Rất nhanh giám đốc khách sạn đã dẫn theo vài bảo vệ đến, Diệp Niệm Ninh gật đầu với họ rồi đi vào phòng cũng không nói gì thêm.
"Giám đốc, mọi người vào đây trước đi." Tống Tử Khiêm bước vào phòng nói với đám người giám đốc.
"À được."
Giám đốc vừa đi vào còn chưa kịp ngồi xuống thì Diệp Niệm Ninh đã đặt một hộp khăn giấy xuống trước mặt ông: "Ông tự mình xem đi, bên trong có cameras."
"Hả?" Giám đốc cầm hộp khăn giấy lên, mới vừa mở ra nắp hộp ra, trông thấy cameras được giấu dưới đáy hộp thì ngẩn cả người, lúc mở miệng ra nói chuyện lần này cũng lắp ba lắp bắp.
"Diệp tiên sinh, cái này... chuyện này khách sạn chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cậu hãy tin chúng tôi, cameras này tuyệt đối không phải do chúng tôi đặt."
Giám đốc bỏ camera xuống, cầm khăn giấy không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Đương nhiên Diệp Niệm Ninh tin việc này không phải do khách sạn làm, dù sao thì cậu cũng đã biết người làm chuyện này là ai rồi.
"Giám đốc ông cũng đừng quá lo lắng. Trước tiên cứ nhờ chuyên gia xem xem trong phòng còn cameras nào nữa không, rồi sau đó chúng ta sẽ tìm bắt độc thủ sau màn. Nếu chuyện này không phải do khách sạn thì dĩ nhiên bọn tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm, nhưng nếu chuyện này có quan hệ với các người..."
Tuy Tống Tử Khiêm không nói hết câu nhưng cũng đủ để khiến giám đốc ướt đẫm mồ hôi.
Hiện tại ông ta chỉ có thể cầu nguyện cho chuyện này không có xíu quan hệ nào với nhân viên khách sạn, bằng không cái khách sạn này coi như xong.
Hai mươi phút sau chuyên gia đến nơi, giám đốc theo chân bọn họ nói mấy câu khách sáo rồi để họ cầm dụng cụ bắt đầu kiểm tra.
Cuối cùng giống như lời 88, tìm được 10 cái cameras.
Lúc biết tin này giám đốc đã đứng ngồi không yên.
Diệp Niệm Ninh nhìn ông ta, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Không còn cách nào khác, tạm thời chỉ có thể để ông lo lắng một hồi thôi.
Lát nữa tra cameras giám sát có lẽ sẽ không thấy Hứa Độ, nhưng nếu báo cảnh sát không biết kẻ lắp cameras có khai ra Hứa Độ hay không nữa.
Chậc, khó khăn quá.
"Giám đốc, chúng ta đi xem cameras giám sát trước đi. Camera ở đây cứ để chuyên gia hủy đi là được." Tống Tử Khiêm đề nghị.
Tất nhiên Giám đốc cũng không có ý kiến, lập tức trả lời: "Được được được."
Để bảo vệ ở lại phòng, ba người Diệp Niệm Ninh, Tống Tử Khiêm và giám đốc lập tức đi đến phòng giám sát.
Nhân viên công tác đang chơi điện thoại trong phòng giám sát thấy giám đốc đến sợ tới mức bật dậy từ trên ghế, cúi đầu vâng vâng dạ dạ: "Giám đốc..."
Giám đốc liếc anh ta một cái rồi nói: "Mở giúp tôi cameras giám sát ngày hôm qua của tầng 8."
"Dạ dạ dạ." Nhân viên công tác ngồi xuống bắt đầu thao tác, Diệp Niệm Ninh suy nghĩ rồi lên tiếng: "Chúng tôi đến từ chiều hôm qua, anh mở giám sát từ chiều hôm qua tới giờ là được."
Nhân viên công tác vội vàng gật đầu trả lời: "Được."
Sau khi mở video giám sát, trong khi Tống Tử Khiêm và giám đốc đang chăm chú nhìn vào màn hình theo dõi thì Diệp Niệm Ninh lại ngồi trên ghế nghịch điện thoại.
"Tinh ting!"
Là Thời Yến An gửi wechat cho cậu, may mà âm thanh không lớn cộng thêm những người khác đều đang chăm chú xem video giám sát nên không ai chú ý tới.
( Yến An): Niệm Niệm, đang làm gì vậy?
( Niệm Niệm): Đang xem video giám sát.
( Yến An): Hả...? 【 Chấm hỏi.jpg】
Diệp Niệm Ninh nhìn icon, không nhịn được bật cười.
Tống Tử Khiêm quay đầu lại nhìn cậu, nhíu mày nói: "Cậu cũng lạc quan thật, giờ còn có tâm trạng cười sao! Đi ra ngoài chơi đi, đợi tôi tìm được sẽ nói cậu."
"Oke!"
Diệp Niệm Ninh nói xong liền gấp không chờ được mà bước ra cửa, Tống Tử Khiêm bất đắc dĩ thở dài nhìn theo bóng lưng cậu.
"Ký chủ, sao cậu không nói thẳng cho họ biết thời gian cụ thể? Cứ xem như vậy thật lãng phí thời gian."
"Aizz, là do cậu ngốc hay do anh khờ vậy? Nếu anh trực tiếp nói cho bọn họ biết thời gian sẽ làm dấy lên nghi ngờ, đến lúc đó có lý cũng không giải thích được. Hơn nữa cái anh muốn là kéo dài thời gian, như vậy vừa hay có thể đợi đến khi Hứa Độ tỉnh lại."
