Mùa xuân đã đến, khí hậu chậm rãi chuyển ấm, những cành cây trơ trụi bắt đầu nảy mầm, ánh mặt trời xuyên qua ban công tiến vào trong phòng, ánh sáng đã bớt phần mỏng manh mà trở nên mềm mại. Nàng xoay người trong ổ chăn ấm áp dễ chịp, di động để trên bàn liên tiếp rung lên, là tiếng tin nhắn. Nàng mặc kệ, tiếp tục ngủ, nhưng tiếng tin nhắn vẫn không chịu dừng lại, liên tiếp phát ra tín hiệu. Đầu nàng giãy dụa lung tung, hàm hồ than thở, “Tên Lý Tịch hỗn đản này…”
Không tình nguyện mở di động ra đọc tin nhắn, tất cả đều là của Lý mỗ nhân kia. Anh dưỡng thương hơn một tháng tới nay, cả ngày nhàn rỗi nhàm chán không có chuyện gì làm chỉ xoay quanh cái di động, không biết là được ai chỉ mà cứ năm ba phút lại nhắn tin cho nàng, làm cho nàng chỉ nghĩ tới thôi đã trợn trắng mắt. Từ nay về sau, Lý mỗ nhân từ một kẻ đến gửi tin nhắn cũng không biết cách đã chính thức thăng cấp thành người nghiền di động phóng khoáng, lạc quan, các loại trò chơi đều thành thạo hơn ai khác, nàng còn thỉnh thoảng nửa đùa nửa thật bảo anh chi bằng đăng một cái tin tìm vợ lên mạng, đem ảnh anh tải lên, khẳng định sẽ hoả rối tinh rối mù…
Nàng lờ mờ như gà mắc tóc, bước ra khỏi giường khoác tạm áo ngủ cùng dép lê, mắt nhắm mắt mở mơ màng mở cửa phòng anh, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, có lẽ là anh vừa tập thể dục xong liền đi tắm rửa, nàng mơ màng lại lăn vào giường của anh. Giường của anh rất cứng, ngủ rất không thoải mái, vậy mà anh phải chịu đựng một thời gian dài.
Đến Bắc Kinh mấy ngày nay, nàng vẫn ngủ lại phòng dành cho khác, chuyện này khiến cho hai người ầm ĩ mãi chưa thôi. Lúc đầu lấy lý do là tay chân anh đều bó bột không tiện, sau lại là không thể để cho y tá thấy, sau đó thật sự không có cách nào phản đối, chỉ có thể ồn ào rằng giường này ngủ không quen, cuối cùng cũng là anh nhường nhịn, nửa đêm chống nạng đi vào phòng nàng…. Kỳ thật cũng không phải nàng giả bộ đứng đắn, chỉ có điều cảm thấy ở trong nhà anh hẳn là phải có quy cử, ánh mắt Lý Triều ngày đó nàng vẫn còn nhớ rõ, tuy rằng không biết bọn họ nhìn nàng như thế nào, nhưng không phải là không có lo lắng. Theo lời Cổ Duyệt nói, nhà bọn họ ba đời xa hoa, thật sự làm cho người ta cảm thấy có áp lực.
Lúc Lý Tịch tắm rửa xong đi ra chỉ nhìn thấy trên giường một người ôm chăn cuộn tròn, khuôn mặt đặt trên chiếc gối lụa trắng bóng, tinh thuần như đứa trẻ, ngủ không biết trời đất gì. Anh đặt nạng bên giường, nằm bên cạnh ngắm nàng, khoé miệng nhẹ nhàng mà gợi lên, muốn búng cái mũi để đánh thức nàng, tay chạm vào chóp mũi nàng rồi lại không đành lòng.
Có cái gì hơi lạnh chạm vào mặt, nàng cau mũi ti hí mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt thật gần của anh, biểu tình mơ hồ, miệng nỉ non, “Em muốn ngủ tiếp, mấy ngày nữa trở về đi làm thì không ngủ nướng được, anh để em ngủ thêm chút nữa đi…”
“Vậy đừng trở về đi làm nữa, ở lại đây tiếp tục theo giúp anh.” Anh thấp giọng dỗ nàng.
“Xin nghỉ phép hơn một tháng, ngay cả tiền thuê nhà còn chưa trả, lại tiếp tục thế này, chắc em uống gió Bắc mà sống mất…” Nàng nửa đùa nửa thật nhìn anh nói, dù sao cũng đã tỉnh rồi, chỉ có điều ý thức vẫn đang chậm rãi hồi phục.
“Vậy được thôi, anh chịu thiệt một chút, nuôi em cũng được…” Anh cười, ánh mắt dài nhỏ có vẻ rất vui.
“Anh nuôi em thật sao? Nói cho anh biết, em rất lười biếng đấy, trước đây thầy bói ở thôn bên cạnh có bảo tướng em là trời sinh mệnh thiếu phu nhân, được người chiều chuộng, anh nên hầu hạ em cho tốt…” Nàng ngửa đầu trêu chọc anh, lúc chạm vào cằm anh ánh mắt cũng đầy vẻ nghiêm túc.
“Được rồi, Nhị thiếu phu nhân, trước hết để cho tôi hầu hạ ngài thật tốt…” Anh xốc chăn lên, vòng qua thắt lưng của nàng, sợ tới mức nàng kêu to lên, sức không thể bằng anh, chỉ trong chốc lát đã bị ôm chặt vào trong ngực. Trên người anh có hương vị tươi mát do vừa tắm rửa xong, hương bạc hà thật nhẹ, hơi lạnh. Chỉ mặc áo choàng tắm, đai lưng trễ nải, cổ áo hé mở lộ ra một mảnh da thịt. Nàng bỗng nhiên có ý nghĩ kỳ quái, giống như bị mùi hương trên người anh mê hoặc, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạy vòng quanh xương quai xanh của anh.
“Nhị thiếu phu nhân sáng tinh mơ sẽ lau súng phát hoả? Ân?” Giọng anh trầm thấp hơi khàn khàn, bị đầu ngón tay nàng đụng vào da thịt giống như có một khối nóng rực nhanh chóng nổi lên, môi như chuồn chuồn lướt nước rúc vào gáy nàng.
Nàng vẫn còn ngái ngủ, chậm rãi cởi bỏ áo choàng của anh, bàn tay vuốt ve xương quai xanh của anh, đến bả vai, cánh tay… Bỏ đi quần áo lộ ra nửa thân trên gầy gò mà rắn chắc, ánh mắt nàng dừng lại ở một chỗ thật lâu không rời đi. Bởi vì gần đây thường xuyên phải dùng nạng, làn da ở gần nách anh có chút sưng đỏ, nhìn thoáng qua đã thấy. Từ lúc tháo bột ra, chân trái của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, ngay cả Vĩnh Tình tỷ cũng khuyên anh nên tạm thời dùng xe lăn, một đám y tá cũng hết lời khuyên nhủ đến miệng khô lưỡi khô. Anh không nổi giận, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu, “Không cần.” Mỗi lần nàng nhìn anh chống nạng lảo đảo bước đi, lòng luôn chua xót nghĩ, có lẽ đây là giới hạn cuối cùng anh có thể chịu đựng được, mặc kệ có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu khó khăn, ít nhất đó cũng là những bước chân tự anh cất bước.
Đôi môi nàng dừng lại trên mảng da đỏ ửng của anh, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ, giống như con cún nhỏ mừng rỡ chủ nhân, hiển nhiên đối với hành động giống như nịnh nọt lấy lòng này của nàng, anh thực sự thích thú, một tay nâng nàng lên nhắc tới, vây chặt nàng trong ngực mình, hôn thật sau, giống như muốn vứt bỏ hết mọi khoảng trống giữa hai người… Nàng cố gắng mở to mắt, cảm thấy thiên địa lay chuyển, hai tay vốn đang vòng quanh cổ anh dần dần rời xuống dưới, lúc đầu ngón tay lướt qua vết sẹo ở lưng anh lại khẽ run lên. Đến khi ngón tay anh bắt đầu thăm dò khu cấm địa của nàng, nàng đột nhiên bật cười ngốc ngếch, cảm thấy ngã vào lòng một người, hoá ra lại hạnh phúc như vậy. Lại có một loại xúc động muốn khóc, nàng luyến tiếc rời đi, lòng của nàng chỉ có một khát vọng…
Sau khi ăn trưa, nàng ở nhà ăn uống sữa chua mật ngon lành mà nàng đã nhờ a di mua cho mình. Chính là loại đồ bán ở các quán ven đường, đựng trong bình sứ màu trắng, gói trong giấy mỏng, đặc mà lạnh, giữa mùa đông uống lại có hương vị đặc trưng.
Anh không biết đang xem tạp chí gì, ngẩng đầu liếc mắt một cái, không quen nhìn thấy bộ dáng say mê của nàng, nói một câu kỳ dị, “Không biết có gì ngon mà uống…”
“Anh có muốn nếm thử không?” Nàng chân thành đưa bình sữa chua qua, không ngờ anh đáp lại bằng vẻ mặt ghét bỏ, nàng bĩu môi nói, “Không tin anh chưa từng uống qua…Chẳng lẽ sữa cũng dùng loại đặc biệt sao?” Nghe nói con cái các nhà ở Bắc Kinh đều uống loại này mà lớn lên.
“Thực sự chưa từng uống qua…” Anh trả lời nghiêm túc, nghĩ nghĩ lại nói thêm, “Chỉ là đã từng mua qua rồi, nhớ rõ hồi học ŧıểυ học hình như là sinh nhật một cô bé nào đó, anh bảo Hứa Tuấn Hằng đi ra cổng trường mua một thùng…”
“Ai da, vì dỗ dành ŧıểυ muội muội còn cố ý vì người ta mà mua sữa chua mừng sinh nhật sao?” Nàng cố ý dùng ngữ khí chua loét nói với anh.
“Cô bé đó là lớp phó học tập a, đối với lãnh đa͙σ phải chân thành, không đúng sao? Anh bảo Hứa Tuấn Hằng mua một thùng, đem chia cho cả lớp mỗi người một bình, cùng nhau chúc mừng sinh nhật.”
Dung Ý ngẩn ngơ, phỏng chừng người ta chính là thích anh mới hướng anh đòi quà sinh nhật, nào biết hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Lý Tịch còn làm cho cả lớp chúc mừng sinh nhật người ta nữa… Lý Tịch nghiêng đầu, nhìn nàng đang mím môi cắn ống hút, bên môi còn dính chút sữa chua trắng bóng, cảm thấy máy sưởi phẩy nhẹ một tia qua mặt, ngứa ngứa. Cúi đầu đặt môi lên môi nàng, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào, cứ dừng lại như vậy, thật lâu không muốn rời đi. Nàng không nhắm mắt lại, nhìn sâu vào mắt anh, thấy trong đó là hình ảnh mình đang cười ngây ngô.
“Tách” một tiếng, nàng mới phải ứng lại, hoá ra là anh cầm di động chụp ảnh a. Nhìn anh thực hiện được gian kế, bộ dáng dạt dào đắc ý, nhớ tới hình ảnh ngốc nghếch vừa rồi của mình vội vàng cướp lại di động trong tay anh, vừa la vừa hét, “Lý Tịch, anh mấy tuổi rồi hả? Còn chụp lén như vậy nữa chứ?” Anh ỷ vào mình tay dài, tránh sang trái sang phải, nàng lại sợ dùng sức sẽ làm anh bị đau chỗ bị thương, cướp không được, trong nhà ăn to như vậy chỉ quanh quẩn tiếng rống lên của nàng.
Sau bữa trưa, bình thường anh sẽ đi thư phòng xử lý công việc ở công ty, mà nàng sẽ lười biếng nằm trên sô pha trong phòng giải trí, xem phim. Phòng giải trí không lớn, trang trí đơn giản nhưng vô cùng chuyên nghiệp, trên tường đều là vách cách âm, thiết bị âm thanh tuyệt hảo, hiệu quả âm thanh càng thêm tuyệt vời.
Lúc trên màn hình truyền đến hàng chữ “Noel vui vẻ, Laurence tiên sinh”, thực là xúc động, đó là vào ngày quản lý tù binh đưa ra yêu sách cấm kỵ. Đã gần kết thúc, một câu “Merry Christmas, Mr Lawrence” dừng ở hình ảnh tươi cười rơi nước mắt cuối cùng…
Trong căn phòng mờ tối chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình phóng lên khuôn mặt bình tĩnh của nàng, mà nàng chỉ ngồi ôm chân, cằm tựa lên đầu gối, khoé mắt có giọt nước trong suốt, ánh mắt đau đớn mà bi thương. Bên tai là giai điệu nhạc du dương, mà ánh mắt anh chỉ dừng lại trên khuôn mặt nàng, phảng phất trở về quãng thời gian trước, anh cũng từng lẳng lặng nhìn chăm chú nàng như vậy, khắc sâu trong lòng không phai nhạt.
Không biết bao lâu sau nàng mới phát hiện ra anh đứng ở phía sau, thấy anh chậm rãi bước lại, nhất thời không phản ứng gì. Anh ngồi xuống ôm bả vai nàng kéo nàng dựa vào lòng mình, “Sao lại khóc?” Ngón tay thon gầy quệt qua giọt nước mắt nơi khoé mắt nàng. Trong bóng đêm, giọng anh thật thấp hoà lẫn tiếng đàn violon thật dễ nghe.
“Phim này em không biết đã xem bao nhiêu lần, lúc học đại học còn từng tìm kiếm nguyên tác để đọc, vậy mà mỗi lần đến đoạn này đều không kiềm chế được… Khóc như núi đổ, lại thêm bản nhạc phối thật hợp tâm trạng…” Câu “Merry Christmas, Mr Lawrence” kia như vượt qua mọi không gian, vượt qua mọi thay đổi lớn lao, chiến tranh chấm dứt rồi mà vẫn trầm luân trong trí nhớ, người còn sống nhớ lại cũng thấy khó chịu trong lòng.
“ “Cảm quan thế giới” khắc sâu như vậy…” Ý kiến của anh còn chưa phát biểu xong, nàng đã hung hăng nhéo lên cánh tay anh, anh đau xuýt xoa, nàng còn không thèm đếm xỉa, trừng mắt nhìn anh, ánh mắt khinh bỉ, giống như đang nói, “Nam nhân quả nhiên là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
“Nhưng bản phối nhạc này quả là tuyệt nhất…” Bởi vì những âm thanh này đủ làm cho người ta tan nát cõi lòng, nàng cũng không biết đã khó bao nhiêu lần rồi. Sau đó lại như nhớ tới điều gì, hỏi anh “Không phải anh biết kéo đàn violon sao? Khúc nhạc này dùng đàn violon chắc sẽ rất hay.” Nàng hơi hơi ngẩng đầu nhìn anh, như chờ mong gì đó.
Người tinh tế như Lý Tịch sao lại không nhận ra ý tứ của nàng, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ buồn rầu nói, “Nhị thiếu phu nhân, ngài cũng quá đề cao ŧıểυ nhân rồi, năm đó học đàn là vì chiều theo ý thích của lão gia tử, qua bao khổ sở luyện được một bản “tạp nông” thuần thục mới lừa gạt được nhãn pháp của lão nhân gia…” Trên thực tế cha anh cũng không hiểu rõ, chỉ là mẹ anh đứng một bên vừa nén cười vừa lắc đầu.
Nàng không đợi anh nói xong, tức giận túm một cái gối mềm ném vào đầu anh, đúng là chưa từng thấy ai không hiểu lòng người như anh, đem không khí đẹp đẽ mà tan nát cõi lòng bộ phim vừa đem tới cho nàng phá hư hết cả, đứng lên lạnh lùng nói, “Em mệt rồi, trở về ngủ bù, anh xem một mình đi.” Tức giận trở về phòng, chỉ để lại Lý Tịch nhìn theo bóng nàng cười vụng trộm.