Trong mắt Diệp Thành, võ sĩ và người hầu không hề khác gì nhau.
Hơn nữa, bản thân anh rất xem thường người hầu.
Chỉ tu sĩ kỳ Trúc Cơ mới nhận võ sĩ làm người hầu.
Kiếp trước anh là Huyền Thần Tiên Đế, trong số những người hầu xung quanh anh, ai mà chẳng là tu sĩ từ kỳ Nguyên Anh trở lên?
Trước mặt anh, võ sĩ nhỏ nhoi buồn cười giống như con khỉ trong núi Côn Luân vậy.
Cho nên trong mắt anh, khoảng cách giữa ông lão này và anh xa nghìn dặm, không xứng được hỏi tên họ của anh, thậm chí còn không xứng được ngồi ngang hàng với anh.
Nhưng câu nói không hề khách sáo của anh làm cô gái vốn dĩ đã rất tức giận nay nổi trận lôi đình, đứng dậy chỉ thẳng mặt Diệp Thành: “Dám bất kính với ông nội tôi, tôi xé miệng anh!”
Cô gái này vừa đứng lên, khoảng mười mấy chàng trai ngồi xung quanh cũng lập tức đứng lên, nét mặt dữ tợn, trông có vẻ như là người hầu của bọn họ.
Những người này đã sẵn sàng để giết Diệp Thành nhưng không ngờ ông lão kia lại quát lên: “Minh Nhan! Không được vô lễ! Xin lỗi tiền bối nhanh lên!”
“Cái gì?!”, cô gái trợn mắt há mồm nhìn ông cụ rồi thốt lên: “Ông nội, tên khốn nạn này dám láo toét với ông, cháu không giết anh ta đã là may lắm rồi!”
“Hỗn xược!”, ông cụ quát lớn, cực kỳ tức giận nói: “Ông bảo cháu xin lỗi! Làm ngay, nhanh lên!”
Ông cụ tức giận làm cô gái sợ hãi, sửng sốt một lúc mới phát hiện ông không hề nói giỡn nên mới thu hồi lại khí thế kiêu ngạo, nhìn Diệp Thành đang lạnh nhạt bình tĩnh, ậm ừ nói: “Xin lỗi…”
Ông cụ vẫn tức giận: “Kêu tiền bối nữa!”
Cô gái oan ức đến mức rưng rưng nước mắt nhưng vẫn nén giận nói: “Tiền bối, xin lỗi…”
Lúc này, ông cụ mới khiêm tốn nói với Diệp Thành: “Tiền bối, Minh Nhan là cháu gái tôi, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng nên đã để ngài chê cười”.
Diệp Thành không quan tâm đến ông ấy, chỉ nhắm mắt lại.
Cô gái thấy vậy lại muốn bùng nổ nhưng lại sợ hãi ánh mắt sắc bén của ông nội mình.
Sau đó, giọng điệu ông cụ càng hèn mọn hơn: “Tiền bối, tôi là gia chủ của nhà họ Thẩm ở Tịnh Hải. Khi còn trẻ, tôi cũng từng nghe câu vừa nãy tiền bối nói, nhưng ông nội tôi không giải thích cụ thể, không biết tiền bối có thể chỉ dạy một chút hay không? Nếu tiền bối sẵn lòng giải thích câu hỏi của vãn bối, sau này tiền bối có bất kỳ yêu cầu gì, chắc chắn nhà họ Thẩm sẽ bất chấp gian nguy!”
Diệp Thành mở mắt ra nhìn ông ấy, sử dụng chút linh khí mới vừa hấp thu phong tỏa cả ba người rồi mới lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói rất rõ rồi, hai mươi còn chưa qua, cả đời đừng mơ thành có nghĩa là nếu hai mươi tuổi chưa luyện đến Ám Kình thì cả đời này không thể trở thành đại sư võ đạo”.
Nói xong, Diệp Thành lại nhìn cô gái kia, cười nhạo: “Hẳn là cháu gái ông mới đầu hai mươi đúng không? Mới luyện đến Minh Kình, tôi thấy đến khi cô ta bằng tuổi ông cũng chưa chắc phóng thích được nội kình ra ngoài đâu”.
Ông lão kinh hãi!
Quả nhiên chàng trai này lợi hại!
Không những cậu ấy nghe được âm thanh đã được bao bọc trong nội kình mà còn có thể giải thích những gì ông nội quá cố của mình đã từng nói. Lợi hại hơn nữa là cậu ấy có thể biết tình hình của mình và cháu gái. Có thể thấy chắc hẳn cậu ấy là một cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ chân chính!
Võ đạo không phải tu luyện, phương pháp của nó là không ngừng rèn luyện thân thể. Cho nên giữa các võ sĩ nếu chỉ dựa vào cái nhìn hay cảm giác thì không thể đoán được cảnh giới của đối phương, chỉ có đấu một trận mới biết cuối cùng đối phương đã luyện đến cảnh giới nào. Chàng trai trẻ này lại nhìn thấu cảnh giới của ông ấy, có khi anh là một đại sư võ đạo!
Trời ơi!
Ông lão không thể kìm nén sự kích động và kinh hãi trong lòng. Mấy trăm năm trước tổ tiên nhà họ Thẩm từng là thương nhân nổi tiếng, gia tài bạc triệu nhưng tổ tiên lại dùng năm mươi năm để làm trâu làm ngựa cho một vị đại sư võ đạo. Tổ tiên còn dùng hết gia sản để xây võ đường nguy nga cho đại sư võ đạo đó mới đổi được tâm pháp võ đạo của người đó.
Từ đó trở đi, từ một gia tộc bình thường, nhà họ Thẩm trở thành gia tộc võ sĩ, gia tộc hưng thịnh mấy trăm năm.
Nhưng mấy chục năm trở lại đây, người nhà họ Thẩm thụt lùi về sau, không hề xuất hiện bất kỳ đại sư võ đạo nào nữa!
Mà bây giờ, rất có khả năng người ngồi bên cạnh mình là cao thủ đại sư võ đạo, sao ông ấy không phấn khích cho được!
Ngay sau đó, ông cụ hèn mọn nói: “Tiền bối, tại hạ Thẩm Thiên Minh, không biết tiền bối có thể chỉ dạy một chút hay không? Nếu có thể, nhà họ Thẩm nguyện làm trâu làm ngựa cho tiền bối để báo ơn!”
Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Cơ duyên không thể ép buộc được, chuyện gì nên đến sẽ đến”.
Với Diệp Thành mà nói, đúng là anh xem thường đám võ sĩ này nhưng thái độ của ông cụ làm anh khá hài lòng nên anh không nói năng gì quá đáng.
Muốn mình chỉ dạy thì phải xem thử tâm trạng mình thế nào, nếu sau này tâm trạng vui vẻ thì cũng chưa chắc là không thể.
Ông cụ nghe xong, vừa vui vừa sầu. Vui là vì câu nói của Diệp Thành không quá tuyệt tình, còn sầu là vì không biết cuối cùng Diệp Thành có cho mình cơ duyên hay không.
Sau đó, ông ấy vội vàng cầu xin: “Tiền bối, tôi vẫn còn một thỉnh cầu”.
“Hả?”, Diệp Thành hơi nhíu mày.
Thẩm Thiên Minh nói: “Tôi mong cậu hãy chỉ dạy cho Minh Nhan, để con bé làm đồ đệ của ngài”.
Thẩm Thiên Minh cảm thấy nếu có thể làm quen với người như Diệp Thành, chắc chắn sẽ rất có lợi cho nhà họ Thẩm.
Nếu cậu ấy có thể chỉ dạy cháu gái mình, để con bé có cơ hội trở thành đại sư võ đạo thì nhà họ Thẩm sẽ có thay đổi lớn.
Ông ấy vừa nói xong, Thẩm Minh Nhan kinh hãi, vội vã gọi: “Ông nội!”
Diệp Thành cũng cười mỉm chi, hỏi: “Ông không sợ tôi bán cháu gái ông à?”
Thẩm Thiên Minh gật đầu nói: “Sợ nhưng tôi cảm thấy ngài không phải người như vậy”.
Diệp Thành quay đầu nhìn Thẩm Minh Nhan rồi lắc đầu nói: “Bây giờ cô ta chưa xứng làm đồ đệ của tôi, sau này có duyên hẵng nói”.
Từ nhỏ Thẩm Minh Nhan đã là thiên kim đại tiểu thư, đã bao giờ bị người khác nói vậy đâu nên cô ta xấu hổ buồn bực không thôi, hừ lạnh nói: “Ai muốn làm đồ đệ của anh, đây cóc cần”.
Thẩm Thiên Minh lại thở dài nói: “Cho dù không thể thu làm đồ đệ thì mong ngài hãy chỉ bảo Minh Nhan nhiều hơn”.
Diệp Thành không nói gì, gật đầu rồi mới “ừ” nhẹ.
Bộ dạng người sống đừng đến gần của anh lại làm Thẩm Minh Nhan tức giận, chưa có ai dám thể hiện thái độ này với nhà họ Thẩm. Chàng trai trước mắt mới hai mươi mấy tuổi, dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo như vậy!
“Ông nội, ông đừng để bị anh ta lừa, anh ta mà là tiền bối cao thủ gì! Cháu thấy giống dân giang hồ bịp bợm thì đúng hơn!”
“Không được hỗn xược!”, Thẩm Thiên Minh quát lớn, nghiêm mặt nhìn Thẩm Minh Nhan mới làm cô ta im lặng.
Thẩm Minh Nhan tức muốn nổ phổi, nhưng trước mặt ông nội, đúng là cô ta không dám nói gì.
Cô ta bĩu môi xong lấy mặt dây chuyền trong túi ra chơi.
Mặt dây chuyền này là một chai thủy tinh, bên trong có một gốc cây khô màu tím.
Diệp Thành nhìn thoáng qua là biết thứ này là gì, đây là linh thảo Băng Tế Lan có thể luyện thành Tử Vân Đan!