Diệp Niệm Ninh nói chuyện với 88 xong liền mở điện thoại lên gọi cho Thời Yến An.
88 không biết nói sao thở dài nhìn biểu cảm của Diệp Niệm Ninh, suy cho cùng vẫn phải ở bên nhau.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Diệp Niệm Ninh cười hỏi Thời Yến An, "Yến An, anh đang làm gì thế?"
"Anh đang ăn trưa. Còn em? Ăn chưa?"
"Ăn được một miếng là ngưng rồi."
"Sao không ăn tiếp? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
"Một chút, nhưng mà quan trọng là có chuyện xảy ra."
"Chuyện gì? À đúng rồi, em còn chưa nói tại sao lại đang xem video giám sát nữa."
"Là thế này, em vừa phát hiện trong phòng mình có cameras. Hiện giờ bọn Tử Khiêm đang tra camera giám sát để tìm hung thủ."
Sau khi Diệp Niệm Ninh bâng quơ nói xong liền vội vàng muốn chuyển đề tài, nhưng Thời Yến An sao có thể dễ dàng cho qua như vậy, vừa nghe thấy có camera trong phòng cậu là khí tràng lập tức thay đổi.
"Phát hiện mấy cái cameras? Có tìm người đến kiểm tra phòng chưa? Trong nhà tắm có không?"
Hiện tại Thời Yến An vừa lo vừa giận.
Để anh biết là ai làm nhất định sẽ tẩn hắn một trận.
"Anh hỏi nhiều vậy làm tôi không biết phải trả lời cái nào trước." Diệp Niệm Ninh gãi đầu, ngại ngùng cười.
Đột nhiên cậu có hơi không biết nên nói thật hay là nói dối với Thời Yến An nữa. Nếu mà nói dối thì đến khi anh ấy biết được sự thật nhất định sẽ giận lắm. Nhưng nếu nói thật đoán chừng cũng sẽ như vậy luôn.
Chỉ là nguyên nhân tức giận khác nhau mà thôi.
"Vậy cứ trả lời từng câu." Thời Yến An nói xong còn bồi thêm một câu: "Đừng lừa anh."
Diệp Niệm Ninh cúi đầu nhìn mũi chân mình, ra vẻ thoái mái trả lời: "Haiz! Tôi nhờ người kiểm tra rồi, không có nhiều camera lắm đâu. Còn trong WC thì đúng là có đó nhưng mà không sao..."
"Không sao? Diệp Niệm Ninh em bị người ta nhìn trộm còn nói không sao hả? Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?" Thời Yến An tức giận hỏi Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh cắn môi, không biết phải trả lời thế nào.
Cậu cảm thấy chuyện này rất ghê tởm, rất đáng giận, nhưng mà Hứa Độ...
Aizz, chỉ có thể trách cậu quá lương thiện.
"Ký chủ, cậu tự nói mình như vậy thật không biết xấu hổ."
"...Có thể đừng nghe lén anh độc thoại nội tâm được không."
"Tôi không có nghe lén, nghe một cách quang minh chính đại mà."
"Cậu cút* ngay đi cho ông."
*爪巴 (Trảo ba) là được tách từ 爬 có nghĩa là bò, từ 爬 trong ngôn ngữ dân gian là từ cút. 88 không hiểu từ tách – Trảo ba nên mới hỏi.
"Ký chủ, cút là có ý gì?"
Diệp Niệm Ninh trợn mắt, mệt mỏi giải thích: "Là kêu cậu off đó."
"À à, cảm ơn ký chủ đã giải thích."
Quay lại cuộc nói chuyện với Thời Yến An, cậu không mở miệng, Thời Yến An cũng không nói nữa, hai người cứ thế trầm mặc.
"Niệm Niệm, em biết người gắn camera là ai phải không?" Thời Yến An mím môi suy đoán.
Diệp Niệm Ninh hơi ngẩn ra, vừa định trả lời theo bản năng "Sao anh biết" rồi lại vội vàng sửa miệng phủ nhận: "Không có! Sao anh lại nghĩ là tôi biết?"
"Em đang nói dối." Thời Yến Án khẳng định. Ban nãy Diệp Niệm Ninh chần chờ chắc chắn là suýt nói ra sự thật.
"Yến An, anh..."
Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ, rốt cuộc làm sao mà Thời Yến An biết được cậu đang nói dối nhỉ? Hai người bọn họ cũng không phải call video, đừng nói là nghe ra được từ lời nói của cậu nha?
"Người đó là ai?" Mắt Thời Yến An lóe lên một tia lạnh lẽo, là ai mà có thể khiến Diệp Niệm Ninh che chở đến vậy?
"Tôi không biết."
Thời Yến An hỏi thêm hai lần nhưng Diệp Niệm Ninh vẫn liều mạng nói mình không biết.
"Tại sao em phải giúp hắn?" Thời Yến An thở dài, đổi câu hỏi.
Diệp Niệm Ninh há mồm vừa định nói "Không hiểu anh đang nói cái gì" đã bị Thời Yến An cắt ngang, "Đừng giả ngu cũng đừng nói dối. Tiếp theo anh hỏi cái gì em chỉ cần trả lời đúng hoặc không đúng là được. Đồng ý không?"
"Yến An..."
"Niệm Niệm, chúng ta có phải bạn tốt không?"
Trong lời nói của Thời Yến An lộ ra tia ủy khuất làm Diệp Niệm Ninh cảm thấy hơi đau lòng.