“Theo tôi thấy, hoàn toàn không cần thiết phải như vậy!” Từ Ngạo lộ ra thần sắc khinh thường.
"Nếu đối phương chỉ là một con tôm chân mềm thì nào cần sư phụ tôi đích thân ra tay. Tôi trực tiếp đánh cho nó tàn phế luôn, sau đó xách về để trước mặt sư phụ tôi, mặc cho sư phụ tôi xử lý là được."
“Nhưng anh Từ, đối phương thừa sức đả thương người có thực lực như cụ Hồng.” Người thanh niên lại nhắc nhở.
Lần này nhiệm vụ Bát Cực Môn giao cho họ cũng chỉ là đưa chiến thư cho Lạc Tú mà thôi.
Thanh niên này thật sự sợ rằng Từ Ngạo này nhất thời không nhịn được mà trực tiếp động thủ với đối phương.
"Tiểu Phong, cậu trở nên rụt rè như vậy từ khi nào thế? Hơn nữa tôi không chấp nhận việc đối phương có thể đả thương được Hồng sư thúc. Theo tôi thấy lúc ấy đối phương chỉ là giậu đổ bìm leo, dù sao nghe nói lúc ấy Hồng sư thúc của tôi đã thân mang trọng thương rồi."
"Nếu không thì chỉ dựa vào nó à? E rằng thậm chí còn chẳng thể làm tổn thương được một sợi lông nào của Hồng sư thúc tôi đâu!" Từ Ngạo không tán đồng chuyện Lạc Tú đả thương ông Hồng.
Chỉ cho rằng lúc ấy Lạc Tú giậu đổ bìm leo mà thôi.
"Nhưng dù sao thân thủ ông Hồng rất cao, thế mà lại bị thương đó thôi?"
"Đúng là bởi vì kiểu như thế này nên cậu mới lại sai lầm rồi. Cậu có để ý xem đối phương bao nhiêu tuổi không?"
“Khoảng hai mươi, phải không?” Từ Ngạo lại cười khẩy một tiếng.
"Tôi bắt đầu tập võ từ lúc năm tuổi, mười tám tuổi mới nhập môn, nay ba mươi sáu tuổi. Ngày nào cũng siêng năng luyện võ chưa từng chểnh mảng. Nhưng đến tuổi của tôi, cho dù Hồng sư thúc tôi bị thương, tôi cũng không đánh lại!" . Truyện Teen Hay
“Cậu ta mới hai mươi tuổi, có thể luyện công phu bao nhiêu năm?” Từ Ngạo mang theo giọng điệu châm chọc.
"Ba mươi tuổi tôi mới luyện ra nội kình, một người khoảng hai mươi tuổi như cậu ta e là ngay cả nội kình cũng không có."
"Theo tôi thấy, chỉ là lúc ấy Hồng sư thúc tôi thân mang trọng thương, thương thế quá nghiêm trọng, bị đối phương giậu đổ bìm leo, còn ngoại giới thì cường điệu lên với cậu ta mà thôi."
"Tôi cảm thấy anh Từ nói rất đúng."
“Tôi cũng nghĩ anh Từ nói đúng.” Những người còn lại đều đồng tình.
Dù sao một người mới hai mươi mấy tuổi lại thách đấu với một người luyện công phu đã vài thập niên như ông Hồng hoàn toàn là chuyện không có khả năng.
Khẳng định là bị nghe nhầm đồn bậy, phóng đại thôi.
"Yên tâm đi, theo ý tôi, lúc này đây tôi đi hoàn toàn không cần hạ chiến thư, hoàn toàn có thể đánh cho đối phương tàn phế trước. Dù sao Từ Ngạo tôi cũng không phải chỉ có cái hư danh!" Trong miệng Từ Ngạo tràn đầy tự tin.
Đây không phải anh ta quá tự đại mà là quả thật người ta có thực lực này.
