Tới cuối tuần, Lâm Thành Phong ở công ty chiến đấu hăng hái mấy ngày liên tục ít được nghỉ ngơi, hôm nay ở nhà nằm nửa ngày, sau khi ăn cơm trưa anh liền tới tìm Tô Anh chơi. Mới vừa đến tiệm hoa tươi của Tô Anh, anh phát hiện trong tiệm dường như có cái gì đó lạ lạ!
Thủy tiên cùng xương rồng đặt ở trên xe đồ chơi trên mặt đất, bên cạnh bách hợp bày Ultraman uy phong lẫm lẫm, bên cạnh hoa lan là Spider Man, hoa nhài thì dựa vào đàn dương cầm, cây mắc cỡ Tiểu Xảo thì được đặt trên xe kéo, trên cột lông xanh thì treo thật nhiều đèn màu, giống như cây thông Noel...
Đây là trang trí kiểu gì vậy, anh không hiểu được?
Khẩu vị này có chút mặn nha.
Anh nhìn đông một cái sờ tây một cái, còn cầm điều khiển từ xa điều khiển xe chơi đùa, xe con ô ô ô chuyển động lốp xe nhỏ, đong đưa làm hoa thủy tiên nhỏ lắc lư trái phải, hưng phấn cực kỳ.
Thủy tiên vừa hưng phấn vừa kích động: A a a chơi thật thích, hướng phải mau hướng phải!
Xương rồng lại không vui chút nào, kinh hoảng thất thố kêu lên: Mau dừng lại! Sắp đâm tường rồi!
Két!
Xe sắp đâm vào tường lại quay một góc ——
Thủy tiên huýt sáo: Oa ha ha! Anh trai ơi tiếp tục đi!
Xương rồng: ......_(:зゝ∠)_
Muốn chết à.
Không gian của cửa hàng bán hoa quá nhỏ, xe cũng không chạy được nhiều nơi, Lâm Thành Phong buông điều khiển từ xa, cũng mặc kệ hoa thủy tiên gục xuống, lại đi búng búng dương cầm.
Đồ rê mi pha son la si ——
Lâm Thành Phong nhịn không được cười: Bé hoa nhài còn rất biết thưởng thức nha, sáng ý lớn mật, đúng là nhân tài kiệt xuất mà!
Được a, tôi sẽ nói lại cho Tô Anh nghe. Lưu Vận không biết lại đây khi nào, trong tay cô còn cầm một cái chén lớn, trong chén đựng bánh bột ngô được chiên từ bột ngô vàng óng thơm phức. Bởi vì bánh quá thơm, Lâm Thành Phong hít hít mũi, nước miếng chảy ròng! Ngay cả lời Lưu Vận nói cũng không để ý: Tôi muốn ăn!
Lưu Vận cầm chén đưa đến trước mặt Lâm Thành Phong, cười nói: Anh ăn đi, tay nghề của mẹ tôi, chính là đỉnh cao!
Lâm Thành Phong cũng biết đến, lần trước anh đi Lưu gia ăn cơm mừng sinh nhật Lưu Vận, tay nghề Lưu mẹ xác thật làm người ăn còn muốn ăn thêm.
Anh cầm lấy một khối bánh ngô cắn một miếng, hẳn là mới ra nồi, còn nóng hổi, hương vị lại càng ngon, bên ngoài xốp giòn thơm phức bên trong mềm mại, anh giơ ngón tay cái lên, nói: Tôi cảm thấy dì Trần nên mở một nhà hàng cơm Trung Quốc, kinh doanh chắc chắn rất tốt!
Lưu Vận mỉm cười, lại như nghĩ tới cái gì, nói: Mở quán ăn gì đó khả năng không được, chỉ là trước đây tôi đề nghị mẹ viết ra các phương pháp nấu ăn của một số món mà bà ấy sẽ làm, tôi sẽ chụp lại một số cảnh đó, sau đó liên hệ đồ ăn với phong tục lịch sử linh tinh của tổ tiên chúng tôi, viết thành một quyển sách, cũng coi như là sáng tạo phải không? Hơn nữa ngay cả tên sách tôi cũng đã nghĩ kĩ rồi, gọi là 《 Phòng bếp Lưu gia 》!
