Con tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt.
Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt.
Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày.
"Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?"
Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu.
Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình.
Đây không phải là điều đáng hận nhất.
Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình.
Dù là vậy hắn vẫn chưa hài lòng, hắn còn sai người phóng hỏa đốt xưởng nhỏ của bố, ép bố phải treo cổ tự sát, khiến mình tan cửa nát nhà.
Cuối cùng, Diệp Thành không thiết tha sống nữa, gieo mình xuống sông sâu. Nhưng không ngờ mình lại có cơ duyên vào được giới tu tiên và trở thành Huyền Thần Tiên Đế uy chấn ba giới.
Vào thời khắc anh sắp đột phá được Thiên Kiếp, phi thăng thành tiên thì không ngờ lại trùng sinh trở lại thời khắc này.
Nhớ tới kiếp trước mình bị hại thảm, Diệp Thành cười khẩy: "Bạch Tiểu Huyên, còn cả đám người đã từng hại tôi nữa, kiếp trước mấy người nợ tôi những gì thì kiếp này tôi đòi lại cả gốc lẫn lãi!"
Nghĩ tới đây, tia sắc lạnh lướt qua trong mắt Diệp Thành, đôi mắt thâm sâu sáng ngời như chứa cả bầu trời sao.
Anh nhắm mắt lại, dùng thần thức quan sát bên trong cơ thể, nhưng một giây sau, anh liền thấy hơi hụt hẫng.
Vốn dĩ linh khí Tiên Nguyên vô cùng dồi dào nhưng bây giờ chỉ còn sót lại chút ít.
Diệp Thành thu hồi thần thức, thầm nói: "Xem ra lại phải dùng một đời để tu luyện lại, nhưng vậy cũng tốt, lần này mình phải ung dung tự tại giữa trời đất, không để sót lại chút tâm ma nào ở nhân gian!"
Lúc này, một cô gái ngồi cạnh cửa sổ bỗng trầm giọng nói: "Ông nội, sao chúng ta không ngồi khoang thương gia mà lại ngồi ở khoang hạng hai này thế ạ? Chỗ này đông đúc với lộn xộn quá".
Ngồi ghế bên cạnh anh là một ông lão thần thái thản nhiên, và một cô gái xinh đẹp tầm hai mươi tuổi. Tuy bọn họ ăn mặc đơn giản mộc mạc nhưng từng cử chỉ lại toát ra vẻ tự tin và tôn quý.
Ngồi ở khoang tàu hạng hai này hình như không hề hợp với khí chất của bọn họ.
Diệp Thành tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, ông cụ ngồi chính giữa, cô gái thì ngồi sát cửa sổ.
Ông cụ mỉm cười nói: "Minh Nhan, ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi? Tâm phải hòa vào thế gian mới có thể tìm được cảnh giới và cơ duyên tốt hơn. Cháu cứ giam mình ở tầng cao thì bao giờ mới có đột phá lớn được?"
Cô gái nghe vậy thì thè lưỡi, thỏ thẻ: "Cháu luyện võ mới mười năm mà đã luyện được tới Minh Kình rồi, người ta đều nói cháu là thiên tài đấy..."
Ông cụ nghiêm túc nói: "Sau Minh Kình còn có Ám Kình, sau đó còn có phóng thích nội kình, đạt được đến phóng thích nội kình thì mới có thể trở thành đại sư võ đạo. Cháu cảm thấy với tốc độ của cháu bây giờ, đến tuổi của ông có thể trở thành đại sư võ đạo không?"
Diệp Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe vậy thì thấy thầm kinh ngạc. Không ngờ hai ông cháu ngồi bên cạnh anh lại là võ sĩ luyện thể.
Nhưng võ sĩ trong mắt người tu tiên cũng chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến mà thôi.
Trong giới tu tiên, võ sĩ chính là đầy tớ của người tu tiên.
Trong giới tu tiên thường hay xảy ra cảnh nguyên một tông môn võ sĩ cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho một người tu tiên. Mục đích của họ chính là hy vọng lúc nào đó người tu tiên vui vẻ sẽ thưởng cho họ một viên đan dược hoặc một công pháp cấp thấp.
Võ sĩ tu tiên cực kỳ khó khăn, nói khó nghe thì võ sĩ mà muốn tu tiên thì hệt như khỉ mà muốn biến thành người.
Nhưng đối với võ sĩ mà nói, trong một trăm nghìn người cũng khó có được một người có thể tu luyện đến mức độ phóng thích nội kình ra ngoài, trở thành đại sư võ đạo.