Xét cho cùng, danh hiệu cao thủ số 1 tỉnh Hải Đông không phải là tự dưng mà có.
Đến loại cảnh giới như Từ Ngạo này, mặc dù kém hơn tông sư một chút, nhưng cũng không phải là thứ mà cao thủ bình thường có thể bằng được.
Tiểu Phong đã từng thấy Từ Ngạo một quyền đấm xuyên qua một tấm thép mà không chút thương tổn.
Cũng đã từng thấy Từ Ngạo thoải mái dùng một chưởng đè trâu rừng nằm úp sấp xuống đất!
Ở cấp độ của Từ Ngạo, đã luyện ra cái gọi là nội kình rồi.
Nội kình vừa ra, uy lực gần như có thể so sánh với đạn!
Lực lượng đã vượt quá giới hạn của người thường.
Cho nên anh ta hoàn toàn không đặt một chàng trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi vào mắt mình.
Nhìn Lạc Tú non nớt trong bức ảnh, Từ Ngạo cười khẩy một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường nồng đậm, trực tiếp bóp bức ảnh trong tay thành một cục.
Sau đó tùy tay ném nó trên đường.
Nhưng không thể không nói Bát Cực Môn xác thực có chút thế lực, nhóm người này lại có thể trực tiếp tìm đến nhà Lạc Tú.
Lạc Tú cảm ứng được dưới lầu có người đến rồi nên bèn đi đến mép ban công.
“Mày chính là Lạc Tú?” Đám người Từ Ngạo dưới lầu cười khẩy nhìn Lạc Tú.
Nhìn thanh niên mặc đồ thể thao trông rất bình thường trước mặt, trong mắt Từ Ngạo đã có sát ý. Anh ta đã xác minh được suy đoán của mình.
Đối phương hoàn toàn không có khả năng là cao thủ gì cả.
"Các người hẳn là người của Bát Cực Môn phải không?"
“Không sai, tao đúng là đệ tử thứ bảy dưới ghế của Phong Thiên Lôi, chưởng môn Bát Cực Môn, Từ Ngạo!” Từ Ngạo nhìn Lạc Tú.
"Không thể không nói, lúc này đây Bát Cực Môn chúng tao ấy thế mà thật sự nhìn nhầm rồi, hưng sư động chúng như thế vậy mà lại chỉ vì một thằng nhóc còn hôi mùi sữa."
“Được rồi, tao cũng không nhiều lời với mày nữa. Tự cắt hai chân rồi theo tao trở về gặp sư phụ tao.” Từ Ngạo mặc võ phục màu đen, chắp hai tay sau lưng, rất có loại khí phái của đại sư giang hồ.
"Tự cắt đứt hai chân? Bây giờ mày tự cắt hai chân còn kịp." Lạc Tú dường như đã nghe được một câu chuyện cười nào đó vậy.
Lại còn có người dám bảo anh tự cắt hai chân?
“Tao khuyên mày tốt nhất đừng có không biết điều. Nếu không để tao ra tay, vậy sẽ không đơn giản như cứt đứt hai chân thôi đâu.” Con ngươi Từ Ngạo lạnh như băng, rét buốt bức người, rất có tư thái một lời không hợp sẽ động thủ.
Trong mắt anh ta, Lạc Tú chỉ là một thanh niên non nớt, dù có biết một chút công phu thì cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi, hoàn toàn kém với người đã tiếp cận cấp bậc tông sư như anh ta.
“Nếu tao không làm thì sao?” Lạc Tú cười nhạo nói, rất có hứng thú mà nhìn Từ Ngạo.
"Người trẻ tuổi, mày quá ngu dốt rồi. Mày có biết rốt cuộc mày đang nói chuyện với ai không? Mày có biết đứng ở trước mặt mày rốt cuộc là dạng tồn tại gì không?" Từ Ngạo hừ lạnh một tiếng.
"Ồ? Vậy còn mày?"
"Vậy mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?"
