Tiếng Ngân Rung Của Quỷ

Chương 34

Trước Sau

break
Nếu hỏi Thanh Hoành, kẻ nào đáng ghét nhất trên đời, cô sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay rằng, kẻ đó là Tiêu Cửu Thiều. Nếu hỏi cô, ba kẻ nào đáng ghét nhất trên đời, câu trả lời vẫn sẽ là: Tiêu Cửu Thiều, Tiêu Cửu Thiều và Tiêu Cửu Thiều.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao một người đạt điểm cao cả về ngoại hình, gia thế, sự nghiệp như anh mà sắp ba mươi tuổi vẫn còn độc thân. Nếu cô không yêu anh, chắc chắn anh sẽ còn ế dài dài , bởi vì không phải ai cũng đủ sức chịu đựng cái miệng độc địa của anh. Và mặc dù anh biết rõ nói thế nào sẽ khiến người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu, nhưng anh kiên quyết không theo. Cô thực lòng “phục anh sát đất”.

Chùa Bán Nham nằm cheo leo trên vách núi, đã trải qua hàng nghìn năm lịch sử, không biết người xưa làm cách nào vận chuyển vật liệu xây dựng lên độ cao thế này để dựng chùa.

Cô ký tên vào sổ công đức bên ngoài gian chính điện, công đức chút tiền nhang khói, sau đó mới vào chùa thắp hương lễ phật. Cô không cầu xin điều gì ngoài nguyện vọng được tự tay bắt trói Ám Hoa.

Cửu Thiều chỉ đứng nhìn mà không thắp hương. Thanh Hoành đoán anh là người theo chủ nghĩa vô thần, vì thế mới không ký thác nguyện vọng vào tín ngưỡng như cô.

Họ rời khỏi chính điện và đi tham quan gian điện khác. Họ vào gian điện cầu nhân duyên, cây bồ đề ngoài điện treo rất nhiều khóa đồng tâm, mỗi lần gió mạnh thổi qua là chuông khóa kêu inh ỏi.

Thanh Hoành ngắm nhìn những chiếc khóa đồng tâm, bồi hồi nhớ lại: “Thực ra không phải bố mẹ em không hề quan tâm đến em. Một năm nọ, công ty của bố tổ chức đi du lịch ở vùng Tây Nam, họ đã đưa em đi cùng. Hôm ấy cả đoàn dừng chân tại một thị trấn nhỏ…”Chiều muộn, họ ngồi bên chiếc bàn kê ở chỗ giếng trời, vừa cắn hạt dưa, uống trà vừa nghe nghệ nhân kinh kịch ngẫu hứng ca vang:

“Ta cưỡi ngựa trắng, vượt tam quan.

Ta thay áo trắng, về Trung nguyên.

Tây Lương từ nay không người hỏi…”

Bố cô nói giọng địa phương lơ lớ: “Bình yên quá ông thầy ơi!” Sau đó mọi thanh âm đều chìm lấp trong tiếng bàn luận xôn xao của mấy người cấp dưới của ông.

Đến nay cô vẫn còn nhớ như in câu hát kinh kịch ấy:

“Ta cưỡi ngựa trắng, vượt tam quan.

Ta thay áo trắng, về Trung nguyên.

Tây Lương từ nay không người hỏi…”

Cô ngỡ mình vừa trải qua một giấc mộng. Thậm chí cô từng nghĩ, có phải mọi thứ đang diễn ra chỉ là bảy mộng cảnh của cuộc đời, mà khi tỉnh lại, cô sẽ thấy mình vẫn đang ngồi bên chiếc bàn đặt ở chỗ giếng trời, và nghe bố cô nói: “Bình yên quá ông thầy ơi!”

Cửu Thiều siết tay cô: “Tiểu Hoành, mặc dù sự thật quá tàn khốc, nhưng em phải chấp nhận nó, đây không phải là ác mộng. Nhưng anh hứa, sẽ luôn ở bên em.”

Cô nhìn anh, khẽ nghiêng đầu: “Anh lấy gì ra để bảo đảm?”

“Tất cả mọi thứ của anh.”

Cô nhìn anh chăm chú, cô tin anh. Anh không dễ yêu ai, cũng không bao giờ yêu chơi. “Bỗng nhiên em thấy mình không đến mức quá đen đủi, thảm hại, vì ít nhất em đã gặp được anh.”

Cửu Thiều mỉm cười: “Em sai rồi, gặp được em là may mắn của anh, ngược lại thì chưa chắc.”

Họ ngồi cáp treo xuống núi, gió thổi mạnh, cáp treo như trực rơi xuống vực.

Thanh Hoành trêu: “Nếu dây cáp bị đứt, anh biết ta phải làm gì không?”

Anh khẽ nhướn mày: “Hành động sáng suốt nhất của em là nhảy vào lòng anh.”

“Sau đó thì sao?”

-“Làm gì có sau đó.” Cửu Thiều ngả lưng ra sau ghế. “Ít nhất, trông chúng ta sẽ giống những cặp tình nhân quấn quýt, mặn nồng thông thường khác.”

Thanh Hoành phì cười, một lát sau cô hỏi: “Em đoán chúng ta không ở lại thị trấn Vân Lạc này lâu, đúng không?”

“Chỉ còn hai việc chưa làm xong, gặp Lý Trân và mua xe chợ đen.”

“Mua xe chợ đen?” Cô lấy làm khó hiểu. “Anh đùa đấy à?”

Khoảng thời gian sau đó, cả hai đều ngầm hiểu ý và không nhắc đến Ám Hoa, cũng không đả động đến cục diện phức tạp trước mắt nữa.

Họ đi xem phim như những cặp tình nhân bình thường khác, một bộ phim hành động của Mỹ. Chỉ có điều, sau màn đấu đá đầu phim, Cửu Thiều chỉ “hừm” một tiếng tỏ ý khinh bỉ, sau đó thì nhắm mắt ngủ li bì đến tận cuối phim.

Lúc ăn tối, Thanh Hoành nhận được điện thoại của Nhã Ca, rủ cô đi ăn cùng.

Thanh Hoành đành nói dối rằng cô đang đi du lịch giải khuây ở mấy vùng lân cận, tạm thời chưa về thành phố. Nhã Ca hỏi dò có phải Cửu Thiều đi cùng cô không, Thanh Hoành phủ nhận thẳng thừng.

Cô tắt máy, hỏi ý kiến anh:

“Em nói dối như vậy có quá đáng không? Thực ra chỉ cần gợi ý để cô ấy hiểu, cô ấy sẽ không phải lo lắng nữa.”

Anh điềm nhiên đáp: “Không sao. Cô ấy thường không giỏi che giấu cảm xúc, biết càng ít càng tốt.”

“Em thấy anh và cô ấy khác hẳn nhau, anh giấu giếm cảm xúc quá tốt. Nếu anh không chịu nói thì không ai có thể đoán biết tâm tư của anh.”

Tay cầm đũa của anh chợt ngừng lại, anh ngẩng lên, khóe môi thấp thoáng nụ cười, để lộ lúm đồng tiền.

“Em nói câu này chứng tỏ em đã bắt đầu hiểu anh rồi đó. Có lẽ sau này em sẽ đoán ra được mọi suy nghĩ của anh, mặc dù anh không chịu nói ra.”

Thanh Hoành lẩm bẩm: “Chỉ e không có ngày đó…”

“Em nói gì?”

“… Không có gì.”

Rong chơi suốt cả ngày, lại đúng vào kỳ kinh nguyệt, nên Thanh Hoành cảm thấy mệt mỏi rã rời, vừa về đến phòng liền lăn ra ngủ. Nửa đêm tỉnh giấc, cô vẫn thấy anh ngồi ở đầu giường, trầm tư suy ngẫm điều gì đó.

Một lúc sau, anh xoay người, chầm chậm cúi xuống.

Cô lập tức nhắm chặt mắt lại, cố tình thờ phì phò, giả vờ đang say ngủ. Cô không hiểu vì sao mình phải làm vậy, thực ra bị anh bắt gặp đã thức giấc cũng có sao đâu.

Sau đó, cô cảm thấy bàn tay mình được anh vuốt ve nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp của anh phả vào má cô. Cô cứ nghĩ anh sẽ hôn cô, nhưng không, anh chỉ nhè nhẹ chà tay lên tai cô và vuốt ve cổ cô.

Cô cảm thấy hơi nhột, làu bàu một tiếng rồi ôm siết lấy anh: “Ngủ đi…”

Sáng hôm sau tỉnh giấc, cô bỗng nhận ra cảnh tượng “kinh người”. Cô mở mắt và thấy sống mũi cao vút của anh kề sát mặt mình, và còn nữa, tứ chi của họ quấn riết lấy nhau. Cô quan sát tình hình, và ngẫm nghĩ cách thức “thoát thân”, nhưng nghĩ mãi mà không tìm ra cách nào ổn thỏa.

Đúng lúc cô đang ngọ nguậy cố sức rút chân, rút tay ra thì hàng mi dài như cánh bướm của anh khẽ cử động, anh mở mắt. Thực ra, con ngươi của anh có màu cà phê nhạt, còn đồng tử thì đen láy, càng nhìn càng muốn chìm đắm trong đôi mắt anh. Anh quan sát tư thế nằm của hai người một lúc rồi mỉm cười bảo:

“Dáng ngủ của em xấu quá.”

Cô lấy làm lạ: “Sao anh không tự nhận dáng ngủ của mình rất xấu?”

Hai người cùng cố gắng phối hợp, nên cuối cùng họ cũng được giải thoát khỏi tư thế kỳ quặc đó. Thanh Hoành duỗi dài tay chân, thả lỏng phần cơ thể gần như tê cứng của cô, rồi hỏi: “Lát nữa em có thể cùng anh đi gặp Lý Trân không?”

Cửu Thiều nhìn cô: “Không cho em đi cùng có được không?”

Thanh Hoành lập tức nhảy khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt, và không quên trang điểm nhẹ nhàng.

“Mấy ngày nay sắc mặt em xấu quá, ra ngoài mà không trang điểm một chút thì không tự tin.”

Cửu Thiều miệng đầy bọt kem, lẩm bẩm: “Chỉ e lát nữa không ai thèm để ý đến sự tồn tại của em đâu.”

“Ý anh là gì?”

“Ý anh hiển hiện trên mặt chữ.”

Thanh Hoành ngẫm nghĩ một lát, quyết định không thèm để ý đến những lời nói độc địa mà anh chủ tâm nhắm vào cô. Anh cứ tự nói tự nghe mãi rồi cũng chán thôi. Cô mở ba lô, lôi cuốn sổ tay ra đọc lại những dòng chữ Châu Tú viết cho Lý Trân. Cô xé tờ giấy bỏ vào phong bì có sẵn trong khách sạn. Châu Tú viết rất ngắn gọn, giới thiệu Cửu Thiều là bạn của cô ấy, đề nghị Lý Trân nể mặt cô mà đồng ý gặp và trò chuyện với anh.

Nếu không biết đầu đuôi câu chuyện, cô sẽ nghĩ rằng họ sắp đi xem mặt.

Họ dạo một vòng quanh khu ký túc xá của Lý Trân, và tìm được một quán ăn sáng rất đông khách.

Thanh Hoành vừa ăn sủi cảo vừa hỏi:

“Còn sớm lắm, chưa chắc Lý Trân đã ăn sáng, hay là anh mang cho cô ấy chút đồ ăn?”

Sự quan tâm và chu đáo đúng lúc sẽ tạo nên bầu không khí thân thiện cho cuộc trò chuyện.

Nhưng Cửu Thiều không nghĩ vậy: “Anh không cho rằng cô ấy còn tâm trạng để ăn sáng, đừng lãng phí đồ ăn.”

Ăn sáng xong, họ đến phòng quản lý ký túc xá. Người quản lý là một phụ nữ thân thiện, thích buôn chuyện. Sau khi nghe Cửu Thiều trình bày mục đích, bà ta chăm chú nhìn anh từ đầu xuống chân, rồi cười bảo: “Thì ra cậu đến gặp Lý Trân, chờ một lát nhé.”

Một lúc sau, bà ta đem trả lá thư đã bóc cho Cửu Thiều: “Xin lỗi anh bạn, Lý Trân bảo không muốn gặp cậu.”

Thanh Hoành nghi ngờ không biết bà cô này có lén đọc lá thư hay không, vì cô để ý thấy ánh mắt bà ta nhìn Cửu Thiều đầy ý tứ.

Cửu Thiều lật mặt sau của tờ giấy, viết lên đó mấy chữ, rồi bỏ vào phong thư, vẻ mặt vô cùng thành khẩn: “Nhờ cô chuyển thư giúp cháu một lần nữa. Nếu lần này cô ấy vẫn không chịu gặp, cháu sẽ đi ngay.

Người quản lý ký túc xá nhận thư, lắc đầu.

“Các cô cậu thời nay yêu đương thật lạ, yêu nhau mà như kẻ thù truyền kiếp ấy, chẳng giống thế hệ chúng tôi gì cả…” Bà ta vừa đi lên tầng trên vừa cằn nhằn.

Lần này, bà ta không quay lại một mình, theo sau là Lý Trân.

Lý Trân sắc mặt trắng bệch, bước đến trước mặt Cửu Thiều: “Anh muốn gặp tôi?”

Cửu Thiều cúi xuống nhìn cô: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

“Tôi không cảm thấy anh có điều gì cần hỏi.”

Giọng Lý Trân sắc nhọn, gay gắt, rõ ràng đang xúc động mạnh. Một lúc sau, cô mới bình tĩnh trở lại, quay sang hỏi người quản lý: “Cô ơi, cháu mượn phòng cô một lát được không?”

Người quản lý ký túc nhìn họ bằng ánh mắt háo hức sáng rực, như thể đang được thưởng thức cảnh quay sống động tại hiện trường của các bộ phim truyền hình chiếu vào khung giờ vàng.

“Được chứ, tất nhiên là được.”

Thanh Hoành cũng muốn vào theo nhưng Lý Trân bồi thêm một câu: “Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với anh, không muốn người thứ ba có mặt.”

Cô đành ngồi chờ bên ngoài. Phòng quản lý rất nhỏ, nhưng cửa sổ dùng để quan sát mọi người ra vào thì rất lớn. Lý Trân vào phòng liền đóng cửa kính, nhưng quên kéo rèm, vì thế cô vẫn có thể quan sát tình hình bên trong. Lúc đầu chỉ có một mình Lý Trân nói chuyện, cô ấy nói rất nhanh, Thanh Hoành không được đào tạo chuyên môn đoán khẩu hình, nên không rõ vì sao cô ấy xúc động đến thế.

Người quản lý ngồi bên cạnh Thanh Hoành, vỗ nhẹ vào đùi cô: “Nghe lời cô, đừng buồn, thực ra bạn trai cháu đã dao động rồi, cháu cứ khăng khăng muốn giữ cậu ấy, cũng không có kết quả gì đâu.”

Thanh Hoành luôn cho rằng trí tưởng tượng phong phú và trực giác của cô đã rất đáng nể, nào ngờ còn có người vượt xa cô.

“… Sao ạ?”

“Nhìn cháu thì bậc bố mẹ nào cũng sẽ chọn cháu làm con dâu mà không phải Lý Trân, nhưng đàn ông chưa hẳn đã nghĩ vậy.” Cô quản lý cười ha ha. “Cô xem phim truyền hình đều gặp cảnh này, có thể Lý Trân không xinh đẹp, tư chất không bằng cháu, nhưng đàn ông vẫn cứ chọn cô ấy.”

“Cô ơi, cô nghĩ họ là một đôi?”

“Lẽ nào không phải? Cháu xem, Lý Trân nó khóc rồi kìa, tiếp theo cậu ấy sẽ ôm nó vào lòng mà vỗ về an ủi.”

Nhưng thực tế không như người quản lý mong đợi. Cửu Thiều hoàn toàn dửng dưng, không hề có ý định an ủi Lý Trân. Chờ khi Lý Trân nín khóc, anh mới nói với cô câu gì đó. Hai người đứng trò chuyện một lát thì người trước kẻ sau rời khỏi phòng quản lý.

Lý Trân không buồn nhìn họ, lẳng lặng lên lầu với đôi mắt sưng đỏ.

Thanh Hoành đứng lên, hết sức ngạc nhiên, hỏi: “Tình hình thế nào?”

Cửu Thiều đeo ba lô lên vai, giành lấy ba lô của cô, trả lời ngắn gọn: “Đi thôi, lát nữa anh kể em nghe cụ thể.”

Họ rời khỏi khu ký túc xá của Lý Trân nhưng không về khách sạn ngay mà đi vào một ngõ nhỏ tối thui. Cửu Thiều bước đi thoăn thoắt, không nhìn ngang ngó dọc, một lát đã tới bãi đậu xe. Anh rút bao thuốc lá, nói vài câu với người gác cửa, người đó nhanh chóng đưa họ vào trong, tới thẳng chỗ một chiếc xe Buick đời cũ đang đỗ. Cửu Thiều mở ba lô, rút ra một xấp tiền mặt, không buồn đếm lại, đưa thẳng cho người kia. Anh ta nhận tiền, đếm đi đếm lại vài lần, rút chìa khóa xe trong túi áo quẳng cho Cửu Thiều, rồi quay người bỏ đi.

Cửu Thiều mở cốp xe, xếp ba lô vào đó, rồi mở cửa ghế phụ và nói: “Đi thôi.”

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào xe. Lúc trước anh có nói cần làm hai việc, gặp Lý Trân và mua xe ở chợ đen. Bây giờ thì cả hai việc đều đã hoàn thành, có điều, cô không cảm thấy việc này là cần thiết.

Cửu Thiều cắm chìa vào ổ khóa, khởi động xe, đồng hồ kilômét hiển thị tình trạng của chiếc xe còn khá mới, số kilomet không nhiều. Anh móc túi áo lấy ra vài thứ giấy tờ, chọn một thứ, rồi chìa tay về phía cô: “Đưa thẻ phòng khách sạn cho anh.”

Cô đưa thẻ cho anh, anh đặt chồng lên giấy tờ kia và bẻ gập cả hai thứ rồi ném vào thùng rác đặt bên ngoài.

Thanh Hoành kinh ngạc thốt lên: “Chúng ta vẫn chưa trả phòng.”

Anh mỉm cười với cô: “Không cần trả phòng.”

Anh nhấn ga, lái xe rời khỏi bãi đậu xe, hòa vào làn đường chính, họ nhanh chóng về đến gần khách sạn. Anh đỗ xe ở bên kia đường, trông sang đại sảnh khách sạn.

“Em nhìn bên trong mà xem.”

Thanh Hoành nhìn qua cửa kính màu nâu, nhìn mãi mà không phát hiện ra điều gì.

“Bên trong làm sao?”

Anh với tay ra ghế sau mở ba lô và lôi ra một chiếc ống nhòm với độ phóng đại lớn, chỉnh tiêu cự rồi đưa cho cô: “Em hãy quan sát mấy người ngồi trong đại sảnh.”

Nghe anh nói vậy cô mới để ý đến mấy người trông rất giống khách du lịch đang ngồi đọc báo trong đại sảnh khách sạn. Nhưng rất lâu sau không thấy họ lật sang trang khác.

“Bọn họ đều đeo tai nghe bluetooth, có phải họ đuổi theo chúng ta không?”

Thực ra cô cũng là người của đơn vị đó, nếu là trước đây, cô và bọn họ có thể coi là “người mình cả”. Cửu Thiều thản nhiên đáp:

“Nhẩm tính thời gian thì đúng là họ rồi. Trong số họ có một người anh từng gặp một lần trong đợt huấn luyện trước đây, anh ấy là một cảnh sát phòng chống bạo động.”

Thanh Hoành định bỏ ống nhòm xuống thì chợt thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu xám bước vào. Cô ngạc nhiên, nói: “Đội trưởng đã đến.”

Cửu Thiều “hừm” một tiếng, khởi động xe.

“Bây giờ em biết vì sao anh phải mua xe chợ đen rồi chứ? Bến xe khách và ga tàu quanh đây đều đã bị theo dõi, nếu chúng ta đi tàu hoặc bắt xe khách thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ.”

Anh lái xe chạy vòng vòng một đoạn đường quốc lộ, tìm một trạm xăng nhỏ, đổ đầy bình, sau đó mới rẽ sang đường cao tốc.

– Hình Mẫn đuổi theo đến thành phố Tân thì phát hiện anh không ở đó, mới đoán anh đã chuyển hướng đi thị trấn Vân Lạc, nên đã đuổi theo đến đây. Ông ấy tính toán thời gian rất chuẩn xác, vừa khớp với tính toán của anh.

Thanh Hoành kinh ngạc:

– Anh biết rõ điều đó? Vậy mà hôm qua vẫn đưa em đi chơi khắp nơi? Vì sao không tranh thủ thời gian xử lý dứt điểm mọi việc trong ngày hôm qua?

Cửu Thiều cười, đáp:

– Ám Hoa chưa chịu xuất hiện nên anh đành tìm cho mình đối thủ khác để giết thời gian.

Chạy xe trên đường cao tốc thật nhàn nhã, tay lái của Cửu Thiều tương đối “lụa” nên chỉ một lúc sau anh đã bỏ xa những xe khác.

Thanh Hoành xem xét phương hướng và thấy rằng anh đang đi về thành phố Nam, Tô Quỳ sống ở thành phố đó.

Chạy xe được khoảng hai tiếng thì đến giờ trưa, anh cho xe dừng tại trạm nghỉ gần đó. Ở trạm nghỉ chỉ có cơm canh đạm bạc. Thật tệ là cơm hộp hôm nay lại có món rau cần và ớt xanh mà anh không ăn được. Anh vừa nhìn thấy đã sa sầm nét mặt. Thanh Hoành đành nhặt rau cần và ớt xanh ra cho anh.

– Tội phạm truy nã mà còn kén ăn vậy sao?

Cửu Thiều nắm chặt tay cô, cô vùng vẫy thế nào cũng không thể rút tay về. Họ vừa ăn cơm vừa nắm tay nhau thật chặt, hệt như một đôi uyên ương đang độ yêu đương nồng thắm.

Xong bữa, họ tiếp tục lên đường, Thanh Hoành giành lấy chìa khóa xe:

– Để em lái, anh tranh thủ ngủ một lát đi. Đến trạm dừng tiếp theo chúng ta sẽ đổi lái.

Cửu Thiều không phản đối, anh nhìn đồng hồ báo tốc độ, bảo:

– Không ngờ em chạy xe hăng thế.

Cô cười, nói:

– Bạn gái của anh có nhiều ưu điểm lắm, anh nên biết quý trọng. – Cô nhìn phía trước, hỏi: – Anh đã nói gì với Lý Trân mà khiến cô ấy xúc động như vậy?

Cửu Thiều ngả lưng ra ghế, nhắm mắt, đáp:

– Đến điểm dừng chân tiếp theo anh sẽ cho em biết.

Thanh Hoành cau mày:

– Anh thừa biết em rất tò mò.

– Lúc nãy khi anh giải thích với em lý do phải mua xe chợ đen, em có phản ứng gì đâu.

Thanh Hoành phì cười, anh giống hệt học sinh cấp một, hễ đạt điểm tối đa là nằng nặc đòi được khen. Nhưng cô quyết định không nói ra suy nghĩ đó với anh.

– Về chuyện đó, em thấy anh thật là tuyệt đỉnh vô song, phi phàm xuất chúng.

– Giáo viên ngữ văn của em dạy dỗ kiểu gì mà em sử dụng thành ngữ bừa bãi như vậy?

Cô cười, đáp:

– Đó là phép tu từ nói quá.

Thực ra, cô chủ động đề nghị đổi lái cho anh sau bữa trưa vì cô biết sau khi ăn no, lại bị mặt trời chính ngọ chiếu vào như vậy, người ta rất dễ buồn ngủ. Đối thủ của Cửu Thiều là tên tội phạm trẻ tuổi, trí tuệ đỉnh cao và nguy hiểm bậc nhất trong lịch sử, vì thế anh phải chuẩn bị cho mình tâm thái tốt nhất để đối mặt với hắn. Nhưng mấy ngày trước anh bị cảnh sát theo dõi, truy đuổi, cộng với tin buồn giám đốc Lăng gặp nạn đã khiến anh không thể duy trì được thể trạng và tinh thần ở mức tốt nhất. Cô từng trải nghiệm và biết rằng, nếu chỉ dựa vào năng lực của bản thân thì ngay cả vạt áo của Ám Hoa cô cũng không thể chạm vào, thế nên cô chọn cách nhận về mình những việc nhỏ nhặt như lái xe để anh được nghỉ ngơi.

Đây là việc duy nhất cô có thể làm.

Lúc cô chạy đến trạm dừng chân tiếp theo, anh có vẻ đang ngủ say, cô quay lại nhìn, gương mặt anh mới thư thái, yên bình làm sao, anh đẹp trai quá! Cô nhấn ga, vượt qua trạm dừng chân.

Cô chạy được khoảng hơn bảy mươi kilômét nữa thì anh tỉnh giấc, bóp huyệt thái dương:

– Anh ngủ quên à? Sao em không gọi anh?

Cô biện bạch:

– Em có gọi nhưng anh không dậy.

Cửu Thiều ngó biển chỉ dẫn ven đường, nói:

– Đến ngã rẽ tiếp theo thì ra khỏi đường cao tốc.

Thanh Hoành không hỏi anh vì sao, mà bật xi-nhan, đổi làn đường. Năm phút sau, họ ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào đường vành đai. Cửu Thiều nói:

– Dừng xe bên đường đi, anh đổi lái cho em.

Cô ngoan ngoãn dừng xe, đổi vị trí cho anh.

Cửu Thiều cảm thấy hôm nay cô rất lạ, rất nghe lời, không chống đối anh như mọi ngày, anh thấy không quen.

– Hôm nay em không sao đấy chứ?

– Em ổn.

– … Anh có hứa sẽ giải thích với em về chuyện của Lý Trân. – Anh lôi trong túi áo ra mảnh giấy của Châu Tú: – Em đọc cái này đi.

Thanh Hoành cầm tờ giấy, lật mặt sau, đọc những dòng Cửu Thiều viết cho Lý Trân: “Tôi biết chuyện về dấu chân.”

Thanh Hoành ngẩn ngơ mất một lúc, cô chợt nhớ lại, hôm đó, sau khi Lý Trân bị sóng biển đánh dạt lên hòn đảo, cô đã kiểm tra cho cô ấy để xem có bị gãy xương hay không. Lúc vén áo kiểm tra phần lưng, Thanh Hoành phát hiện vết thâm tím, rất giống dấu mũi giày.

Thanh Hoành “a” lên một tiếng, hỏi:

– Có nghĩa là, lúc bơi vào bờ Lý Trân đột nhiên mất tích là vì bị Hứa Khâm đạp vào lưng?

Khi ấy tình hình rất hỗn loạn, suýt nữa cô đã bị ai đó kéo xuống và chết chìm dưới đáy biển. Họ đã trông thấy hòn đảo hoang, trông thấy hy vọng sống tràn trề, nhưng đúng lúc đó dòng nước bỗng nhiên đổi chiều, gió cũng đổi hướng. Cô mệt đến nỗi không suy nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ biết gắng bơi tiếp. Có lẽ lúc ấy Hứa Khâm đã bị chuột rút hoặc vì quá mệt mà bắt đầu chìm xuống. Bên cạnh là cô bạn gái Lý Trân, thế là cậu ta chẳng buồn suy nghĩ thêm nữa, túm lấy cô, lợi dụng cô làm cái phao cứu mạng mình. Lý Trân ra sức vùng vẫy, nhưng đã bị cậu ta đạp mạnh vào lưng. Sau đó cậu ta bơi được vào bờ, còn cô ấy suýt chết chìm.

Cửu Thiều ngạc nhiên nhìn cô:

– Hôm nay em phản ứng rất nhanh.

– Hôm đó em đã kiểm tra và phát hiện vết bầm trên lưng Lý Trân, nhưng nhất thời không suy đoán ra điều này. – Cô áy náy, hạ thấp giọng: – Tất nhiên Châu Tú và những người khác không hay biết chuyện này, em cũng quên không nói lại với anh…

Một tay đặt lên vô lăng, tay kia đưa lên vuốt tóc cô, anh nói:

– Anh đã rất lo lắng. Sau khi tai nạn xảy ra, anh đã không ở bên em những lúc cam go, gian nan nhất.

Thanh Hoành nắm chặt tay anh:

– Anh đừng tự trách mình, lúc đó tình hình của anh còn tệ hơn em nhiều. – Cô ngập ngừng giây lát, chợt nhớ đến một chuyện: – Lúc ở bãi đậu xe anh bẻ chứng minh thư và thẻ phòng rồi ném vào thùng rác như thế, liệu có để lại chứng cứ hữu ích cho Hình Mẫn không?

