định sờ đầu cậu.
“Hả? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi bắt nạt Niệm Niệm? Còn nữa, cậu ôm Niệm Niệm làm gì? Hai người đều là nghệ sĩ, ôm ôm ấp ấp thế này bị người ta chụp được sẽ không tốt, mau buông ra cho tôi!” Tống Tử Khiêm muốn tiến lên kéo Hứa Độ ra, lại bị Mạnh Cảnh bước trước một bước cản lại.
“Mạnh Cảnh anh làm gì vậy? Nghệ sĩ nhà anh động tay động chân với nghệ sĩ nhà tôi, anh tính không quan tâm à?”
Tống Tử Khiêm bị Mạnh Cảnh kéo tới một góc, giờ phút này anh có chút tức giận và khó hiểu.
“Này Tử Khiêm, tiếp theo có một chuyện anh muốn nói với cậu, có lẽ chuyện này nghe thì có hơi khó tưởng tượng, nhưng quả thật nó chính là sự thật. Anh hy vọng sau khi cậu nghe xong có thể bảo vệ bí mật thay anh.”
“Ừm.” Tống Tử Khiêm tùy tiện gật đầu, đôi mắt thường xuyên ngó về phía Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ.
“Hứa Độ, cậu ta mất trí nhớ rồi. Có lẽ bây giờ cậu ta không nhớ ra ai đâu mà chỉ nhận ra mỗi Niệm Ninh, thậm chí cậu ta còn nghĩ mình chưa debut.”
“Sao vậy được? Cậu ta chỉ cùng ăn một bữa cơm với Niệm Niệm thôi mà, không đúng, cơm còn chưa ăn mà đã bất tỉnh trước chứ. Nói mất trí nhớ thì mất trí nhớ, anh cho rằng đang đóng phim truyền hình hả?” Tống Tử Khiêm cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không tin.
Mạnh Cảnh bất lực thở dài, “Cậu nhìn bộ dạng bây giờ của cậu ta xem, có phải rất giống mất trí nhớ không?”
Tống Tử Khiêm cau mày, liên tưởng tới biểu hiện vừa rồi của Hứa Độ, và biểu cảm nghiêm túc bây giờ của Mạnh Cảnh, dường như không giống đang nói dối.
“Nhưng việc này hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì hết!”
“Nhưng đây có thể là một kiếp nạn trong cuộc đời cậu ta!”
Mạnh Cảnh lắc đầu, đi đến bên cạnh Hứa Độ, cưỡng ép kéo cậu ta vào phòng.
Diệp Niệm Ninh nghĩ, chắc là Mạnh Cảnh muốn giải thích tình huống hiện tại với Hứa Độ.
“Thế giới thật là huyền ảo…” Tống Tử Khiêm bước tới cạnh Diệp Niệm Ninh, nhìn cửa phòng Hứa Độ, thì thầm một câu.
“Chuyện cameras đó cứ bỏ đi, đừng báo cảnh sát cũng đừng truy cứu nữa, bắt mấy người lắp cameras kia qua đây là được rồi. Anh cũng đừng nói cho ai biết, bao gồm cả anh, tôi và Ngư Nhi.” Vẻ mặt khi Diệp Niệm Ninh nói chuyện rất bình tĩnh, khiến Tống Tử Khiêm nhìn mà không hiểu.
“Chỉ để nó trôi qua như thế?”
“Ừm, bỏ qua.”
Diệp Niệm Ninh nhìn thoáng qua cửa phòng Hứa Độ một cách đầy thâm ý, rồi quay về phòng mình.