“Mày có biết trước mặt mày rốt cuộc là dạng tồn tại gì không?” Lạc Tú cũng hỏi ngược lại.
Mà những người khác phía sau Từ Ngạo thấy Lạc Tú điên cuồng như vậy thì đều lắc đầu thở dài.
Bao gồm cả người thanh niên tên Tiểu Phong, giờ phút này cũng cảm thấy Lạc Tú quả thực quá cuồng vọng, lại dám nói chuyện với cao thủ số một Hải Đông như thế này.
Người thanh niên này căn bản là không rõ khoảng cách giữa anh và Từ Ngạo lớn như thế nào.
“Không biết trời cao đất rộng!” Từ Ngạo khinh thường nhìn Lạc Tú, sau đó Từ Ngạo đột nhiên nhảy dựng lên.
Nhà của Lạc Tú ở tầng ba, cao ít nhất là mười mét, nhưng Từ Ngạo thực sự thoáng cái nhảy lên, đáp thẳng xuống ban công nhà Lạc Tú.
Chiêu thức ấy đã chứng tỏ sự phi thường của Từ Ngạo rồi. Dù sao thì, có thể nhảy từ tầng trệt lên lầu ba không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
"Hãy nhớ kỹ, người giết mày, cao thủ đứng đầu Hải Đông - Từ Ngạo!"
Từ Ngạo di động, tiến lên định giết chết Lạc Tú, giơ tay lên tạo thành một chưởng, một chưởng này ẩn chứa nội kình. Nếu đánh vào trên cơ thể người thường thì sợ là sẽ trực tiếp bị đánh thành thịt nát.
Chỉ riêng một chưởng này, ít nhất cũng có lực lượng hơn một ngàn cân.
Không thể không nói, cao thủ số một Hải Đông - Từ Ngạo này quả thực không phải chỉ có hư danh.
Không nói đến người bình thường, ngay cả người luyện võ bình thường cũng sợ khó mà chống đỡ được một chưởng này.
Nhưng thật không may, người đối phương gặp được là Lạc Tú!
Lạc Tú đứng tại chỗ, trốn cũng chẳng trốn, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc, sau đó cũng vung tay đánh một chưởng qua.
"Bang!"
Một làn sóng khí vô hình tản ra, các bức tường xung quanh bị chấn động nứt toạc.
Mà thần sắc của Từ Ngạo đột nhiên thay đổi, vẻ mặt đầy khó tin.
Bởi vì Lạc Tú không chỉ hứng lấy một chưởng của anh ta, mà lực phản chấn còn đánh gãy cánh tay của Từ Ngạo.
“Nhớ kỹ, kiếp sau phải học cách khiêm tốn!” Lạc Tú lại vung ra một chưởng, trực tiếp đánh Từ Ngạo bay ra ngoài.
Còn chưa có rơi xuống đất, cao thủ số một Hải Đông cứ như vậy mà tắt thở rồi.
Chờ sau khi rơi xuống đất, vị cao thủ số một Hải Đông đã như một mớ bùn lầy.
Những người của Bát Cực Môn đều toát mồ hôi lạnh.
Cao thủ đứng đầu danh chấn Hải Đông, đệ tử dưới ghế của chưởng môn Bát Cực Môn Phong Thiên Lôi, Từ Ngạo!
Ấy thế mà lại không tiếp được dù chỉ một chiêu của đối phương, trực tiếp bị người ta dùng một chưởng đánh chết bên trong thị trấn nhỏ ở huyện Vĩnh Tế này.
Chuyện như vậy nói ra thì có ai tin?
Nhưng bây giờ chuyện này đã xảy ra một cách chân thật như vậy.
Đó là cao thủ số một của Hải Đông!
Người mà ở Hải Đông, chỉ riêng cái tên thôi cũng có thể khiến nhiều người kinh sợ, hiện tại chết ở một thị trấn nhỏ một cách ngột ngạt như vậy, điều này quá khó có thể tin rồi.