"Hai mươi mấy năm trước, ba ở Hải Đông. Lúc đó, ba vừa mới đến Hải Đông. Khi ấy ba coi như là không kém, là người lên chức nhanh nhất trong nhóm của ba, không đến một năm đã vào văn phòng."
Và cũng chính vào thời điểm đó, ba Lạc đã quen mẹ của Lạc Tú, Thẩm Nguyệt Lan!
Điều không ngờ là, cả hai người gần như là vừa gặp đã thấy hợp nhau, chẳng mấy chốc đã xác nhận quan hệ, rồi sau đó trải qua nửa năm chung sống, cả hai đã tính đến chuyện kết hôn.
Vào thời điểm đó, ba Lạc trong văn phòng coi như là có tương lai tươi sáng so với những người bình thường kia rồi.
Phụ huynh của nhà ai cũng đều hy vọng có một chàng rể hiền như vậy.
Nhưng chờ đến khi nhìn thấy phụ huynh của Thẩm Nguyệt Lan, ba Lạc đã chết lặng.
Bởi vì địa vị và thân phận của ông hoàn toàn không có gì đáng nói trong mắt người khác.
Đó là một gia tộc khổng lồ, cũng là một gia tộc cực kỳ đáng sợ.
Không nói đến chuyện bên trong gia tộc có bao nhiêu quan chức cấp cao, hoạt động kinh doanh của người ta đều là xuyên quốc gia.
Ba Lạc hoàn toàn chẳng vào được mắt nhà người ta, thậm chí còn không bằng một con kiến!
Mà rõ ràng là cha mẹ của đối phương cũng có địa vị cực cao, lại cực lực ngăn trở việc này. Sau khi ba Lạc đến nhà họ Thẩm, cơ hồ là đã nhận hết xem thường thờ ơ và tủi nhục!
Nhưng vào lúc này, Thẩm Nguyệt Lan lại đã mang thai Lạc Tú rồi.
Sự việc này khiến nhà họ Thẩm tức giận, ba Lạc suýt chết trong tay đối phương. Cuối cùng Thẩm Nguyệt Lan lấy cái chết ép buộc, dẫn ba Lạc trốn về Hải Đông.
Lúc ấy, nếu không phải ba Lạc còn có một người bạn thân ở Hải Đông ra tay vào thời khắc mấu chốt, e rằng lúc đó ba Lạc đã không thể nào còn sống sót nữa rồi.
Cuối cùng, cả hai đã tổ chức một đám cưới giản dị tại nhà của người bạn thân, tám tháng sau Lạc Tú đã chào đời.
Vốn tưởng rằng sự ra đời của Lạc Tú sẽ mang lại một cơ hội thay đổi tốt hơn, nhưng đáng tiếc, đối phương vẫn kiên quyết phản đối, cho rằng sự việc này đã mang lại sự sỉ nhục cho gia tộc đối phương!
Hiện tại ba Lạc vẫn còn nhớ rõ giọng điệu kiêu ngạo và ánh mắt khinh thường khi đối phương đưa Thẩm Nguyệt Lan đi.
Và cả câu nói đó, cậu mà cũng xứng ở bên cạnh Nguyệt Lan ư?
Không những thế, đối phương còn cảnh cáo ba Lạc: Chuyện này đến đây là kết thúc, không được phép nhắc tới với bất cứ kẻ nào nữa!
Cho dù là với Lạc Tú! Nếu như phát hiện ra chuyện bị tiết lộ, vậy thì cha con bọn họ cũng không cần thiết phải sống!
Mà Thẩm Nguyệt Lan cũng bị cảnh cáo tương tự, nếu bà dám bí mật đến tìm cha con Lạc Tú, thì họ sẽ xóa sổ cha con Lạc Tú khỏi thế giới này!
Nhà họ Thẩm hiển nhiên là có năng lực này, bất luận là Thẩm Nguyệt Lan hay là ba Lạc đều rõ ràng điều này!
Cho nên, để bảo vệ cha con Lạc Tú, Thẩm Nguyệt Lan chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của ba Lạc và Lạc Tú, như thể chưa từng tồn tại vậy.
Mà ba Lạc cũng không bao giờ nhắc gì liên quan đến chuyện mẹ của Lạc Tú nữa.
Lần này, nếu không phải vì Lạc Tú trở thành tổng giáo quan của Học viện Quân sự Kinh Nam, khiến cho ba Lạc nhìn thấy một tia hy vọng, sợ rằng ba Lạc sẽ giữ bí mật này cả đời.
Cho đến lúc này, Lạc Tú mới hiểu được tất cả những điều này.
Ở kiếp trước, Lạc Tú cho rằng mẹ mình đã qua đời từ sớm nên khi bản thân bị tàn tật, khi ba Lạc qua đời, Lạc Tú thậm chí còn không biết rằng mình vẫn còn một người mẹ.
Kiếp này, nếu không phải bản thân đã sớm khác biệt, sợ là cũng sẽ giống y như kiếp trước, hoàn toàn không biết gì.
Nghĩ đến đây, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Lạc Tú càng thêm nồng đậm. Mẹ của Lạc Vô Cực anh, mẹ của Vô Cực Tiên Tôn, có ai dám uy hiếp chứ?
Nhà họ Thẩm, tốt lắm!
Vậy thì hãy xem liệu nhà họ Thẩm tự nhận là quyền lực này có thể chịu đựng được lửa giận của anh hay không.
Có thể đón nhận lửa giận của Vô Cực Tiên Tôn hay không.
“Yên tâm đi, ba, con nhất định sẽ đường đường chính chính đón mẹ trở về đoàn tụ với chúng ta, không ai có thể ngăn cản được!” Lạc Tú lên tiếng cam đoan với ba Lạc.
"Có những lời này của con thì ba an tâm rồi. Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Nếu lần này con đến Hải Đông, ba hy vọng con có thể giúp ba làm việc đó." Ba Lạc nhìn Lạc Tú với vẻ mong đợi.
"Chuyện gì vậy?"
"Năm đó người bạn thân nhất của ba vì đã ra tay giúp đỡ ba con nên đã đắc tội nhà họ Thẩm, cũng bị chèn ép một thời gian. Bây giờ chỉ có thể phát triển ở Hải Đông, nhưng gần đây gặp phải rắc rối. Ba hy vọng con đến Hải Đông giúp một tay, báo đáp ân tình năm đó."
Ba Lạc và người bạn thân kia bình thường liên hệ cũng không tính là nhiều. Mấy ngày hôm trước lúc đi Thông Châu đã nói chuyện điện thoại một lần, bởi vì bọn họ là bạn thân, đối phương cũng không có giấu giếm ba Lạc, đã nói cho ba Lạc biết tình hình hiện tại của ông ta ở Hải Đông rất khó khăn.
Trước đây ba Lạc thật sự không có khả năng đó, nhưng bây giờ nhìn thấy con trai mình có tiền đồ, dù thế nào thì ông cũng phải báo đáp ân tình này.
“Lúc ấy còn định hôn từ nhỏ với cô con gái nhỏ trong nhà ông ấy nữa.” Ba Lạc cười nói.
Lạc Tú thì lại lộ vẻ mặt xấu hổ.
“Ba, ba sẽ không yêu cầu con phải lấy thân báo đáp đấy chứ?” Lạc Tú trêu chọc.
"Thằng nhóc thối, mơ đi con. Mấy năm nay ba con ủng hộ cho con đi hẹn hò chính là vì cảm thấy nhà chúng ta không xứng với người ta, chớ để trì hoãn con gái nhà người ta. Mối hôn nhân này, ba con cũng không đồng ý, cũng chẳng muốn con nhất quyết phải kết hôn với đối phương.” Ba Lạc cười nói.
Đối phương là gia tộc lớn ở Hải Đông, thế nên ông không muốn để con trai mình dẫn tai họa đến con gái của người bạn thân nhất của mình.
Lạc Tú nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, bây giờ anh cũng không có tâm tư gì để yêu đương hẹn hò cả.
“Chuyện yêu đương của người trẻ tuổi các con, ba sẽ không nhúng tay vào nữa. Nhưng nên nhớ, người ta là đại ân nhân của gia đình chúng ta, ân này nhất định phải báo!” Ba Lạc trịnh trọng dặn dò.
“Được rồi. Ba, ngày mai ba trở về Thông Châu với con luôn đi, một mình ba ở đây con cũng không yên tâm.” Lạc Tú đồng ý chuyện báo ân.
Chỉ là vừa mới nói xong những lời này, điện thoại của Lạc Tú liền vang lên.
“Alo, Lạc gia, người của Bát Cực Môn tìm cậu tìm đến tận Vĩnh Tế rồi.” Đây là điện thoại của Diệp Kính Bình gọi tới.
Rõ ràng là đã nghe được tiếng gió gì đó nên mật báo cho Lạc Tú.
"Ồ? Thật đúng là có chút tài năng!" Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
"Lạc gia, cậu nên chú ý nhiều hơn đi. Tuy rằng lần này chỉ là gửi chiến thư cho cậu, nhưng đối phương có cao thủ ở bên trong đấy."
Mà ở một nơi khác, giờ phút này một chiếc xe thương mại đang phi nhanh về phía huyện Vĩnh Tế.
Ngồi trên ghế trước của chiếc xe thương mại là một người đàn ông với vẻ mặt xấc xược.
Khí tức của người đàn ông vững như Thái Sơn. Chỉ nhìn từ khí chất đã biết bên trong ẩn chứa lực lượng mang tính bùng nổ.
Mà phía sau xe thương mại còn có vài người nữa, vừa nhìn khí thế kia liền biết mấy người này cũng không bình thường. “Anh Từ, lần này phiền anh đích thân đi một chuyến rồi.” Trên ghế sau, có người cung kính mở miệng.
“Chuyện nhỏ thôi. Tôi lại muốn xem thử xem, ai dám gây thù chuốc oán với Bát Cực Môn chúng ta!” Từ Ngạo cười khẩy một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Anh Từ, lần này sự tình không phải là nhỏ. Dù sao ngay cả sư đệ của môn chủ là cụ Hồng cũng bị đối phương phế đi. Đối phương hiển nhiên có lai lịch không nhỏ.” Một thanh niên trong xe nghiêm túc nhắc nhở, lần này vì hạ chiến thư không làm mất mặt mũi của Bát Cực Môn nên cũng đã mời cao thủ số 1 Hải Đông - Từ Ngạo ra luôn rồi.
"Lần này chúng ta chỉ phụ trách hạ chiến thư." Người thanh niên dường như lo lắng Từ Ngạo sẽ làm ẩu nên lại nhắc nhở.