Lâm Thành Phong ăn bánh ngô, suy tư nói: Đoạn trước nghe tới cũng không tệ lắm, nhưng 《 Phòng bếp Lưu gia 》tên này có phải quá hạ giá hay không? Không hoành tráng, không hay lắm.
Anh nghĩ nghĩ, nói: Nếu là nhà các cô, vậy gọi 《 Gia truyền 》 đi.
Lâm Thành Phong ừ ừ gật đầu, càng thêm nghĩ cái tên《 Gia truyền 》này quá tốt, anh quả nhiên là thiên tài! Lại thấy Lưu Vận nhìn chằm chằm anh, đôi mắt sáng như mắt sói!
Anh lặng lẽ: ...... Tôi chỉ là thuận miệng nói, 《 Phòng bếp Lưu gia 》 cũng khá tốt, cứ để 《 Phòng bếp Lưu gia 》 đi!
Lưu Vận xì cười một tiếng: Xem dáng vẻ ngốc nghếch của anh kìa. 《 Gia truyền 》 khá tốt, nếu quyển sách này có thể thành công, nhất định tôi sẽ dùng tên này.
Thật ra từ rất lâu trước đây cô đã có ý tưởng này, cũng từng trong lúc vô tình có nói qua với người bạn làm bên ngôn ngữ, chỉ là người bạn kia cười nói cô ý nghĩ kỳ lạ, ngay cả đồng nghiệp cũng cảm thấy không thể được, càng miễn bàn đến mẹ cô hoàn toàn không xem trọng, trực tiếp cự tuyệt.
Dần dần chính cô cũng từ bỏ, hôm nay chỉ là trong lúc vô tình cô nghĩ tới, cũng là thuận miệng nói ra, không nghĩ tới Lâm Thành Phong lại không phản bác cô, nói cô tưởng bở, còn khẳng định cô, còn đứng đứng đắn đắn sửa lại cái tên. Cô thừa nhận 《 Gia truyền 》 tốt hơn 《 Phòng bếp Lưu gia 》rất nhiều.
Lưu Vận nghĩ, Lâm Thành Phong thoạt nhìn ngây ngốc giống đứa trẻ chưa lớn, nhưng mà thời khắc mấu chốt, lại đặc biệt có trách nhiệm, giống như đàn ông.
So với Khương Triết chuyên chế cùng Triệu Nhị bá đạo thì tốt hơn, không đúng, phải nói so với đám đàn ông cô biết còn tốt hơn.
Lâm Thành Phong vừa nghe, cái đuôi vểnh lên trời: Đương nhiên, cũng không nhìn xem tôi là ai? Thiên tài Lâm mà!
Lưu Vận cho anh một ánh mắt xem thường nhỏ, Lợi hại lợi hại, tiểu nhân bội phục!
Bình tĩnh, bình tĩnh, đây chìa một tí công lực mà thôi, tùy tiện phát huy đó mà!
......
Da mặt này thật sự còn dày hơn cả tường thành!
Tô Anh nghe được động tĩnh nên đi xuống, nhìn Lâm Thành Phong và Lưu Vận đứng ở cửa sổ, cô đi qua, nói: Nhìn cái gì thế? .
Lưu Vận nói: Tớ đang xem da mặt người nào đó dày bao nhiêu.
Lâm Thành Phong liếc mắt: Nói bừa, rõ ràng là bị tài hoa của tôi làm giật mình tới rồi!
Lưu Vận ha hả: Tài hoa gì chứ, tôi chưa thấy gì cả.
Lâm Thành Phong cười khẽ một tiếng, nói: Phụ nữ các cô, đúng là thích khẩu thị tâm phi, rõ ràng tôi nhìn thấy trong ánh mắt cô toàn là hai chữ —— sùng bái!
Sùng bái cái đầu quỷ nhà anh!
Hừ.
......
Tô Anh nhìn Lâm Thành Phong, lại nhìn Lưu Vận, cười tủm tỉm ngâm nga.
Cô thấy trên tay Lưu Vận bưng bánh ngô, ngửi ngửi cái mũi: Cho tớ hả, vừa rồi ở trên nhà tớ đã ngửi thấy hương thơm rồi.
Cũng mặc kệ bọn họ tranh cãi, cô lấy cái chén lớn trong tay Lưu Vận rồi bước đi, thuận tiện nhéo một miếng bánh ngô cho lên miệng nhỏ, hương vị quả nhiên ngon như trong trí nhớ của cô.
Thật ra Lưu Vận cảm giác bản thân bị vạch trần, có một chút mất mặt, cũng không muốn nói chuyện cùng Lâm Thành Phong nữa, nói: Tô Anh, trong nhà còn có việc, lát nữa tớ lại qua tìm cậu.
Tô Anh nghi hoặc ậm ừ, thấy Lưu Vận đã khua tay chạy xa.
Cô cắn bánh, nhìn nhìn Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong nhún nhún vai, buông tay: Đừng hỏi anh, anh cũng chưa làm gì!
Anh Anh, nơi này của em sao lại bày nhiều đồ chơi như vậy?
Bởi vì em thích.
...... Lý do này, thật sự không thể phản bác được gì.
Lâm Thành Phong sờ sờ cằm, mấy món đồ chơi này đặt ở tiệm hoa tươi thoạt nhìn đúng là có chút kì quái, nhưng bởi vì bố trí thích đáng, thoạt nhìn lại rất đặc sắc, sẽ không có vẻ không hợp nhau, nhưng ngược lại hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, dáng vẻ rất thú vị.
Được rồi, nhìn lâu rồi thật ra cũng không khó nhìn.
Lâm Thành Phong không hề rối rắm, bước đến trước mặt Tô Anh, đoạt lấy cái bánh ngô cuối cùng trong chén, đắc ý dào dạt chớp chớp mắt với Tô Anh.
Tô Anh quay mặt đi, không nhịn cười: Quỷ ấu trĩ.
Anh Anh ngốc!
......
- --
Ngay sau khi Tô Anh cùng Lâm Thành Phong ồn ào nhốn nháo, Khương Triết cũng nhận đến hai tin tức:
Triệu Sùng Sơn lại ý đồ bứt khỏi điều tra của chúng ta, tôi nghĩ hắn ta hẳn là sắp có hành động mới nào đó.
Khương Minh ở nhà Dương Thanh, từ sau lần tời đi tối hôm qua, hôm nay thì vẫn luôn ở đó.
Cơ hồ Khương Triết lập tức nói: Trước hết cứ để hắn cắt đuôi các cậu, chuyện khác các cậu không cần phải xen vào.
Vâng.
Cùng lúc đó, anh nhận được một cuộc điện thoại khác: Nếu đoán không sai, Triệu Sùng Sơn và Khương Minh sắp phải đến đây, không cần rút dây động rừng, tôi phải biết nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hiện tại có thời cơ này, giữa Triệu Sùng Sơn và Khương Minh rốt cuộc có cái gì đó nhìn không ra, chưa biết được gì, tùy tiện ra tay cũng không nên. Huống hồ lão A kia trốn trốn tránh tránh, thật sự cẩn thận, vẫn luôn không lộ diện.
Cảnh sát bên kia mang theo Vương Thực đi tìm đường, tới một trấn nhỏ xa xôi liền không có tiến triển, Vương Thực đần độn, căn bản nói không rõ nguyên do, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy một cảnh tượng, nói là giống như đã từng quen biết, nhưng mức độ đáng tin của lời nói này không cao, vòng đi vòng lại, sự tình tiến triển cũng không thuận lợi.
Nhưng phía bên Tưởng Nghị cũng bị cắt đứt liên hệ, không biết có phải do anh đã phát hiện ra cái gì hay không?
Kể từ đó, đầu mối bên Triệu Sùng Sơn này có vẻ đặc biệt quan trọng.
Lại nói đến Triệu Sùng Sơn, quả nhiên sau khi bỏ lại đám người theo dõi, đi đến tòa tiểu khu lần trước, lúc này đây, hắn ta không đi vội vã, ngược lại tỉ mỉ kiểm tra trong phòng, kéo bức màn khép hờ lên, tín hiệu điện tử bị che chắn, cho đến khi căn phòng này trở nên kín không kẽ hở, không có bất cứ chỗ nào khả nghi, lúc này ông ta mới bật lửa châm thuốc, nằm ở trên sô pha chờ Khương Minh tới.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, tiếng mở cửa vang lên.
Triệu Sùng Sơn cười nói: Khương Nhị thiếu, đã lâu không gặp.
Khương Minh tươi cười ôn hòa: Triệu tiên sinh, để anh đợi lâu.
Hai người tâm tư kín đáo, giờ phút này tươi cười đều có vẻ cực kì giả dối.
Khương Minh ngồi xuống. Tuy rằng hắn muốn hợp tác cùng Triệu Sùng Sơn, nhưng đối với Triệu Sùng Sơn hắn vẫn có chút không tín nhiệm, rốt cuộc Triệu Sùng sơn chính là người Triệu gia, ngày thường lại đi gần Triệu Nhị, cho dù giữa bọn họ đã từng có vài lần giao dịch, nhưng muốn tiến sâu hơn, thì còn phải chờ khảo sát.
Triệu Sùng Sơn lại nói: Ai lại mong vẫn luôn nhàn nhã sống ẩn dật, nghe mệnh lệnh người ta, tùy ý người bài bố đâu nhỉ? Khẳng định Nhị thiếu cũng không muốn, cho nên mới đồng ý gặp mặt tôi, không phải sao?
Triệu tiên sinh nói có lý. Khương Minh đi thẳng vào vấn đề: Tôi nhớ rõ lần trước anh từng đề cập qua, muốn hợp tác với tôi, đúng không?
Triệu Sùng Sơn nói: Nhị thiếu đã nghĩ thông suốt? Anh chuẩn bị làm như thế nào?
Tôi muốn lão gia tử nhà tôi chủ động từ bỏ Khương Tứ. Khương Minh nói rõ: Chỉ cần Khương Tứ còn ở đây một ngày, thì lão gia tử chẳng nhìn thấy được ai, rõ ràng Khương Tứ lãnh tình lại máu lạnh, nhưng lão gia tử lại coi trọng hắn, đáng giận!
Triệu Sùng Sơn cười: Theo tôi được biết gần đây Khương Tứ có vài lần ngỗ nghịch lại ý tứ của Khương lão tiên sinh, đã sớm làm cho ông ấy bất mãn, chỉ cần thêm mấy lần phát hỏa nữa, khẳng định Khương lão sẽ vứt bỏ Khương Tứ.
Khương Minh lắc đầu: Chuyện này tôi biết, nhưng Khương gia người nhiều, không có Khương Tứ, còn có đông đảo chú bác anh em, mỗi người trong số bọn họ không ai là đèn cạn dầu.
Triệu Sùng Sơn nói: Vậy anh muốn làm thế nào?
Khương Minh: Nghe nói gần đây Khương Tứ vẫn xoay quanh Tô Anh như cũ? Ông nói, nếu Tô Anh và lão gia tử đồng thời xảy ra chuyện, Khương Tứ sẽ chọn ai?
Ánh mắt Triệu Sùng Sơn hơi lóe: Chuyện này chỉ sợ không dễ làm? Không nói Khương lão tiên sinh, chỉ nói trong nhà Tô Anh, cũng đã có mấy chục người bảo vệ, nếu muốn cố ý tạo ra sự cố ngoài ý muốn, thật sự không dễ làm.
Khương Minh thở dài: Đúng là không dễ làm. Triệu tiên sinh có cao kiến gì không?
Triệu Sùng Sơn nói: Triệu Nhị, lực lượng của hai người chúng ta muốn đối phó Khương Tứ đúng là có chút khó khăn, nhưng nếu có Triệu Nhị, chuyện này sẽ không giống bình thường.
Nhưng anh và tôi đều biết, Triệu Nhị cùng Khương Tứ là anh em thân thiết, sao cậu ta có thể đối phó Khương Tứ?
Có điều Nhị thiếu không biết, Khương Tứ và Triệu Nhị đều thích Bé hoa nhài, bọn họ vì tranh đoạt cô ta đã sớm đánh nhau vài lần, về điểm này, tình anh em có thể lâu dài sao?
Vậy ý anh là?
Hiện tại Tô Anh không ở bên bất kì người nào, đây là một điểm cân bằng, chỉ cần đánh vỡ điểm cân bằng này, quan hệ giữa Khương Tứ và Triệu Nhị định sẽ không còn như trước nữa.
Triệu tiên sinh muốn một hòn đá ném hai chim?
Đúng vậy, Nhị thiếu thông minh, quả nhiên không thể gạt được cậu mà.
Trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.
Triệu Sùng Sơn nghĩ rất tốt, nhưng Khương Minh lại khịt mũi coi thường, một nữ nhân mà thôi, Khương Tứ và Triệu Nhị sẽ coi trọng đến như vậy sao? Khẳng định sẽ không, cho nên, hà tất quanh co lòng vòng, trực tiếp một lần xử Khương Tứ, bớt đi một đối thủ có lực cạnh tranh mạnh cũng sẽ nhiều thêm một phần hy vọng không phải sao?
Ý tưởng này cực kì điên cuồng, cho dù sự tình thành công cũng không có nghĩa hắn ta có thể không hề bị liên lụy, ngược lại có khi còn làm áo cưới cho người khác, hắn không ngốc, sẽ không làm như vậy, như vậy chỉ có thể quay lại từ đầu.
Triệu Sùng Sơn đột nhiên nhìn về phía cửa sổ, bức màn kia vừa rồi dường như lay động, hắn ta lập tức đi qua, kéo bức màn ra, nhìn ra bên ngoài xem xét.
Khương Minh nhíu mày đi theo: Làm sao vậy?
Triệu Sùng Sơn nói: Gần đây tôi vẫn luôn bị người theo dõi, đối phương lợi hại, vài lần trước muốn tìm ra bọn họ nhưng đều thất bại.
Sắc mặt Khương Minh nháy mắt lạnh đi: Bị theo dõi vậy mà còn tới nơi này gặp mặt tôi? Là sợ người ta không biết chúng ta đang thương lượng cái gì sao?
Yên tâm, tôi cũng không phải là người bình thường, lúc trước tôi đã sớm cắt đuôi bọn họ, nơi này rất an toàn.
Triệu Sùng Sơn nhìn kỹ ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ an tĩnh, hơn nữa lúc trước Khương Minh mua nơi này chính là vì tiện cho việc làm việc, cho nên phía đối diện cũng trống không, không có khả năng bị người nằm vùng.
Khương Minh vẫn không yên tâm như cũ: Tôi nghĩ sắp tới chúng ta vẫn nên đừng gặp mặt, cẩn thận không lại trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Triệu Sùng Sơn: Chuyện bây giờ chúng ta làm vốn nguy hiểm, nhưng chẳng lẽ bởi vì nguy hiểm nên không làm? Tôi làm việc, anh cứ yên tâm, nếu bị phát hiện, tôi còn có thể tới gặp anh sao? Vậy thì tôi cũng quá ngu ngốc rồi?
Triệu Sùng Sơn mấy phen bảo đảm, lúc này Khương Minh mới miễn cưỡng ở lại, lại cùng hắn ta thương lượng hồi lâu, lúc này mới một trước một sau rời đi.
- --
Triệu Sùng Sơn trở lại văn phòng trinh thám, ở trên mạng đăng một tin tức tìm người, thực chất tin tức quan trọng nhất hắn ta muốn truyền đi là: Khương Minh đáp ứng hợp tác.
Làm trinh thám, quả nhiên rất tiện làm việc.
Hắn ta uống ngụm trà, dựa vào ghế suy tư một lúc lâu sau, lại tức nói: Cái lão A này, làm việc quá cẩn thận rồi, vẫn luôn không lộ mặt, kì quái làm người không yên tâm.