Khương Triết đứng chờ dưới một gốc cây, lúc quay đầu lại thì bắt gặp Tô Anh đang ôm hai chậu hoa về, cô không bất ngờ với sự có mặt của anh. Trước hết đặt thủy tiên và xương rồng lên kệ cao rồi hỏi: Anh chờ lâu rồi hả? Sao tới mà không nói với em để em về sớm.
Khương Triết nhìn xương rồng và thủy tiên một chút, sau đó quay đi: Vừa đến thôi.
Vâng, anh có việc gì thế?
Tô Anh đi rót hai ly nước ấm, một ly đưa cho Khương Triết, một ly bị cô đưa lên miệng uống, ngước mắt nhìn Khương Triết, nói: Lát nữa em ra ngoài có việc, nếu anh đến vì có chuyện gấp muốn nói thì anh cứ nói thẳng đi.
Khương Triết nhướng mày: Em đi đâu?
Tô Anh nói: Đi mua chút đồ lặt vặt thôi.
Khương Triết: Vậy chúng ta đi cùng nhau đi.
Tô Anh bất đắc dĩ hỏi: Anh mà cũng đi hả?
Trong trí nhớ của Tô Anh, Khương Triết sẽ không đi mua sắm, không nói gì đến siêu thị, đơn giản là đi dạo phố cũng chưa từng đi, những lúc Tô Anh muốn cùng đi dạo phố, anh đều cho là cô muốn mua cái gì đó, nên trực tiếp gọi điện thoại đem tất cả những mặt hàng mới nhất đến nhà cho cô chọn lựa, việc đó làm mất đi hoàn toàn sự vui vẻ của việc dạo phố nên sau đó cô cũng không có tâm trạng muốn đi nữa.
Khương Triết hỏi lại: Không được sao?
Anh đã đi trước một bước ra ngoài rồi.
Tô Anh gãi gãi lông mày, thủy tiên đã gấp đến không chờ nổi nữa nên thúc giục cô: Anh Anh, Anh Anh! Mau đi đi, đi sớm về sớm!
Xương rồng nói: Nhất định cái xe phải thật cool và ngầu nhé!
Tô Anh nhìn chúng nó, bước nhanh theo.
- --
Đi mua sắm cùng Khương Triết khiến Tô Anh vẫn cảm thấy rất kì lạ.
Không phải anh không thích đi mua sắm hả? Lúc trước... Cô dừng một chút: Trước giờ em không thấy anh đi dạo phố.
Khương Triết đưa mắt nhìn Tô Anh, nói: Anh thật sự không thích, hơn nữa nó quá nhộn nhịp.
Tô Anh nói: ...... Vậy sao anh còn đi?
Khương Triết bình tĩnh nói: Bây giờ anh muốn đi.
Anh cho tay vào túi, bước chân trầm ổn, bước dài bước ngắn gần như đều nhau: Anh tìm em có việc, nhưng chờ em xong chuyện gấp rồi chúng ta nói sau cũng được.
Bước chân của Khương Triết quá lớn, Tô Anh chạy hai bước mới có thể đuổi kịp, cũng bởi vì anh cao lớn phong thần tuấn lãng, dáng người cao gầy đĩnh đạc, khí chất phi phàm, khiến cho rất nhiều người chú ý đến rồi liếc nhìn trộm.
Khương Triết đã quen với việc bị người khác nhìn chăm chú như vậy rồi, mắt anh nhìn thẳng, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Tô Anh cũng xem như không thấy, cúi đầu cười một tiếng, nói: Em muốn mua đồ chơi cho em bé.
Chuyện này đến phiên Khương Triết bất ngờ, anh gần như lập tức nhìn về phía bụng của Tô Anh, với sự thông minh của bản thân anh thừa biết đứa trẻ mà Tô Anh nói không phải là đứa trẻ của cô, nhưng lại không thể tưởng tượng ra tại sao ngay lúc đó bàn tay anh đã đưa qua sờ bụng Tô Anh, bị cô đánh vào tay một cái: Anh làm gì vậy?
Khương Triết cảm giác được mu bàn tay nóng rát, anh nhìn nhìn cô gái với ánh mắt giận dữ, im lặng không lên tiếng: ......
Tô Anh: ......
Cô bất đắc dĩ trợn mắt: Anh nghĩ lung tung cái gì trong đầu vậy!
Khương Triết không nghĩ gì, chỉ là nghĩ đến việc trong bụng Tô Anh sẽ mang thai đứa bé của một người đàn ông khác nên rất đau đầu, hoàn toàn không chấp nhận được, thậm chí bắt đầu hối hận buổi tối ngày hôm đó tại sao lại không muốn phát sinh mối quan hệ với cô! Không quan tâm cô có tâm sự gì, làm việc đó sẽ làm cô đã hận sẽ càng hận anh nhưng anh rất muốn có cô......
Tuy rằng chính anh đã xác định để cô đi.
Anh nhíu mày, lắc đầu: Không có gì, đi thôi.
Anh bày ra biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt sâu thẳm khó phân biệt, Tô Anh mãi mãi cũng không thể nhìn thấu.
Cô nhấp nhấp môi, theo anh đi lên.
- --
Tô Anh chọn một chiếc xe đồ chơi màu đen, ngay từ ánh mắt đầu tiên cô đã bị chiếc xe đó thu hút. Thuỷ tiên với xương rồng mà thấy, nhất định sẽ kích động đến chết!
Chọn nó đi!
Trừ chiếc xe ô tô đó ra, Tô Anh còn chọn được nhiều món đồ chơi khác nữa, như là xe đào đất, xe con và siêu nhân mô hình, cô còn đặc biệt mua một cây đàn màu hồng được làm tỉ mỉ nữa, hoa nhài nhất định sẽ thích.
Cái này, cái này, phiền anh đều gói lại cho tôi.
Được.
Cô đi một vòng quanh các món đồ chơi trong cửa hàng, thấy thích thì đều mua, thời điểm chọn lựa cảm thấy không có bao nhiêu, nhưng tới lúc tính tiền thì phát hiện thật sự cô đã mua rất nhiều, một mình cô không thể mang hết đi được.
Tô Anh nhìn Khương Triết: Có phải em mua quá nhiều không?
Khương Triết nói: Không nhiều lắm.
Ở kiếp trước, vì anh và Tô Anh chuẩn bị sinh con, anh đã sớm cho người thiết kế một căn phòng cho trẻ con và công viên trò chơi, những món đồ chơi nhỏ này đầy khắp một phòng, chuẩn bị cho Tô Anh và con mình vui vẻ, nhưng kết quả sau cùng lại......
Anh đã lặng lẽ để tất cả chúng biến mất đi.
Tô Anh cười tủm tỉm: Được, vậy lấy tất cả đi.
Đột ngột, một giọng nói từ phía sau tiến tới.
Khương tiên sinh?
Hai cô gái ăn mặc xinh đẹp đã đi tới.
Khương tiên sinh, xin chào, không nghĩ tới là sẽ gặp được anh ở những chỗ đông người thế này.
Khương Triết nhìn về phía người tới, giọng nói lễ phép mà xa cách: Lưu tiểu thư.
Tô Anh đã đưa cho nhân viên thẻ ngân hàng: Cảm ơn.
Khi người phục vụ kia tiếp nhận thẻ ngân hàng, còn đặc biệt nhìn sang Khương Triết, như ý muốn nói tại sao một người ăn mặc đẹp như vậy, nhìn cũng đẹp trai, sao lại bủn xỉn muốn bạn gái trả tiền? Nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng giúp Tô Anh đem từng cái lần lượt đóng gói lại.
Thật ra Lưu Tuyết nhìn thấy Khương Triết ở đây là việc ngoài ý muốn, cô mới xuống máy bay không lâu, đang cùng bạn bè ăn cơm chiều rồi đi dạo phố. Dự định là ngày mai sẽ đi Khương gia chào hỏi, không nghĩ tới việc gặp cô sẽ được gặp mặt trước ở chỗ này.
Cô và Khương Triết không thân nhưng đều là người có địa vị, tên tuổi của anh ở Đế Đô cũng rất vang dội, nghe trong nhà nói sẽ để cô và Khương Triết đính hôn, thực sự khiến cô kinh ngạc một hồi lâu, nhưng ngẫm lại hình như cũng không tồi, người đàn ông kia ưu tú như vậy, nhân trung long phượng, không có đứa con gái nào sẽ không thích.
Nhưng mà hiện giờ hình như mọi chuyện không giống như cô đã nghĩ lắm.
Cô nhìn cô gái đang đứng bên cạnh Khương Triết, cười nói: Xem ra Khương tiên sinh có người đẹp đón tiếp rồi, tôi sẽ không quấy rầy, ngày khác gặp lại.
Cô còn lễ phép dịu dàng nhìn Tô Anh cười cười.
Lưu Tuyết tươi cười rạng rỡ, thân hình xinh đẹp, thái độ và cử chỉ thích hợp không làm người khác cảm thấy không thoải mái, ngược lại sẽ có thêm một chút thiện cảm.
Thật sự cô không ở lại lâu, đi lên chào hỏi qua loa rồi cùng bạn bè rời đi.
Cảnh này kết thúc cũng nhanh quá đi.
Tô Anh đã mua đồ mình muốn, cô chuẩn bị trở về.
Ngồi trong xe, Tô Anh đùa nghịch với món đồ chơi siêu nhân trên đùi, Khương Triết nhìn vài lần, cô gái nhỏ rũ mắt, tự mình chơi, như không để ý đến anh.
Khương Triết: Suy nghĩ gì vậy?
Tô Anh lắc đầu: Không có gì hết.
Cô nhìn về phía Khương Triết, nói: Không phải khi nãy anh nói có chuyện muốn nói với em sao? Chuyện gì?
Khương Triết nhíu mày nhìn cô, suy tư gì đó, rốt cuộc cũng không nói, rồi nói chuyện khác: Anh nghe người ta nói, trong khoảng thời gian gần đây, mỗi buổi sáng em đều thức dậy muộn, vì sao vậy?
Hả? Tô Anh còn tưởng rằng là có chuyện gì, hóa ra lại là cái này...... Cô buồn cười nói: Không có chuyện gì khác sao? Em tưởng là anh muốn nói chuyện khác chứ!
Khương Triết xoa xoa đầu cô: Anh Anh, đừng xem thường những chuyện nhỏ nhặt thường ngày này, hiện tại đối với em anh cũng không dám lơ là chút nào.
Giọng nói của anh tràn ngập sự nghiêm túc và nghiêm túc, thậm chí còn có những mối quan tâm không rõ ràng.
Khuôn mặt anh ẩn hiện trong xe lúc rõ lúc không, bởi vì không nhìn rõ nên Tô Anh có thể tưởng tượng ra được lúc này anh đang nhíu mày lạnh lùng.
Cô cắn môi: Thật ra hôm nay em có chút không vui.
Khương Triết: Sao lại không vui?
Bởi vì em gặp một người.
Ai?
Tô Anh nhíu mày, không lập tức nói ra.
Khương Triết ra giọng mệnh lệnh: Dừng xe lại.
Tài xế nhanh chóng cho xe nhanh chóng dừng lại, tài xế cũng là người rất hiểu chuyện, xe dừng lại sau đó lập tức đi xuống, trốn sang một bên.
Khương Triết lúc này mới nói: Người nào?
Tô Anh nói: Chính là người mà vào ngày em chết, cô ấy đã đưa tới món quà đó.
Khương Triết đột nhiên hoảng hồn, ánh mắt đáng sợ.
Thành phố C thật nhỏ, em không nghĩ tới việc có thể gặp được cô ấy. Tô Anh trầm mặc: Khương Triết, tuy rằng kiếp trước và hiện tại có nhiều chuyện không giống nhau, nhưng mà không biết tại vì sao em có cảm giác mọi chuyện sẽ tái diễn lần nữa, như tai nạn xe cộ và những người có thù với chúng ta đang lẩn trốn đâu đó, khi nào mới có thể kết thúc được?
Anh Anh, đừng sợ. Anh cầm đôi tay bé nhỏ của cô an ủi: Tuy rằng mọi chuyện đang tái diễn nhưng mà chúng ta đã tránh được những kết quả xấu nhất, anh sẽ làm cho bọn họ đều bị báo ứng.
Tô Anh nhấp môi cười cười, nói: Không phải em sợ, em chỉ là lo lắng sẽ liên lụy đến người bên cạnh, giống như Lâm Thành Phong vậy.
Sẽ không sao đâu, anh sẽ không làm cho bọn họ có cơ hội thừa nước đục thả câu. Anh nheo nheo mắt: Em nhìn thấy cô gái kia ở đâu?
Tô Anh nói: Ở chợ hoa, cô ấy là con gái của ông chủ cửa hàng hoa em hay mua, tên là Ngô Đình Đình.
Khương Triết liền nói: Được, chuyện này cứ giao cho anh.
Tô Anh ừ một tiếng: Em nghe cha cô ấy nói, cô ấy còn học đại học, vẫn chưa tốt nghiệp.
Khương Triết nói: Đừng lo lắng, anh sẽ điều tra rõ ràng.
Về đến nhà, mớ cảm xúc không tốt đẹp trong lòng Tô Anh đã giảm xuống rất nhiều, cô ôm một đống đồ chơi chào tạm biệt Khương Triết, cười nhẹ nhàng, đôi mắt cong cong giống trăng non.
Khương Triết ngồi ở bên trong xe, ánh đèn tối mờ che đi cảm xúc của anh, Tô Anh chỉ nghe thấy giọng anh thâm trầm ra lệnh.
Đi thôi.
Tô Anh biết ở trước mặt mình anh đang cố gắng biểu lộ ra sự nhượng bộ và thỏa hiệp, thậm chí còn kiềm chế bản thân không được ép buộc cô chuyện gì nữa, nhưng Khương Triết vẫn luôn là Khương Triết, một Khương Triết lãnh khốc vô tình, thậm chí cô còn nhớ đến người đã trút quần áo trên người cô xuống...
Hiện tại anh bao dung toàn bộ sự xa cách và nóng nảy của cô, nhưng nếu cô thật sự làm ra chuyện khiến anh không thể chấp nhận, như chuyện anh hiểu lầm khi cô mang thai, trong mắt anh hoàn toàn là sự tàn nhẫn khiến người khác hoảng sợ!