Nhưng cho dù là đại sư võ đạo thì cũng chẳng đỡ nổi cái dí đầu ngón tay của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Lúc Diệp Thành khai tông lập phái ở giới tu tiên, có 81 tiên đồ, 1800 đồ tôn, đồ đệ của đồ tôn thì có 20 nghìn người, còn số võ sĩ phụ thuộc dưới tông môn của anh thì có đến mấy triệu, gặp anh như gặp Thần!
Thế nên Diệp Thành không hề xem trọng hai ông cháu này. Chỉ dựa vào hơi thở anh đã có thể cảm nhận được cô gái mới chỉ vừa luyện tới Minh Kình, ông cụ thì mạnh hơn chút, cũng mới đạt tới Ám Kình mà thôi.
Người thế này không xứng để quét rác trong tông môn của anh nữa là.
Lúc này ông cụ cố ý hạ thấp giọng, nói với cô gái bằng giọng nói có mang theo nội kình: "Minh Nhan, con đường của võ sĩ giống như tay không leo lên trời, cháu nhất định phải cố gắng trở thành đại sư võ đạo thì mới có thể tiếp xúc với tầng lớp cao hơn. Gia tộc của chúng ta đã mấy mươi năm chưa từng xuất hiện đại sư võ đạo nào rồi, cháu là người có cơ hội nhất".
Hòa lẫn nội kình vào giọng nói có thể đảm bảo giọng nói được nội kình bao bọc, để thực hiện "truyền đạt chuẩn xác". Ông cụ làm như vậy trên lý thuyết thì chỉ có cô gái ngồi bên cạnh mới nghe được.
Nhưng ông ấy không biết Diệp Thành ngồi bên cạnh là tu sĩ trùng sinh, tuy linh khí trong cơ thể chỉ còn sót lại chút ít, nhưng mấy trò vặt của võ sĩ này không qua mắt được anh.
Lúc này cô gái cũng dùng nội kình bao bọc giọng nói, kiên định thưa: "Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ dốc toàn lực! Bất luận thế nào cháu cũng sẽ tu luyện tới mức độ phóng thích nội kình ra ngoài, trở thành đại sư võ đạo!"
Diệp Thành nghe đến đây bỗng nhiên phì cười.
Đúng là võ sĩ hệt như kiến hôi, hơn hai mươi năm mới tu luyện được đến Minh Kình mà còn vọng tưởng trở thành đại sư võ đạo? Nực cười!
Mà cho dù là đại sư võ đạo thì cũng chẳng là gì trước tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Lúc này, cô gái vừa tuyên bố ý nguyện lớn lao của mình thì đột nhiên nghe Diệp Thành cười khinh. Đột nhiên cô gái cảm thấy xấu hổ, tức giận hỏi: "Này, anh cười gì thế?"
Ông cụ vội dùng nội kình quát: "Minh Nhan, không được vô lễ, cậu ta là người bình thường, không thể nghe được chúng ta đang nói gì!"
Bấy giờ cô gái mới chợt vỡ lẽ, nhưng vẫn tức giận trợn mắt với Diệp Thành. Cô gái nói: "Đang yên đang lành đừng có cười lung tung, dễ ăn đập lắm đấy!"
Diệp Thành chậm rãi mở mắt ra, nhìn cô gái, trên mặt tràn ngập vẻ khinh bỉ hỏi: "Sao? Tôi cười hay không đến lượt cô quản chắc?"
Cô gái tức giận: "Anh đừng có mà kiêu căng! Thứ không biết trời cao đất dày!"
Diệp Thành cười khẩy: "Ếch ngồi đáy giếng lại bảo người khác là không biết trời cao đất dày, nực cười".
"Anh...", cô gái siết chặt nắm đấm, các khớp tay kêu rơm rớp, bực tức nói: "Để tôi dạy cho anh một bài học!"
Diệp Thành nhếch mép khinh bỉ, ngạo mạn nói: "Cô gái nhỏ, hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt nên tặng cho cô một câu, cô nghe cho kỹ".
Nói rồi Diệp Thành hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Hai mươi còn chưa qua thì cả đời đừng mơ thành!"
Cô gái nghe không hiểu ý câu nói này nhưng ông cụ ngồi bên vốn dĩ thần thái rất thản nhiên nhưng lúc này lại đột nhiên thấy hoảng hốt!
Ông cụ khiếp sợ nhìn Diệp Thành, ấp úng hỏi: "Cậu bạn, xin hỏi tôn tính đại danh? Cậu tới từ thế gia nào thế?"
Diệp Thành thản nhiên đáp: "Ông không xứng được biết tên của tôi!"