Edit:Bạc
Beta:Mun
Lúc Tô Anh tốn công tốn sức nghĩ về nơi ở mới của cột lông xanh và cột lông đỏ. Khương Triết đã vì cô mà tính toán hết rồi, chỉ là anh không nói cho cô biết, Tô Anh là người cuối cùng biết được.
Kể từ lần cuối cô trở lại, thỉnh thoảng Lâm Thành Phong có đến tìm cô chơi, có tò mò hỏi chuyện hai cái cây là sao, Tô Anh thực sự không giải thích được, bởi vì chính cô còn không rõ hai cái cây này thuộc giống loài nào, tuy rằng là do chính cô gieo trồng, nhưng có thể hai chúng nó là hai chủng loại biến dị, Tô Anh còn tìm hiểu một chút qua sách vở, nhưng đều không tìm được giống loài nào tương tự như chúng nó.
Dù tính như vậy, Tô Anh vẫn dẫn Lâm Thành Phong đi vào trong núi một chuyến, cho đến lúc đi về, Lâm Thành Phong còn có chút không nỡ rời đi, hình như còn muốn ở lại, đáng tiếc là anh rất bận, thời gian của anh không thể để trống quá nhiều.
Hôm nay cuối cùng anh cũng để trống được nửa buổi chiều, đeo balo tới tìm Tô Anh: Anh Anh, chúng ta đi leo núi!
Anh hứng thú bừng bừng, lại không ngờ Khương Triết lại ngăn ở trước mặt, nói: Bọn anh có việc rồi.
Lâm Thành Phong: ... Em đã hẹn trước với Anh Anh rồi.
Anh nhìn Tô Anh, giọng điệu khẩn thiết: Đúng không Anh Anh? Tối hôm qua anh đã gọi điện nói trước rồi!
Tô Anh gật đầu, đột nhiên Khương Triết lại đây, nói muốn mang cô tới một nơi, cô cũng không ngờ, trước đó anh không nói qua một tiếng nào cả, cô cũng không nghĩ hôm nay anh lại tới.
Nếu không gấp, thì hôm nào đó chúng ta sẽ đi sau? Cô nói với Khương Triết, dù sao giờ cô cũng không bận.
Khương Triết lạnh lùng liếc mắt nhìn, khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc gì: Ừ.
Tô Anh: ...
Lâm Thành Phong: ...
Không hiểu sao cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Dù sao lúc Khương Triết đồng ý, anh cũng không nói thêm gì cả. Anh trở về công ty, Tô Anh và Lâm Thành Phong thì đi lên núi.
Lúc Tô Anh và Lâm Thành Phong còn chưa tới đỉnh núi, cột lông xanh đã biết được tin, đã sớm chạy đến chân núi đón cô, lung la lung lay chạy tới, Lâm Thành Phong còn vui vẻ hơn cô, chạy đến, lập lức lấy balo đeo trên người cột lông xanh, còn mình thì nhẹ hẳn đi, cột lông xanh giống như đã quen rồi, bộ dáng ngốc nghếch lắc lư qua lại.
Tới đỉnh núi rồi, Lâm Thành Phong liền chạy theo cột lông xanh, không hiểu sao rõ ràng không hiểu ngôn ngữ của nhau, thế nào lại ríu ra ríu rít giống như có tiếng nói chung. Tô Anh cũng không quan tâm họ làm gì, cô đi tìm sơn trưởng.
Tuy không nghe hiểu ngôn ngữ của chúng nó, nhưng xem tình trạng của cột lông xanh, cô vẫn cảm giác được chúng nó vẫn rất tốt, vậy là ổn rồi.
Cô ở trên núi chơi một lúc, Lâm Thành Phong đi chơi một vòng, cuối cùng cũng quay về, dáng vẻ vô cùng phấn khích: Anh Anh, em xem, cột lông xanh đưa cho anh đấy!
Tô Anh liếc mắt nhìn một cái, là một loại quả dại.
Cô cười nói: Anh nếm thử xem?
Lâm Thành Phong lập tức lắc đầu: Không, anh muốn đem về nhà cất kĩ.
Chúng nó còn có rất nhiều.
Vậy cũng không nỡ!
...
Anh vừa dứt câu, quả nhiên cất trái dại đó vào trong túi, vỗ vỗ.
Tô Anh nghĩ, thật ra Lâm Thành Phong có thể chơi với cột lông xanh, có khả năng rất lớn là do hai người đều có chút ngốc ngốc.
Lâm Thanh Phong lại nói: Anh Anh, lâu nay chúng nó luôn ở trong núi sao? Bọn chúng ngốc lắm, nếu không cẩn thận bị người khác phát hiện, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó hay không?
Tô Anh cũng lo lắng sốt ruột, nhưng có thể chắc chắn cột lông xanh không ngốc, nếu nó có ngốc, còn có cột lông đỏ bên cạnh, lần trước có thể trèo đèo lội suối đi tìm cô, nhất định có bản lĩnh, nhưng ngay cả như vậy, vẫn không có cách nào khiến người khác yên tâm.
Chạng vạng tối, Lâm Thành Phong và Tô Anh xuống núi, Khương Triết đang ở chân núi đón cô.
Lâm Thành Phong vẫn còn nhiệt tình: Cùng đi ăn cơm chiều đi, vừa hay Đào Đại thiếu và Triệu Nhị đều ở Quân Duyệt, cùng đi đi.
Tô Anh nghe đến tên Triệu Vũ, ngẩn người.
Khương Triết liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong một cái: Dạo này nhàm chán lắm hả?
Lâm Thành Phong: ...
Đe doạ một cách trần trụi!
Nhưng nghĩ đến anh đã cùng Tô Anh chơi cả buổi, nên không dám nói thêm gì cả, gục đầu tự mình đi tới Quân Duyệt.
Lúc Đào Nhiên chỉ thấy một mình Lâm Thành Phong đến đây, liền nhớ trước đó Lâm Thành Phong có nói cậu ta dẫn Tô Anh đi ra ngoài chơi, nhịn không được hỏi: Khương Triết và bé hoa nhài không đi cùng sao?
Hỏi xong, mắt anh nhìn Triệu Vũ ngay bên cạnh, mặt người đàn ông tràn đầy sự lạnh nhạt, nét mặt nhìn không ra cái gì bất thường, giống như không bị lời nói của anh ảnh hưởng. Nếu nhắc đến lúc trước sắc mặt Triệu Vũ còn giãy giụa, thì giờ lại không nhìn ra một chút gì, cũng không ở trước mặt mọi người nhắc đến Tô Anh, thật giống như là chưa từng yêu người đó.
Tưởng Diễn có nói qua, đôi khi anh rất hối hận vì đã nắm Triệu Vũ lại khi cậu ấy muốn nhảy theo để bắt lấy Tô Anh vào lần đó. Khi ấy anh ở gần Triệu Vũ nhất, sau khi biết ý định của cậu ta, tất nhiên là liều chết cũng phải ngăn cản, nhưng lại không thể ngăn được Khương Triết đang cách bọn họ một bước chân...
Lúc ấy bọn họ cho rằng Tô Anh và Khương Triết chết chắc rồi, nhảy xuống theo là tìm đến cái chết một cách vô nghĩa, anh vẫn còn tỉnh táo, không lẽ để Khương Triết và Triệu Vũ làm loạn? Khương Triết đã không cản kịp, còn Triệu Vũ thì phải giữ cho chặt.
Kết quả sau đó lại vô cùng ngoài dự đoán.
Triệu Vũ và Tô Anh...
Trời xui đất khiến.
Lâm Thành Phong buông tay, nói: Không có. Em có nói là cùng nhau đi ăn cơm, nhưng Khương Tứ lại dẫn bé hoa nhài đi rồi, còn thần thần bí bí, không cho ai biết, cũng không biết là có chuyện gì.
Triệu Vũ cắn điếu thuốc, cười một tiếng: Làm sao, không có bọn họ thì không thể ăn được hả?
Lâm Thành Phong và Đào Nhiên liếc nhìn nhau, sờ sờ cái mũi.
Đào Nhiên cười nói: Có thể, có thể, có thể, chúng ta tự mình đi chơi với nhau, vừa vặn tổ chức một nhóm để đi chơi, chút nữa lại tới Bách Nhạn Môn?
Triệu Vũ liếc mắt nhìn bọn họ, không từ chối.
- --
Mà ở bên kia, vừa mới xuống núi, Tô Anh lại được Khương Triết dẫn lên lại, nhưng lần này anh đi là một khu vực trước kia chưa từng có ai đặt chân, chắc hẳn chỗ đó là một vùng đất hoang, bây giờ có người khai mở, vậy mà nuôi dưỡng không ít hoa hoa cỏ cỏ, không chỉ có như thế, nhìn xuyên qua màn đêm mờ ảo, cô mơ hồ thấy được bóng dáng của một căn nhà gỗ.
Trong lòng cô đột nhiên nhảy dựng.
Quả nhiên, đường đi càng ngày càng gần, khi đèn pin của anh chiếu tới, ý nghĩ mơ hồ của cô liền được thành hình!
Đằng kia đúng là một căn nhà gỗ, diện tích ước chừng 200 mét vuông, vây bên ngoài căn nhà là hàng rào gỗ, xung quanh hàng rào được trồng rất nhiều loài hoa, đung đưa dưới ánh trăng, đặc biệt lung linh, xinh đẹp.
Mà ở trong sân trước nhà, cột lông đỏ yên tĩnh đứng đó, không nhúc nhích.
Khương Triết mở cửa ra, trong nháy mắt, ánh đèn ấm áp trở thành nơi toả sáng duy nhất trong núi.
Cô đứng yên tại chỗ, bắt đầu nói lắp: Khương Triết, anh... anh đã làm lúc nào?
Khương Triết nói: Sau khi biết đến sự tồn tại của cột lông xanh.
... Nhanh như vậy? Như vậy anh đã sớm vì cô mà suy nghĩ sao?
Cô mím môi nói: Anh cũng chưa bao giờ nói với em, vì sao lúc trước anh còn hỏi em bây giờ nên làm gì với chúng nó?
Khương Triết: Bởi vì anh không chắc chắn, nghĩ em có muốn sống chung với chúng nó hay không, hay để chúng nó ở trên ngọn núi này. Trong thành phố nhiều người phức tạp, cột lông xanh thích chạy khắp nơi, cũng không có nơi tuyệt đối an toàn, không thích hợp cho chúng nó. Hơn nữa chúng nó phải sống gắn bó lâu dài ở một nơi, như vậy không có tự do...
Anh không nói ra câu cuối cùng, nhưng Tô Anh hiểu.
Cô sợ cột lông xanh ở một mình bên ngoài không an toàn, nhưng không thể vì không an toàn mà giam cầm chúng nó, như vậy cũng không tốt, cô biết cột lông xanh thích chạy nhảy ở bên ngoài, giống như vô số lần nó muốn theo cô ra ngoài, muốn giữ chúng nó sống không có tự do, sẽ rất đau lòng.
Cho nên anh xây căn nhà nho nhỏ này ở trong núi sao?
Ừ. Em nghĩ đi, hãy xem đây là nhà của chúng nó, không cần chúng nó lúc nào cũng phải trốn trong hang động nữa.
Ừm...
Cô cúi đầu, dựa vào vai anh: Cảm ơn anh, Khương Triết.
Người đàn ông vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ của cô hỏi: Vào trong xem?
Tô Anh: Ừ.
Đi vào bên trong, Tô Anh mới phát hiện trong phòng đều được trang trí theo phong cách cô thích, vì ngoại trừ đồ nội thất đã được trang hoàng thì còn trồng rất nhiều giàn hoa cố định trên tường, còn có một số kệ hoa bằng gỗ ở khắp mọi nơi, trên đó đều trồng hoa, trồng cây, có loài hoa nở rộ kiều diễm ướt át, có loài lá xanh xum xuê. Những chậu hoa trải rộng ra toàn bộ căn nhà gỗ, thật giống như đang sống giữa rừng hoa.
Chỉ nhìn một cái, cô liền thích vô cùng, hứng thú bừng bừng mà chạy loạn khắp nhà.
Khương Triết đi đến quầy bar, thấy dáng vẻ hào hứng của cô gái nhỏ, anh uống một ly rượu nho, lại đổ thêm một ly đưa cho Tô Anh, cô cười tủm tỉm nói cảm ơn, nhấp một ngụm nho nhỏ: A! Thật ngon!
Khương Triết nhướng mày, thêm lần nữa xác định cô gái nhỏ thật sự rất thích nơi này, tâm trạng của cô vô cùng tốt, vì lúc trước một ngụm thôi cô cũng ghét bỏ, giờ lại bảo uống thật ngon.
Tô Anh thật sự vô cùng thích nơi này, đã như vậy cô càng không cần lo lắng về việc mình phải làm gì nữa.
Khương Triết cười một tiếng: Rất vui sao?
Toi Anh gật gật đầu, tất nhiên là rất vui chứ.
Khương Triết: Nếu anh nói phía sau căn nhà gỗ còn có một nhà kính trồng hoa thật lớn, không biết bé hoa nhài của anh có thể tặng cho anh một nụ hôn không?
Trước mắt Tô Anh sáng ngời, hưng phấn muốn chạy tới sân sau, nhưng cô không quen chỗ này, Khương Triết liền lôi kéo tay cô dẫn đi. Kéo cánh cửa phía sau căn nhà gỗ, ánh đèn toả sáng rực rỡ, lọt vào trong tầm mắt là thảm cỏ, hàng cây xanh xanh, trùng điệp vây quanh, cô ngửa đầu, nhìn xuyên qua cành cây còn có thể thấy ánh trăng trên đầu...
Cực kỳ xinh đẹp.
Cô nhìn ngây cả người.
Khương Triết bẹo cái miệng của cô gái nhỏ, nhướng mày cười.
Tô Anh nhón mũi chân, hôn một cái trên cằm của người đàn ông: Khương Triết, em thật sự rất thích nơi này!
Khương Triết: Cái hôn của em khiến anh không hài lòng đâu.
Tô Anh cười, trừng mắt nhìn người đàn ông.
Có lẽ lúc trước lấy kinh nghiệm từ cột lông xanh, thật sự thì trong phòng ngủ không có lấy một gốc cây nào cả, vô cùng sạch sẽ, ở phía sau cánh cửa phòng ngủ lúc cô bị anh đè lên mà hôn, cô còn có tâm tư nhàn nhã mà nghĩ vẩn vơ, nhịn không được cong cong môi.
Người đàn ông bất mãn, bẹo rồi vỗ cái mông của cô: Nghĩ gì thế?
Tô Anh nhẹ giọng: Nghĩ về anh.
... Ừ?
Phòng ngủ chưa có hoa.
Ừ. Anh cười, ở bên cánh môi ngọt ngào hôn từng chút từng chút: Không chỉ như thế, anh còn đặc việt vì em mà làm tường cách âm.
Tô Anh: ... Anh đủ rồi nha.
Hoàn cảnh ấm áp như thế này, không cần vấy bẩn nó thế đâu.
Khương Triết: Không đủ.
Anh lại lần nữa phủ lên môi cô, hôn qua cái cằm kiêu nhã, lướt qua cần cổ thiên nga thon thả, dừng tại xương quai xanh tuyết trắng và bộ ngực sữa lưu luyến không rời.
Ánh đèn ấm áp mờ ảo xung quanh, hình bóng mờ nhạt, cô quay đầu đi, thấy ánh đèn hắt ngược lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông, tấm lưng thon dài, chôn đầu ở trong lồng ngực cô, mà cô thì đang ngẩng cao đầu, đôi tay ôm đầu anh, thân thể gắn kết, khó xa khó rời.
Cả người cô mềm nhũn, qua một hồi lâu, cuối cùng người đàn ông cũng cho cô mặc quần áo, anh cắn vành tai đỏ hồng của cô gái nhỏ, âm thanh khàn khàn, thấp giọng cười.
Tô Anh bị cười mà không hiểu vì sao, liền hừ một tiếng. Khương Triết: Bé hoa nhài của anh ăn thật thơm, thật ngon.
.............Ha.
(Lời editor: Ủa vậy là xong hay chưa làm gì?:))))
- -
Giờ xem như đã giải quyết được vấn đề chỗ ở của cột lông xanh và cột lông đỏ, thật ra thì giống như hiện tại cũng tốt, không quá mấy ngày, cô mang theo xương rồng đi vào trong núi, tuy rằng cô không nghe hiểu ngôn ngữ của chúng nó, nhưng cô trở về cũng kể chuyện trong núi của chúng nó cho bọn trong nhà nghe, nghĩ bọn trong nhà cũng tò mò, xương rồng lại có tình cảm cùng chu du khắp nơi với cột lông xanh, nhất định muốn đi xem coi thế nào, vì thế cô liền mang nó đi.
Quả nhiên cột lông xanh cũng rất vui vẻ, nâng xương rồng chạy loạn khắp nơi.
Tô Anh cũng rất vui vẻ, cho xương rồng ở trong núi chơi mấy ngày.
Hiện giờ không có chuyện gì làm phiền đến cô, đa phần thời gian của cô là để luyện tập tâm thực vật, tuy rằng tới bây giờ đều chưa thấy hiệu quả. Rất nhanh thời tiết càng ngày càng nóng, lúc mùa hè tới, có một chiếc xe hơi màu đen dừng tại trước cửa nhà cô.
Lão tiên sinh cho mời.
Tô Anh nhớ ông ấy, lần đầu tiên cô tới nhà cũ Khương Gia, lúc gặp Khương Chí Thành cũng là ông ấy tới đón cô, bây giờ....
Xin chờ một lát, tôi đi sắp xếp việc trong nhà một chút.
Vâng. Cô cứ bận việc của mình.
Tô Anh trực tiếp đóng cửa hàng, trận thế đối phương quá lớn, nhìn qua cũng không thân thiện lắm, khiến Trần Thục Phân cũng phải đi qua xem sao, lo lắng hỏi: Không có việc gì chứ?
Tô Anh lắc đầu nói: Không sao cả, là ông nội Khương Triết muốn gặp con, con đi một chút sẽ về.
Trần Thục Phân càng thêm lo, Khương gia là nhà có tiền, vừa nhìn qua là thấy không có ý tốt: Đi không khéo còn bị nhục nhã!
Cho đến lúc Tô Anh đã đi rồi, nghĩ tới nghĩ lui, bà hỏi Lưu Vận một chút: Tô Anh có bao giờ nói quan hệ của con bé với Khương gia là như thế nào không? Hôm nay con bé đi gặp ông nội Khương Triết, không phải là muốn tống cổ con bé, muốn con bé tránh xa Khương triết một chút chứ?
Lưu Vận khịt mũi: Nếu thật là như vậy, Khương Triết mà biết chắc chắn sẽ tức chết!
Nhưng thật ra cô có biết đôi chút, trong nhà Khương Triết không hài lòng với Tô Anh lắm, nhất định sẽ không đồng ý cho kết hôn, nhưng Khương Triết lại nhất định phải là Tô Anh. Quan hệ này sẽ càng phức tạp, không chừng lại trở thành một trận chiến gia đình!
Lưu Vận cũng mặc kệ mấy thứ đó, cô chỉ không muốn Tô Anh bị bắt nạt, hay để người ta ăn hiếp, vì vậy sau khi nói chuyện với Trần Thục Phân, cô gọi điện thoại cho Khương Triết.
Vốn dĩ cô không có số điện thoại của Khương Triết, chỉ là khoảng thời gian trước kia đột nhiên anh ta tặng quà cho cô, lại đưa thêm danh thiếp, làm sao cô lại không thấy được mục đích của anh ta chứ? Một người đàn ông như Khương Triết không bao giờ coi trọng việc này,... thế nhưng bây giờ lại đang lấy lòng cô?
Lưu Vận giật mình một lúc lâu, nói cho Tô Anh nghe mà cô ấy cũng không ngạc nhiên, còn bảo cô cứ giữ lấy mà xài, kể từ lúc đó, Lưu Vận biết Tô Anh thật sự đã chấp nhận Khương Triết rồi, nếu không sẽ không như vậy....
Mà hiện giờ, cô trực tiếp tìm Khương Triết.
Lúc Khương Triết biết được tin này, vừa ngoài dự đoán vừa không.
Anh đứng dậy, đi đến trước cửa sổ lớn sát đất bằng kính.