– Anh mong là sau khi tìm được những thứ đó, ông ấy sẽ nhanh chóng đoán ra điểm đến tiếp theo của chúng ta.

– … Anh cố tình ư? – Cô nhìn anh như nhìn một gã điên. – Khó khăn lắm mới cắt đuôi bọn họ, anh lại muốn họ đuổi kịp chúng ta sao?

Anh lái xe đến trước cửa một nhà trọ Thanh Niên (Youth Hostel) ở gần đó, dừng xe, xách hành lý.

– Bởi vì anh không phải Ám Hoa, sẽ có kết quả điều tra ngay thôi. Nhưng anh không muốn ông ấy bỏ lỡ một số chuyện, nên đành phải làm như vậy.

Chứng minh thư lúc trước dùng để đặt phòng khách sạn ở thị trấn Vân Lạc đã bị bẻ gãy, Thanh Hoành tò mò không biết anh sẽ làm thế nào thì thấy anh lôi ra một chứng minh thư mới.

Lễ tân nhà trọ không hề nghi ngờ người trên chứng minh thư không phải anh, vẫn hồn nhiên cấp thẻ phòng cho anh. Thanh Hoành không chịu trình chứng minh thư, cô lễ tân cũng không ý kiến gì. Họ vào phòng, Cửu Thiều đặt ba lô lên bàn, nói:

– Túi của em khá nặng, hay là bỏ hết mấy thứ nặng sang ba lô anh đi.

Cô không từ chối, chọn ra vài món đồ:

– Quần áo của anh thì để em đeo.

Cửu Thiều mở ba lô, đưa cho cô:

– Em sắp xếp đi.

Thanh Hoành nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên:

– Anh… không sao đấy chứ?

Anh bảo cô sắp xếp đồ đạc cho anh, tức là muốn chia sẻ mọi thứ riêng tư với cô.

Cửu Thiều đứng lên, anh mỉm cười, nụ cười tuy chỉ thoáng qua, nhưng rất quyến rũ.

– Anh đi tắm trước.

Anh không ở lại giám sát ư? Thanh Hoành dốc hết đồ đạc trong ba lô của anh ra. Thực ra cũng không có gì đặc biệt, ngoài sợi dây leo núi đường kính chừng 0.5 cm và ống nhòm, còn lại đều là thuốc men, quần áo thay giặt hằng ngày và mấy xấp tiền mặt còn nguyên giấy bọc của ngân hàng. Cô mở ví tiền của anh ra xem, bên trong có hai thẻ ngân hàng, mấy tấm chứng minh thư và thẻ ngành.

Cô không biết anh làm cách nào có được những giấy tờ này, vì chúng không dễ làm giả.

Cô xếp giấy tờ, tiền mặt, dây thừng và thuốc men cùng một ít đồ của mình vào ba lô của anh, còn quần áo của anh, cô lôi ra gấp gọn, xếp vào ba lô của mình. Xong xuôi, cô đứng lên, vươn vai, cầm chiếc áo khoác anh vứt chỏng chơ trên giường lên rũ sạch, bỗng cô thấy một chiếc hộp màu xanh rơi ra.

Cô nhặt chiếc hộp lên nhìn, màu xanh lam ban đầu đã chuyển sang màu lục, không ngờ anh còn mang theo cả bao cao su hiệu Durex. Vừa lúc Cửu Thiều tắm gội xong, anh xỏ dép lê đi ra, tay cầm khăn lau đầu. Cô ném bao cao su về phía anh:

– Anh mang theo thứ này làm gì?

Cửu Thiều đón lấy, nhún vai:

– Phòng khi em định làm gì anh.

Đầu Thanh Hoành như muốn bốc khói, cô há hốc miệng, nhưng không biết phản bác như thế nào, cảm thấy vô cùng bức bối, khó chịu.

Gần mười giờ tối họ mới xếp xong đồ đạc. Thanh Hoành rút di động kiểm tra chặng đường còn lại, còn khoảng một ngày rưỡi nữa là đến thành phố Nam.

Cửu Thiều ngồi trên giường, tay chống đùi, không biết đang nghĩ gì.

Thanh Hoành cảm thấy rất kỳ lạ, nếu cần tra cứu, tìm tòi tư liệu cô thường lên mạng, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh làm vậy. Anh chỉ ngồi yên một chỗ, chìm trong suy tư.

Ngẫm ngợi một lát, cô rón rén trèo lên giường anh, đặt ngón tay lên trán anh, nhưng ngón tay cô chưa kịp chạm tới trán anh đã bị anh nắm chặt. Anh nhìn cô, ôm cô vào lòng, khẽ hỏi:

– Sao thế?

– Em cảm thấy anh rất lạ, chẳng bao giờ thấy anh tra cứu, tìm kiếm tư liệu, anh cứ ngồi như vậy là ra thông tin sao?

– Làm gì có chuyện đó. – Anh phì cười. – Anh tra cứu xong tư liệu từ lâu rồi, nước đến chân mới nhảy như em thì hỏng hết việc.

Anh ngó bản đồ chỉ dẫn đường đi trên di động của cô:

– Hành trình của em không ổn. Lúc trước anh thoát khỏi sự kiểm soát của họ, nên chắc chắn Hình Mẫn sẽ đoán ra anh muốn đến thành phố Nam, họ sẽ cử người chốt chặn trên trục đường cao tốc này. Chúng ta phải đi đường vòng.

– Vậy anh còn phải nghĩ ngợi điều gì nữa?

Anh cười, bảo:

– Anh đang nghĩ, nguyên nhân đằng sau tất cả những chuyện này là gì? Phải có điều gì xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau chứ, nó không thể xảy ra một cách vô duyên vô cớ. Nói một cách đơn giản, động cơ và hoàn cảnh của những chuyện này là gì?

Thanh Hoành nói:

– Theo anh, liệu Ám Hoa có phải là người mà chúng ta quen biết, thậm chí là rất thân thuộc hay không? Khả năng hắn có mặt trên du thuyền là rất lớn, và dường như hắn còn biết rõ thân phận của các anh.

Cửu Thiều siết chặt cánh tay.

– Thực ra anh không lo lắng việc Ám Hoa là ai, điều anh lo lắng nhất là không tìm được chứng cứ hữu ích để chứng minh hắn chính là người đó.

Họ đến thành phố Nam vào đúng dịp Giáng sinh, giao thông toàn thành phố gần như tê liệt. Thời gian này cũng bắt đầu vào mùa du lịch, khách du lịch từ những nơi khác lũ lượt kéo về đây tránh rét.

Thời tiết thành phố Nam ấm áp như mùa xuân, Thanh Hoành chỉ mặc một chiếc áo len mỏng mà cũng thấy nóng bức.

Trong lúc chờ đèn đỏ, cô hào hứng giới thiệu với Cửu Thiều về vẻ đẹp của thành phố này:

– Trước khi tốt nghiệp đại học, em từng có ý định đến đây bán cá cảnh nhiệt đới, sau đó sẽ thi lấy chứng chỉ bơi lặn. Nếu được thì mua một căn hộ trông ra biển, để bất cứ khi nào muốn đều có thể đi bộ ra bãi biển tắm nắng, giá như có được làn da nâu gợi cảm thì tuyệt biết mấy.

Cửu Thiều vỗ nhẹ tay cô:

– Anh thấy da em bây giờ rất đẹp rồi, nhưng mua nhà bên bờ biển cũng là một ý kiến hay.

Anh đánh xe vào tầng hầm gửi xe, ném thẻ tính tiền đỗ xe theo giờ vào ngăn chứa đồ, lấy ba lô ra khỏi xe, sau đó rút giấy ăn lau sạch những nơi có dấu tay như cửa xe và vô lăng.

– Khi kiểm tra chiếc xe này, chắc chắn Hình Mẫn sẽ đối chiếu vân tay. Dù thế nào cũng không thể để ông ấy phí công vô ích, anh lau sạch những dấu vết này, nhưng để lại thẻ tính tiền theo giờ cho ông ấy là đủ.

Thanh Hoành bỗng cảm thấy thương thay cho Hình Mẫn, ông vất vả đuổi theo họ, nhưng tất cả manh mối thu lượm được đều do Cửu Thiều cố ý để lại, anh làm thế có lẽ là vì muốn bảo vệ lòng tự tôn của ông.

Xong xuôi, anh đứng lên, bảo:

– Xong rồi, đi thôi.

Anh biết địa chỉ công ty của Tô Quỳ nhưng cô thì không. Thế là cô lẽo đẽo theo anh ngồi mấy tuyến tàu điện ngầm. Trong tàu điện ngầm có lắp camera theo dõi, anh kéo thấp mũ lưỡi trai, kéo tay cô:

– Cứ đi theo anh, anh sẽ chọn góc để camera không quay được chính diện.

Thanh Hoành bất giác than thở:

– May mà anh không cùng hội cùng thuyền với tên Ám Hoa đó, bằng không, thiên hạ này sẽ đại loạn vì hai vị.

– Cho dù anh không đối đầu với hắn, giả như anh với hắn thuộc cùng một bè lũ thì hậu quả vẫn khôn lường, bởi vì một núi không thể có hai hổ.

– Không có dù chỉ một chút đồng điệu giữa những người ngang tầm trí tuệ sao?

– Đồng điệu? – Cửu Thiều cảm thấy vừa nghe truyện tiếu lâm. – Chỉ muốn thấy hắn mắc sai lầm, chỉ thế thôi, không hơn.

Dù sao cô cũng không thể hiểu tư duy phức tạp của bọn họ.

Công ty của Tô Quỳ nằm giữa trung tâm khu thương mại sầm uất của thành phố, địa thế hoàn hảo, tấc đất tấc vàng. Họ đến quầy lễ tân, nhân viên lễ tân tươi cười đon đả:

– Xin hỏi anh chị có hẹn trước với Tổng giám đốc Tô không?

Thanh Hoành do dự, nếu nói là không có hẹn trước, thì e khó mà gặp được người bận rộn như Tô Quỳ. Nhưng nếu nói là có hẹn, lời nói dối này rất dễ bị lật tẩy, đến lúc ấy sẽ càng khó xử. Cô đang đau đầu nghĩ đối sách thì thấy Cửu Thiều rút thẻ cảnh sát, đặt lên cuốn sổ ghi chép lịch hẹn:

– Không hẹn trước.

Nhân viên lễ tân nín cười, một lúc sau mới bình tĩnh lại, vội đứng lên, nói:

– Xin anh chị chờ cho một lát, tôi lập tức đi báo với chị Tô.

Thanh Hoành bảo:

– Trông cô ta cuống quýt thế kia, liệu công việc làm ăn của công ty này có điều gì khuất tất không? Nếu không vì sao sợ cảnh sát như vậy?

Cửu Thiều cất thẻ ngành vào túi, bình thản đáp:

– Trên danh nghĩa họ là công ty truyền thông, báo chí, thực chất là một công ty làm giàu dựa trên việc buôn bán thông tin bí mật của những người nổi tiếng. Thế nên cô ta mới hoang mang, cuống quýt như vậy.

Quả nhiên chỉ lát sau, nhân viên lễ tân vội vã quay lại, cung kính nói:

– Xin lỗi đã để anh chị chờ lâu. Chị Tô mời anh chị vào gặp. Xin mời đi theo tôi.

Cô ta dẫn họ đi qua cửa kính, qua phòng thư ký, cuối cùng dừng trước một cánh cửa gỗ màu đỏ. Cô nhân viên gõ cửa, giọng nói khàn khàn đặc trưng của Tô Quỳ vang lên:

Mời vào.

Cô nhân viên đẩy cửa, mời họ vào. Tô Quỳ ngồi sau bàn làm việc, lưng ngả tựa vào chiếc ghế xoay bọc da sang trọng, tay cầm bút máy, gương mặt lộ vẻ kỳ bí khi nhìn thấy họ:

– Thì ra là hai người, bất ngờ quá.

Cô ta đứng lên, đổ người về phía trước, chìa tay ra:

– Đã lâu không gặp, hai người vẫn khỏe chứ?

Cửu Thiều vờ như không nhìn thấy động tác chìa tay ra của cô ta.

Thanh Hoành vội bắt tay Tô Quỳ, cô để ý thấy Tô Quỳ mặc một chiếc áo sơ mi bó sát đến mức tức thở, cúc áo và khuy áo như chực bung ra. Cô ấy sở hữu một thân hình thật sự bốc lửa.

– Vết thương của chị thế nào rồi?

Tô Quỳ nhướn mày nhìn Cửu Thiều, rồi quay sang nhìn Thanh Hoành, chừng như đang cân đo đong đếm điều gì.

– Tôi ổn, chỉ là vết thương ngoài da, khâu mấy mũi là xong.

Sau đó cô quay sang nói với nhân viên lễ tân:

– Phiền cô pha cho chúng tôi mấy cốc trà, dùng trà cất trong tủ đằng kia.

Nhân viên lễ tân nhanh nhẹn pha trà và bưng đến mời họ.

Thanh Hoành ngửi mùi trà, nhận xét:

– Trà của chị ngon quá!

Tô Quỳ tươi cười:

– Cô quả là người hiểu biết. Trên du thuyền lần đó chỉ có cô là người đẳng cấp, tôi đã không nhìn lầm người.

Thanh Hoành đặt cốc trà xuống:

– Chị quá khen, tôi cũng chỉ biết chút ít thôi.

Cô nhìn thấy cuốn tạp chí in mẫu trên bàn Tô Quỳ, liền hỏi:

– Chị xuất bản tạp chí thời trang?

– Không, tôi chỉ cung cấp kênh truyền thông và dịch vụ thông tin cho bên tòa soạn thôi. – Tô Quỳ khép những ngón tay ngà ngọc. – Ngôn ngữ bình dân gọi là “bán chui”.

Thanh Hoành lật vài trang cuốn tạp chí.

– Chả trách, chứ tôi nghĩ, chị không thể phạm sai lầm như thế này.

Cô lật đến trang chuyên tư vấn thời trang dành cho nam giới, có hình ảnh về mẫu trang phục được ưa chuộng nhất thời điểm đó.

– Bộ vest hoa văn kẻ sọc của Valentino vốn mang phong cách Yuppie look trẻ trung, khỏe khoắn, năng động, nhưng cài chiếc măng sét này không phù hợp chút nào, cứ như hai dấu chấm than gắn trên cánh tay vậy. Cho dù siêu mẫu nam trình diễn đi nữa, trông vẫn kệch cỡm.

Tay chống cằm, Tô Quỳ mỉm cười, nói:

– Lúc trước tôi thấy tiếc thay cho cô, vì cô là người có gu thẩm mỹ đẳng cấp nhưng lại chọn một người đàn ông như vậy. Bây giờ xem ra tôi đã sai. Tôi nghĩ đồng chí cảnh sát với tấm lòng đại lượng, sẽ không để bụng những cư xử không được phải phép lắm của tôi trước đây chứ?

Cô ta ngừng lại một lát, quay sang nói với Cửu Thiều:

– Không biết anh có thể cho tôi xem lại thẻ ngành của anh không? Tôi muốn xác nhận chắc chắn.

Cửu Thiều đặt thẻ cảnh sát trước mặt Tô Quỳ.

Tô Quỳ chỉ liếc qua rồi đẩy trả lại anh:

– Thì ra là cảnh sát Lưu. Nhưng anh Lưu đâu phải cảnh sát của thành phố này. Anh đến gặp tôi vì vụ án du thuyền Đông Thái Bình Dương?

Thanh Hoành liếc thẻ cảnh sát, người trong ảnh, ngoài mái tóc, không có một nét nào giống Cửu Thiều. Nhưng ảnh thẻ thường như vậy, không có gì phải ngạc nhiên. Bỗng cô nghe Cửu Thiều đáp:

– Đúng, mà cũng không đúng.

– Nghĩa là sao?

– Tôi không đến đây để xác minh xem ai khiến cô bị thương, mà tôi đến vì một vụ án khác. Ngày đó, tôi đóng giả làm nhân viên phục vụ trên tàu cũng là vì vụ án này.

Tô Quỳ mỉm cười:

– Thế thì tốt, tôi cũng không muốn truy cứu trách nhiệm trong vụ việc lần đó. Còn về vụ án khác mà anh nói, tôi không biết có giúp được gì cho anh hay không.

– Cô biết một số chuyện, nhưng cô không rõ giá trị thực sự của thông tin mà cô có được. Hôm khác tôi sẽ ghé thăm cô và hỏi cô một vài câu hỏi.

– Được thôi.

Anh đứng lên:

– Vậy chúng tôi không làm phiền cô nữa, xin phép!

Tô Quỳ tiễn họ ra cửa, trao đổi thông tin liên lạc, rồi bất ngờ gọi:

– Cảnh sát… Lưu Hạ?

Cửu Thiều quay đầu lại một cách rất tự nhiên:

– Có chuyện gì vậy cô Tô?

Tô Quỳ tươi cười xua tay:

“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh chị đã chọn được khách sạn nào chưa? Ở thành phố Nam, ngoài khách sạn ven biển, còn có khu vui chơi giải trí Hải Yêu rất nổi tiếng. Nếu anh chị muốn tới đó nghỉ ngơi, hãy nói với họ là tôi giới thiệu, hoặc tôi có thể cử trợ lý của tôi là anh Ngô Y Thanh đưa anh chị đến đó, tôi có thẻ VIP.”

Cửu Thiều lạnh lùng từ chối:

“Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng chúng tôi không bao giờ đến những nơi như thế.”
break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc