Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 207 - Lần Đầu Gặp Mặt

Trước Sau

break


Tô Anh không ngờ nơi trợ lý Diêu đưa cô đến lại là Khương thị, tuy là cô dùng thang máy chuyên dụng lên thẳng văn phòng của Khương Triết nên không chạm mặt bất kỳ ai, cho dù là mấy thư ký trong phòng, nhưng vẫn khiến cô có chút khó chịu.

Sao lại đưa tôi đến đây?

Ở kiếp trước, Tô Anh đã từng đến đây rồi, chỉ là không đến thường xuyên, trong trí nhớ của cô vẫn mơ hồ có bóng dáng nơi đây.

Cách bày trí trong văn phòng của Khương Triết cũng lạnh lẽo đáng sợ giống như con người của anh vậy, lấy màu đen làm chủ đạo, phong cách trang hoàng nghiêm túc, ngược lại có ánh đèn chiếu xuống cực kỳ sáng sủa, đối lập như vậy, vừa nhìn một cái đã khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi mình đến đây đã bị không khí nghiêm túc lạnh lẽo của nơi này làm chấn động, cũng có thể một phần là từ người đàn ông này, chỉ một ánh mắt đã khiến người ta dè dặt cẩn thận, thế nên cả người cô cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, làm cái gì cũng đều cẩn thận dè dặt, không dám có chút qua loa. Lúc ấy cô còn nghĩ, đến cô mà còn như vậy thì chắc chắn những nhân viên của anh càng sợ anh hơn.

Hiện giờ lại một lần nữa đến nơi này, cô không còn khẩn trương như lần đầu tiên đến ở kiếp trước nữa, nhưng cũng không thoải mái cho lắm.

Sao lại là nơi này?

Không phải đi ăn cơm sao? Cô cho rằng sẽ đến thẳng nhà hàng nào đó.

Khương Triết cũng là nhất thời nảy ra suy nghĩ này, anh không muốn cô một mình ngồi đợi rồi lại suy nghĩ lung tung, thế thì chi bằng đưa cô đến bên cạnh mình.

Khương Triết: Buổi chiều còn có cuộc họp.

Tô Anh bĩu môi: Vậy mà anh còn gọi em đến ăn cơm với anh, anh bận như vậy, lại làm phiền anh rồi.

Hay tay cô chống trước bàn làm việc, nhíu lông mày nhìn người đàn ông anh tuấn đang dựa vào chiếc ghế đen phía trước. Thật sự có cảm giác anh như khối băng vậy, cho dù là dáng vẻ cong khóe miệng lên mỉm cười cũng mang theo sự lạnh lẽo, tựa như hòa vào cái không khí lạnh lẽo trong phòng này, có lẽ từ khi còn bé anh đã có dáng vẻ lạnh nhạt như vậy.

Khương Triết buông cây bút máy màu đen trong tay ra, vẫy vẫy tay, lạnh giọng: Anh Anh, đến bên cạnh anh này.

Tô Anh cười, lắc đầu: Không đến.

Khương Triết nhướng mày: Buổi sáng anh còn khen em gần đây thật ngoan đấy.

Tô Anh nói: Em không nghe thấy.

Khương Triết cười, dáng vẻ thong thả ung dung: À, vậy sao.

Vừa dứt lời, người đàn ông vốn dĩ đang ngồi sau bàn làm việc bỗng dưng đứng dậy, thân hình anh cao lớn mà rắn rỏi, Tô Anh vốn dĩ đang cúi đầu nhìn anh, hiện giờ cô liền ngẩng đầu lên, cảm giác áp bách cực kỳ mãnh liệt ập vào trước mặt!

Anh vòng qua bàn làm việc, đi đến gần cô.

Tô Anh bị hơi thở của đàn ông ép bất giác lui về phía sau vài bước, lại bị anh ôm lấy vòng eo của mình, cố định ở trước bàn khiến cô không thể động đậy, anh mỉm cười hỏi cô: Trốn cái gì?

Tô Anh chớp chớp mắt: Không có trốn mà.

Khương Triết cong khóe miệng, nở nụ cười cưng chiều nói: Bảo bối.

Tô Anh nhìn anh, người đàn ông hơi dùng lực bế cô đặt lên bàn làm việc, Tô Anh kinh ngạc khẽ hô: Này! Hai tay cô chống phía sau, anh ép thân thể đến gần, bàn tay chống ở hai bên, như có như không chạm vào người Tô Anh.

Tô Anh hơi ngửa về phía sau, nhưng vẫn bị hơi thở mát lạnh của anh bao phủ, mặt cô ửng đỏ, ấp úng nói: Khương Triết, anh cách xa em ra một chút đi!

Khương Triết nhàn nhạt, hơi thở của cả hai như đang quấn quýt với nhau, chóp mũi dán chóp mũi, âm cuối của anh nhẹ nhàng khiêu khích: Hửm?

Tô Anh né tránh anh, nhỏ giọng nói: Đang trong giờ làm việc, không được làm vậy.

Khương Triết cười: Làm vậy là làm gì?

Tô Anh: ......

Cô trừng anh một cái, còn giả vờ nữa à.

Khương Triết cười khẽ, cúi đầu hôn lên cánh môi ướt át căng mọng của cô một cái, vừa chạm vào liền tách ra: Là như thế này? Hay là, tầm mắt của anh dừng ở bộ ngực cao ngất của cô, đưa một tay ra xoa nắn: Hay là như vậy?

Tô Anh trừng lớn đôi mắt, khuôn mặt càng hồng hơn, anh cười khẽ, chỉ nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái liền buông lỏng ra, dịu dàng lịch lãm, không hề giống như mình đang giở trò lưu manh, ngược lại là dáng vẻ vô cùng đứng đắn, sau lại ôm lấy vòng eo Tô Anh để thả xuống đất. Khi chân Tô Anh đứng trên mặt đất thì cảm giác an toàn lại trở về, cô trừng mắt với Khương Triết, còn người đàn ông kia lại vờ như mình chưa làm gì cả, ung dung xắn ống tay áo lên đến khủy tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Đi thôi, trước tiên đi ăn cơm trưa nào. Phong thái anh ung dung thong thả: Có thể ở bên cạnh bé hoa nhài của anh bốn mươi phút.

Tô Anh liền dựa đầu vào bờ ngực rắn chắc của anh, muốn cắn anh một cái. Anh thật là......

Khương Triết giữ chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo của cô, mỉm cười: Không được nói nữa, chờ đó cho anh!

Tô Anh: ...... Vừa ăn cướp vừa la làng!

Cơm trưa không ăn ở văn phòng mà là một phòng nghỉ khác, tuy nơi này là văn phòng của Khương Triết, nhưng cũng có phòng nghỉ và phòng tắm, ngoại trừ không có phòng bếp ra thì những thứ khác đều đầy đủ, cho dù có ở lại đây cũng hoàn toàn không vấn đề.

Trên bàn cơm bày toàn những món chay mà Tô Anh thích ăn, thêm một bát tổ yến, dù không ăn thịt nhưng sắc hương vị đều đầy đủ cả, nhìn vào có cảm giác thèm ăn.

Lúc ăn cơm, Khương Triết sờ sờ hai má phồng to vì đang nhai cơm của cô. Ăn nhiều một chút đi, người em gầy quá.

Tô Anh khịt mũi với anh.

Khi ăn cơm Khương Triết không thích nói chuyện, một câu này đã xem như đặc biệt, cho đến khi buông đũa cũng không nói thêm chữ nào, anh dùng khăn tay lau miệng, Tô Anh cũng ăn được khá nhiều, hiện tại còn đang ăn một phần điểm tâm ngọt.

Khương Triết nói: Anh sẽ nói cho em biết một chút tin tức của Hoắc Khâu.

Tô Anh lập tức truy vấn: Cậu thế nào rồi? Không bị thương chứ?

Từ sau khi trở về cô vẫn không có tin tức của Hoắc Khâu, lần trước bị hoảng sợ nên cô chỉ nhìn thoáng qua vài phút ngắn ngủi, hiện giờ nghĩ đến giống như là ảo giác của mình vậy, tất cả đều là do cô tự tưởng tượng ra khi gặp nạn thôi.

Nghe nói là bị thương nhẹ, hiện tại đã không sao nữa rồi. Khương Triết nói: Hoắc Khâu và Triệu Quyền muốn bắt cha của Diêu Lượng là Diêu Bang về quy án, còn cả Tưởng Long đang trốn ở nước ngoài nữa, những người này vẫn còn ở bên ngoài nên không yên tâm.

Tô Anh: Cậu của em và anh Triệu Quyền có biết Diêu Bang đang trốn ở đâu không?

Khương Triết: Việc này em không cần lo, bọn họ biết nên làm như thế nào mà.

Huống chi có tin tức của anh nữa, những người kia không còn tung tăng được bao lâu, đến lúc đó Tưởng Long hay Diêu gia đều sẽ không thiếu một ai.

Tô Anh nhíu mày, quả thật cậu của cô và Triệu Quyền rất lợi hại, chắc chắn sẽ tìm được bọn người kia, cô chỉ lo lắng bọn họ sẽ bị thương, loại lo lắng này, chỉ cần nghĩ tới sẽ có cảm giác trái tim như đang treo lơ lửng giữa không trung vậy.

Cô nói: Từ sau lần đó, em rất muốn gặp cậu, cho dù không thấy mặt thì gọi điện thoại hoặc là báo về chút tin tức cũng được.

Khương Triết nói: Không cần vội, sẽ có cơ hội thôi.

Tô Anh cười tủm tỉm gật đầu: Vâng!

- --

Trợ lý Diêu dẫn theo một thư ký vào thu dọn bát đũa, Tô Anh lại ăn thêm một ít cà chua đã rửa sạch, cà chua thật ngọt, trái nào cũng tươi mới, cắn một miếng khiến mặt cô phinh phính đáng yêu như một chú sóc con.

Khương Triết biết miệng của cô gái nhỏ đến cỡ nào, đầu lưỡi anh chui vào có thể khiến cho cô không thở nổi mà chỉ có thể liên tục kêu a a , đáng thương xin tha.....

Ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn dừng lại ở trên người cô gái nhỏ, không dời đi dù chỉ nửa giây, thậm chí còn rất hiếm có mà cầm lên một quả cà chua rồi bỏ vào trong miệng, Tô Anh cười tủm tỉm: Ngọt chứ!

Khương Triết: Ừm.

Tô Anh liền thuận tay đút cho anh một quả, anh ăn xong, nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của cô gái nhỏ, ngón cái vuốt ve cánh môi cô, vừa chạm vào liền tách ra ngay, như là có điều ám chỉ nào đó.

Tô Anh không nhịn được run lên, cô cúi đầu, nghiến răng khiến lợi hừ , người đàn ông này!

Trợ lý Diêu đã sớm nhìn quen dáng vẻ của Khương Triết khi ở trước mặt Tô Anh, ngay cả thời điểm Khương Triết ăn nói khép nép anh cũng đã thấy, đương nhiên những lúc cưng chiều là không thể thiếu, giờ phút này anh không hề có một chút khiếp sợ và kinh ngạc nào, ngược lại thư ký mà anh đưa vào theo lại hơi khiếp sợ, nên cầm bát đũa có chút va chạm, rơi lại lên mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Khiến cho Tô Anh ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Khương Triết nhíu mày không kiên nhẫn.

Cô ấy hoảng hốt: Xin lỗi, tôi trượt tay.....

Trợ lý Diêu nhắc nhở: Cẩn thận một chút.

Vâng, tôi biết rồi, xin lỗi ạ, rất xin lỗi ạ, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn!

Nhưng trợ lý Diêu lại nghĩ, không có lần sau đâu, Khương Triết không bao giờ muốn trong văn phòng của mình lại xuất hiện cái gì gọi là ngoài ý muốn hay là không cẩn thận .

Trợ lý Diêu: Ừ, cô đi ra ngoài nghỉ ngơi trước đi, chỗ này để tôi.

Vừa dứt mấy lời này, cô gái trẻ mắt ngập nước muốn khóc, cô ấy cắn môi nhìn trợ lý Diêu, rồi lại nhìn Tô Anh, cuối cùng nhìn về phía Khương Triết, rồi rất nhanh liền rũ mắt xuống, dáng vẻ rất cẩn thận.

Tô Anh: .....

Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà, cô đừng khóc..... Nhưng Tô Anh còn chưa nói xong, Khương Triết đã kéo cô đứng dậy: Đi thôi. Ăn cơm xong không thể cứ ngồi như vậy, cần phải vận động.

Nhìn thấy Khương Triết dẫn theo Tô Anh rời khỏi phòng, sắc mặt thư ký kia càng trắng xanh, trợ lý Diêu nói: Cô đi nghỉ ngơi đi.

Tôi...

Mau đi đi!

.....

- --

Khương Triết dẫn cô trực tiếp ra khỏi phòng nghỉ, đi sang phòng ngủ bên cạnh, nói là phòng ngủ, nhưng diện tích căn phòng rất lớn, đầy đủ bàn đọc sách, kệ sách, tủ quần áo, sô pha, TV, bên cạnh cửa sổ còn đặt một chiếc máy tập chạy bộ.

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Anh vào đây, cô hết sức tự nhiên mà đi đến trước máy tập: Được thôi, vận động.

Khương Triết xoa xoa đầu cô: Thể lực quá kém.

Tô Anh không tán đồng: Sáng tối em đều có chạy bộ, còn thường xuyên leo núi để rèn luyện, thể lực thật sự tốt!

Khương Triết liếc cô một cái, cười như không cười.

Nhưng khi anh hôn cô thì cô lại hít thở không thông, người mềm nhũn mà dựa lên trên người anh, giọng anh có chút khàn khàn: Yếu ớt, anh cũng không dám dùng sức.

Tô Anh: .....

Cô dựa vào lòng anh bình tâm lại một lát, cho đến khi khuôn mặt không còn nóng như vậy nữa, mới bĩu môi, đi đi lại lại vài vòng tại chỗ, sờ sờ khuôn mặt nóng bừng, chỉ là không được bao lâu đã dừng lại.

Khương Triết lại đột nhiên có việc nên đi văn phòng, Tô Anh quay đầu nhìn vài lần, cuối cùng vẫn không đi theo mà ở lại, mở máy chạy bộ.

Anh đi ra ngoài không được bao lâu, rất nhanh đã quay lại: Anh Anh, đến đây.

Tô Anh nghi hoặc, nhảy xuống khỏi máy chạy bộ, vừa đi đến bên cạnh anh vừa hỏi: Hả? Có chuyện gì ạ?

Khương Triết nắm lấy tay cô, dẫn cô đi ra ngoài.

Dù thế nào Tô Anh cũng không nghĩ đến, lại gặp Trình Ngọc Thư ở chỗ này.

Trình Ngọc Thư cũng có chút ngoài ý muốn khi gặp Tô Anh trong tình huống này, cho dù bà đã sớm xem ảnh chụp của cô.

Tô Anh phục hồi lại tinh thần, cô muốn buông tay Khương Triết ra nhưng lại bị anh nắm chặt lấy.

Khương Triết nói với Trình Ngọc Thư: Đây là bạn gái của con, Tô Anh.

Trình Ngọc Thư nhìn Tô Anh, Khương Triết lại nói với Tô Anh: Mẹ anh, trước cứ gọi dì đi.

Tô Anh: .....

Trình Ngọc Thư: ......

Thật ra Tô Anh còn rất hiểu Trình Ngọc Thư, thoạt nhìn bà rất dịu dàng và dễ ở chung, nhưng kỳ thật lại không khác mấy so với Khương Triết, có khác thì chỉ là lạnh nhạt.

Tô Anh lễ phép: Chào dì ạ, cháu là Tô Anh.

Trình Ngọc Thư mỉm cười, gật gật đầu: Dì biết, dì đã nghe Khương Triết nói về cháu mấy lần, vốn còn định tìm một thời điểm thích hợp để chính thức gặp mặt cháu, không ngờ lại đột ngột như vậy. Khương Triết cũng không nói trước một tiếng với dì.

Khương Triết thật ra lại rất biết điều mà ngoan ngoãn nhận sai: Con sai rồi.

Trình Ngọc Thư nói: Vậy lần sau có cơ hội thì cùng ăn một bữa cơm đi.

Tô Anh cười rồi vâng một tiếng.

Khương Triết đẩy cô ngồi xuống ghế sô pha, trợ lý Diêu bưng một tách trà tới, lần này anh rất khôn ngoan khi không gọi cô thư ký kia giúp đỡ.

Tô Anh cho rằng Trình Ngọc Thư đến tìm Khương Triết có việc nên sẽ ngồi lâu trong chốc lát, cô phải tránh đi.

Nhưng Trình Ngọc Thư lại đứng dậy: Dì chỉ là đi ngang qua, thuận tiện ghé vào xem một chút, vậy không quấy rầy hai đứa hẹn hò nữa, dì phải trở về chăm sóc lão gia tử.

Tô Anh cũng đứng dậy theo: Con cũng cần đi rồi, Khương Triết nói buổi chiều anh ấy còn có mấy cuộc họp, con cũng không quấy rầy anh ấy nữa.

Khương Triết khoanh tay trước ngực, âm thanh lạnh lùng: Hử?

Trình Ngọc Thư nói: Được, vậy chúng ta đi thôi.

Tô Anh: Vâng.

Khương Triết: .....

Trợ lý Diêu đặt trà xuống xong, nhịn cười đi mở cửa.

Khương Triết bất đắc dĩ day day trán, đi theo ra đến cửa thang máy, anh cũng không cần cố kỵ cái gì, cho dù có người nhìn vẫn vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ như thường: Trợ lý Diêu sẽ đưa em về.

Tô Anh vâng một tiếng.

Trình Ngọc Thư liếc Khương Triết một cái, cười lạnh.

Cho đến khi ra khỏi Khương thị, Tô Anh và Trình Ngọc Thư cũng không nói gì không hay, kỳ thật Tô Anh cũng biết, Trình Ngọc Thư cũng không quá vừa lòng về cô, cho dù lúc đó bà thực sự đồng ý thì cũng chỉ là vì Khương Triết quá kiên trì.....

Cũng may hiện tại cô cũng không cần suy nghĩ nhiều, cô chưa từng có những phiền não kia, lần gặp mặt này cô cũng chỉ coi như ngoài ý muốn.

Cô trở về tiệm hoa, đến buổi chiều thì đi vào núi một chuyến, xem cột lông xanh và cột lông hồng thế nào.

Hiện tại chúng nó đã trở thành bá chủ trong núi, chạy loạn khắp núi, mỗi lần cô đến, chúng nó đều sẽ cho cô rất nhiều trái cây và rau dại. Không chỉ có vậy, thậm chí còn có một ít dược liệu, có lẽ là do cây trong núi nói cho chúng nó, mấy thứ kia đều rất tốt cho cơ thể, chúng nó liền vơ vét hết đưa cho cô, nhiệt tình đến mức Tô Anh dở khóc dở cười, bởi vì mỗi lần cô đều phải một mình cõng xuống núi, vì thế liền chất tất cả vào sơn động nhỏ kia.

Tô Anh sửa sang chúng thật tốt, cô nghĩ có lẽ cô nên đổi chỗ ở, nếu có thể thì tốt nhất là có cái nhà đầy hoa, giống như hậu viện của Khương gia vậy, tốt nhất là xây cao một chút, như vậy thì đám cột lông xanh có thể chạy loạn bên trong rồi.

Mỗi lần thấy dáng vẻ ngốc ngốc xoay quanh cô của đám cột lông xanh, thật khiến người ta không yên tâm.
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc