Thanh Hoành tò mò, tuy rằng cô biết cách tư duy của cô và anh cách xa nhau, nhưng có cơ hội học hỏi anh suy luận vấn đề cũng tốt: “Kết luận thế nào?”
Cửu Thiều mỉm cười: “Vậy em đứng lên đi, chúng ta đi ăn đã. Ăn xong anh sẽ nói cho em.”
“Tại sao không thể vừa ăn vừa nói?” Thanh Hoành ra khỏi chăn, khoác thêm áo khoác: “Em không đói.”
Cửu Thiều ôm vai cô: “Mặc kệ em có đói hay không, cơm vẫ phải ăn đúng giờ, đủ ba bữa cho anh. Bắt buộc!”
Thanh Hoành thò tay vào trong túi áo anh, lấy điện thoại ra, bật amfn hình. Thật lạ là điện thoại anh chưa lắp thẻ sim. Thế sao tối qua anh lại nhận được điện thoại? Rõ ràng anh không dùng sim cũ nữa, vì nếu như thế, khi cô bật màn hình sẽ hiện ra màn hình kháo tự động.
Nhà ăn dưới tầng một của khách sạn mới mở cửa, người đến ăn cũng không nhiều.
Cửu Thiều giở thực đơn, gọi ba món ăn thanh đạm, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Thanh Hoành, anh lại phải gọi thêm món bồ câu sữa quay và một bát canh gà đen.
Trong lúc chờ đồ ăn, Thanh Hoành tranh thủ: “Anh đi tìm Hứa Khâm làm gì?”
Đến ăn cơm cũng không được yên thân! Cửu Thiều thở dài. Anh biết cô sốt ruột, phàm là chuyện gì dính dáng đến Ám Hoa đều khiến cô không giữ nổi bình tĩnh: “Trong câu chuyện của Chu Tú có một điểm rất thú vị. Lý Trân được thuỷ triều đánh dạt vào bờ, mọi người đều cảm thấy mừng cho cô ấy. Nhưng bạn trai Lý Trân lại không như vậy mà còn có hành động kỳ quái.”
“Em nghĩ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, cách biểu đạt của mỗi người mỗi khác. Thứ hai, cậu ta có tật giật mình.”
Cửu Thiều chớp mắt, chậm rãi phân tích: “Tốt. Vậy chúng ta bắt đầu đi từ điểm thứ nhất. Cậu ta nhất thời không thể biểu đạt tâm tình của mình. Không thể biểu đạt chính xác tâm tình của bản thân mình thường có mấy điểm đặc trưng: cực kỳ hướng nội hoặc tính cách luôn bất ổn, về mặt tinh thần mà nói, họ đã bị tổn thương sâu sắc. Anh đã đi tìm cậu ta, nhưng sự thật là cậu ta lại cực kỳ hướng ngoại, rất hoà đồng.”
“Cũng có thể do cậu ta cố tình thân thiện để che giấu điều gì đó?”
“Anh cũng đã nghĩ đến điểm này. Tối hôm qua anh đã có một phán đoán, nhưng chỉ cần còn có một phần vạn khả năng, anh sẽ lại phải đi nghiệm chứng thêm một lần nữa.” Cửu Thiều cười cười, “Phương thức để phán đoán rất đơn giản. Sáng sớm hôm nay anh đã đến hỏi Lý Vân Tiêu, bình thường Hứa Khâm hay làm gì, cậu ta mới bảo hôm nay là cuối tuần, Hứa Khâm ra ngoài đi đánh bài.”
Thanh Hoành bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cho nên anh cũng đi đánh bài? Đánh bài với anh chán ngắt, anh luôn biết trước người ta sẽ ra quân bài nào, mất hứng, đánh thế nào được?”
“Vì vậy mới nói, hôm nay vận may của anh đi nghỉ, anh thua sạch.” Anh cười rộ lên, để lộ ra má lúm đồng tiền, trông anh lúc này rất giống một cậu nhóc bướng bỉnh. “Nhưng nhờ thế mà anh biết chắc phán đoán của anh không hề sai.”
Thanh Hoành đang muốn hỏi tiếp thì đồ ăn đã được đưa lên. Bồ câu sữa quay rất vừa, ngoài giòn trong mềm. Cô vừa cầm đũa đã nhắm ngay đến nó. Cửu Thiều không mấy hài lòng với thói quen ăn uống của cô, ăn cay bỏng lưỡi, thích đồ nhiều dầu mỡ, nhiều thịt. Đúng ra những người học y khoa thì phải chú trọng dinh dưỡng kết hợp rèn luyện thân thể nhất, thế nhưng, cô nàng này thì ngược lại. Anh cau mày: “Uống canh trước.”
Thanh Hoành cầm lấy thìa, bỗng nhiên nói anh: “Ăn xong chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Không phải em không khoẻ sao?”
“Nhưng cũng không thể quay đi quẩn lại trong phòng được, ngột ngạt muốn chết.”
Thị trấn Vân Lạc không lớn, đi tới đi lui cũng chỉ có hai con đường lớn. Dân cư ít, xe cộ cũng ít, ở đây vẫn còn có xe ba bánh, loại xe này lâu lắm đã không còn xuất hiện ở thành phố nữa.
Thanh Hoành vẫy vẫy tay, một chiếc xe ba bánh dừng lại. Cô cười nói: “Anh à, cho chúng tôi đến Bán Nham.”
Đối phương phì cười: “Cô gái, tuổi tôi nên bị gọi là chú rồi.”
Thanh Hoành nhanh miệng đáp lại: “Nhìn anh chắc cũng không lướn hơn bạn tôi được mấy tuổi đâu.”
Cửu Thiều liếc cô một cái, ánh mắt âm trầm.
“Bán Nham là nơi rất đẹp, chùa chiền ở đó cũng rất linh.” Ông chú ấy vừa đạp xe vừa trò chuyện với Thanh Hoành, dần dần chuyển qua tâm sự về đứa con gái của mình. Thanh Hoành cũng hào hứng tám chuyện với người ta.
Cửu Thiều nhìn cô, nếu ba năm trước không xảy ra vụ nổ kia, người con gái này sẽ như thế nào? Có một điều anh dám chắc, nếu như vậy anh sẽ không may mắn gặp được cô. Cho dù có may mắn gặp được, anh cũng sẽ coi cô như Diệp Vi, không nhìn thẳng, không nói chuyện, cũng sẽ không có chuyện bỏ công đi tìm kiếm. Bọn họ cuối cùng sẽ vô tình đi lướt qua nhau.
Thanh Hoành bỗng quay đầu lại, cười cười: “A, đến rồi.”
Cô liếc mắt nhìn anh: “Anh đang nghĩ cái gì vậy? Đi ra ngoài giải sầu có nhất thiết phải đeo bộ mặt phức tạp thế kia không?.”
Bọn họ xuống xe, lại đi bộ thêm một đoạn đường, ở đầu đường bán vé vào cửa. Vé vào rất lạ, nhân viên bán vé lấy con dấu đóng lên mu bàn tay hai người một cái nhưng nhìn mãi cũng chẳng thấy dấu gì cả.
Thanh Hoành tò mò, lật đi lật lại soi mãi, đột nhiên giơ tay lên, xoa xoa mu bàn tay lên mặt anh, lập tức bị cảnh cáo: “Mua vé để đi cáp treo, em còn xoa nữa làm mất dấu thì tự quay lại mà đóng dấu bổ sung đấy.”
Bán Nham được ví như toà thành giữa trời, vắt ngang trên không trung, khách tham quan di chuyển bằng cáp treo. Bọn họ dọc theo thềm đá chậm rãi leo lên trên, lúc này đã là đầu mùa đông, không khí rất trong trẻo nhưng cũng rất lạnh, thở ra đều là khói trắng.
Thanh Hoành cảm thán: “Cho tới bây giờ, điều đáng mừng nhất là ngày đó du thuyền gặp nạn, trời không lạnh buốt như thế này, chứ nếu không thì ngâm trong nước lâu như vậy, không chết nổ cũng chết rét.”
Cửu Thiều đột nhiên hỏi: “Tại sao khi đó em lại biết được nhiệm vụ của bọn anh trên tàu Đông Thái Bình Dương?”
Thực ra Thanh Hoành có thể kết luận thẳng một câu là do những sự trùng hợp bất ngờ. Nhưng cô biết anh muốn nghe chi tiết liền thay đổi ý nghĩ: “Nhắc mới nhớ, trùng hợp nhiều lắm. Anh có nhớ cái hôm chúng ta rời khỏi quê của đội trưởng Hình không? Đang đi được nửa đường thì gặp một nhóm cảnh sát giao thông kiểm tra ấy?”
Cáp chuẩn bị dừng ở chỗ họ đang đứng, dừng lại trước cửa một hang lớn, nhân viên trạm lấy máy quét ra dò trên mu bàn tay họ một cái là xong. Trong bóng tối, Thanh Hoành vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy ánh huỳnh quang do lúc nãy cô chà dấu vết con dấu trên mu bàn tay lên. Cô thích chí, âm thầm cười trộm.
Xe cáp khựng lại, dừng hẳn ở trạm. Hôm nay du khách tới Bán Nham khá ít, đứng sau lưng hai người là một đôi tình nhân không ngồi chung cáp mà ngồi riêng ở một cáp khác.
Càng tốt. Thanh Hoành thầm nghĩ, dù sao câu chuyện họ sắp nói cũng không được bình thường cho lắm, người thường nghe không hiểu họ nói cái gì sẽ lầm tưởng đấy là một đôi bệnh nhân trốn trại tâm thần.
“Hôm đó, lúc về em lái xanh khá nhanh nên vừa vặn tránh được chuyện kiểm tra. Nhã Ca gọi cho Tần Tấn hỏi tình hình. Tần Tấn nói, trên đường có cảnh sát chống bạo động. Khi đó em đã thắc mắc, dạo ấy cũng không có tội phạm truy nã thì cảnh sát chống bạo động xuất hiện làm gì?”
Cửu Thiều kinh ngạc: “Cảnh sát chống bạo động?”
“… Làm sao vậy?”
“Không, không có gì, em nói tiếp đi.”
“Sau khi về đến nhà, em mới nhận được tin nhắn của Tạ Doãn Luy, anh ta oán than em là công ty du lịch nhà họ Tạ bất ngờ bị cục trưởng Lăng dẫn người tới kiểm tra. Khi đó em đã nghĩ, có phải đã xảy ra ra chuyện gì hay không? Rồi anh đến tìm em đi chơi bowling, sau một cuộc gọi của ai đó thì anh liền mất tập trung.” Thanh Hoành nói tới đây, lén nhìn anh: “Lúc em ăn cơm làm đổ cốc nước lên người anh, sau đó anh theo em về nhà thay đồ, em đã lén kiểm tra điện thoại anh.”
“Di động có mật khẩu.”
“Ai bảo anh cài mật khẩu là 1234 cơ chứ. Dãy số ấy chỉ có kẻ ngốc mới dùng thôi.”
“Cài ngày sinh mới ngốc.”
Thanh Hoành quyết định giả điếc, không thèm so đo với anh. Vì cô cài mật khẩu là ngày sinh cho nên ban đầu cô đã thử khả năng này trước: “Tra lịch sử cuộc gọi, em mới biết người gọi cho anh là cục trưởng Lăng. Cục trưởng còn gửi cho anh một tin nhắn, hẹn tám giờ tối thứ sáu. Sau khi anh ra ngoài có việc, em liền hỏi Tạ Doãn Luy tất cả thông tin về các chuyến khởi hành trong tuần đó, lúc ấy em mới biết tàu Đông Thái Bình Dương khởi hành vào đúng tám giờ tối thứ sáu.”
Cửu Thiều “ừ” một tiếng. Cáp treo đang từ từ di chuyển trên không trung, một cơn gió nổi lên khiến nó lung la lung lay. Thanh Hoành nhìn xuống dưới, cây cối trùng điệp, dãy núi cao, tất cả dần dần chìm trong làn sương trắng, huyền ảo.
Cô chống cằm, nhìn ra màn sương trắng bên ngoài cửa kính, hà hơi thổi lên mặt trong cửa kính một tầng hơi nước mỏng: “Thực ra ban đầu em chỉ nảy ra ý nghĩ theo chân anh lên tàu, nhưng chỉ là muốn chứ chưa dám thực hiện. Quyết định chỉ được đưa ra sau khi em gặp Tần Tấn.”
Cửu Thiều thản nhiên nói: “Xem ra em với Tần Tấn cũng thân thiết quá nhỉ.”
Thanh Hoành nghẹn họng, xua tay: “Mặc kệ. Tóm lại hôm đó em gặp Tần Tấn đi lấy hộ chiếu cho anh và cục trưởng Lăng, em biết các anh sẽ phải xuất cảnh, như vậy khả năng cao là sẽ đi trên tàu Đông Thái Bình Dương. Đấy, toàn bộ quá trình là thế. Tiêu sư huynh có cao kiến gì hay không?”
“Cao kiến thì không nhưng ý kiến nhỏ thì có một số.” Anh không thèm quan tâm giọng nói châm chọc của cô, dứt khoát cho ý kiến: “Trước đây anh chỉ nghi ngờ, nhưng bây giờ thì có thể khẳng định, trong một số trường hợp, Ám Hoa xuất hiện là vì em.”
Thanh Hoành lập tức đứng bật dậy, hành động bất ngwof này của cô khiến cáp treo chòng chành, lắc mạnh. Cửu Thiều ngồi ở phía đối diện với cô, biểu cảm khuôn mặt vẫn như cũ, chân gác chữ ngũ, nhàn nhạt nhìn cô.
Cô bình ổn lại cảm xúc, ngồi xuống: “Anh nói Ám Hoa xuất hiện là vì em, nghĩa là sao?”
“Anh cảm thấy dường như hắn rất có cảm tình với em. Hắn rành rẽ các mối quan hệ của em, sau đó dùng một phương thức đủ kín kẽ và mờ ám để truyền tin cho em, đủ khéo léo để em có thể tận hưởng niềm vui khi suy luận của em gặt hái được thành tựu. Anh sắp cảm động rồi đây.”
Thanh Hoành nghiến chặt răng, hàm răng truyền đến cảm giác đau buốt: “Anh đang đùa em, đúng không?”
Nói Ám Hoa là kẻ thù không đội trời chung với cô còn được, đằng này Cửu Thiều lại nói Ám Hoa có cảm tình với cô. Liệu sau đó có phải tình cảm của hắn dành cho cô sẽ trở thành tình yêu sâu đậm, mãnh liệt, không thể dứt bỏ?
Cáp treo vượt qua gờ trung chuyển, bắt đầu trượt nhanh xuống dưới rồi đi vào hầm nhân tạo, sau đó dừng lại ở khu vực an toàn.
Cửu Thiều bước xuống trước, sau đó đưa tay ra đỡ cô. Thanh Hoành nắm tay anh, nói đùa: “Một cô gái ngực không có, dáng không đẹp, IQ không cao, tính tình cũng vô duyên như em chẳng biết diễm phúc nào lại thu hút được cảm tình của tên tội phạm IQ siêu đẳng kia nữa.”
“Em có biết vì sao lịch sử tiến hoá của nhân loại phát triển cho đến ngày nay, sự phát triển về gen vẫn rất cân bằng không?” Cửu Thiều không đợi cô trả lời, nói luôn, “Bởi vì người thông minh luôn thích người ngốc nghếch, như anh với em chẳng hạn.”