“Jenny, tối nay cô chuẩn bị toàn bộ tài liệu để đàm phán với khách hàng sáng mai cho tốt rồi gửi đến hòm thư của tôi… Mặt khác, phòng tài vụ hạch toán chi phí cho hạng mục lần này đè ép rất nhiều, như vậy không có cách nào để triển khai…” Vincent vừa gọi điện thoại nội bộ, vừa gõ gõ bút lên mặt bàn, một đống việc chồng chất lên nhau, không khỏi cảm thấy phiền lòng.
Vừa mới buông điện thoại, tiếng chuông lại vang lên, nhìn nhìn số máy hiển thị, là tổng giám đốc nhân sự của toàn bộ khu vực Trung Hoa, trong lòng anh lại thầm than một tiếng.
“Vincent, phòng nhân sự bên Mỹ đã thúc giục, anh nhanh chóng xác định người được ghi tên đi. Lần trước nói chuyện với anh thấy anh có vẻ đã chắc chắn, sao giờ lại do dự?”
“Không có gì, bên này tạm thời nhiều việc quá nên chưa kịp làm… Terry nhất định bắt tôi phải giành được hạng mục lần này, không phải khiến cho tôi sứt đầu mẻ trán rồi sao?”
“Lần trước nghe ai đó nói, bên cạnh anh chẳng phải có nữ thư ký vừa xinh đẹp lại vừa tài năng đó sao? Cô ấy chắc hẳn là chia sẻ với cậu không ít đi!”
“Cô ấy là thành viên trong nhóm chúng tôi, không phải là thư ký.” Huống chi người đó lại đang xin nghỉ phép, nhân sự trong nhóm vốn đã không đủ, nay dưỡng thai, mai xin phép, không phải không đau đầu. Cuối cùng vẫn là đối đáp qua loa rồi cúp máy, trong đầu có điểm phiền chán không thể gọi tên làm cho anh cũng nhận ra mình hình như đang trở nên kỳ quái.
Cây trên núi trơ trụi, không còn chút lá, một mảnh tiêu điều. Tối qua có tuyết rơi, bên trên vẫn mù sương. Vầng thái dương ấm áp chiếu vào hành lang, sắc vàng thản nhiên. Nàng cầm di động kiểm tra tin nhắn, hơi thở tạo một màn sương trắng bên cửa sổ. Tuy rằng mùa đông Bắc Kinh lạnh lẽo hanh khô, nhưng cả ngày ở bên trong, điều hoà ấm áp, cảm giác còn tốt hơn cả phía Nam.
Nàng rón ra rón rén mở cửa đi vào phòng anh, rèm cửa sổ đều buông xuống, tầm mắt quanh quẩn trong phạm vi ảm đạm. Anh vừa uống thuốc xong, có lẽ là do tác dụng của thuốc nên giờ buồn ngủ. Còn phải hơn nửa tháng nữa mới được xuống giường, lại không thể đụng chạm vào miệng vết thương phía sau lưng, tay chân lại bó bột, không thể nào động đậy, nàng chỉ nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu rồi. Trên thực tế, nàng đến đây đã mấy ngày nay, nửa đêm thấy anh luôn bị sốt nhẹ, vô cùng đau đớn lại không dám lộn xộn, y tá cả ngày ra ra vào vào, bắt anh chịu nhiều ép buộc.
Anh còn chưa ngủ, hé mắt nhìn về phía nàng, nàng đi đến mép giường ngồi xuống, “Không phải vừa rồi anh ồn ào kêu mệt, vội vàng đuổi y tá đi, sao giờ lại không ngủ vậy?” Giường của anh không hề mềm chút nào, vô cùng cứng, có lẽ vì phải hỗ trợ cho xương sống, nghĩ đến người nào đó phải ngủ ở đây cả tháng, tự nhiên lại thấy khó chịu.
“Không có việc gì, cả ngày ở trong phòng lải nhải, phiền muốn chết.” Anh quả thực rất nghẹn khuất, y tá là do Lý Triều cùng Hà Vĩnh Tình tìm đến, việc xảy ra tai nạn đã bị Lý Triều chỉnh cho một hồi, có lẽ là còn chưa hết tức giận nên mới tìm loại y tá cái gì cũng “không cho phép” như thế đến trị anh.
Nàng bật cười thành tiếng, “Như vậy không phải để cho đại lão gia có thể cùng cô nương kia bầu bạn tâm tình sao? Nói những chuyện không đầu không cuối, dào dạt đắc ý, tình cảm say mê…”
Anh mất hứng, nhướng mày nhìn chằm chằm vào nàng, “Anh phóng đãng như lời em nói sao?” Quay đầu nghĩ lại, tỏ vẻ hứng thú hỏi câu, “Em nói xem ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy anh là gì?”
Nàng suy ngẫm một hồi mới nghiêm trang nói, “Ân, ấn tượng không được tốt lắm, đại khái là cảm thấy anh không phải phá hoại gia tộc thì cũng là phá gia chi tử, ỷ vào trong nhà có quyền thế mà hoành hành ngang ngược, tính tình khó hầu hạ, lại kiêu ngạo, mắt cao hơn đỉnh…”
Anh không phục, “Anh nào có giống như em nói vậy a?” Sắc mặt ảm đạm xuống.
Nàng nén cười nhìn phản ứng của anh, cuối cùng vẫn không đành lòng, nhéo nhéo má phải của anh, “Em nói đùa thôi… Lý Tịch, anh nhỏ mọn như vậy sao, chẳng khác gì đứa con nít cả, quả thực xứng danh Lý cục cưng.”
Anh không tức giận, nhưng lại cầm lấy bàn tay nàng đang vuốt ve mặt anh, bàn tay hơi lạnh, ngón tay thon dài ấm áp của anh bao quanh tay nàng, chỉ nhẹ nhàng hỏi, “Bắc Kinh có lạnh không?”
Nàng lắc đầu, “Bắc Kinh phòng nào cũng có máy sưởi nên không lạnh. Em còn nhớ lúc mới vào công ty kia, vì tiết kiệm tiền nên công ty tổ chức một lần đi thăm quan thủ đô. Giữa mùa đông lạnh lẽo cả đoàn người như bị đóng thành bánh chưng đùng đùng nổi giận, chỉ có đi quán Bar với đi suối nước nóng… Hướng dẫn viên du lịch vừa dẫn mọi người vào chỗ suối nước nóng vừa thản nhiên tự đắc nói, “Mọi người hãy tưởng tượng như đang ở Nhật Bản, sẽ cảm thấy chuyến đi này không tệ chút nào…” Thực là muốn chọc chết người ta.”
Anh tỏ vẻ chê cười nàng nói, “Bắc Kinh có nhiều chỗ đẹp để xem mà, chỉ cần em chọn đúng chỗ mà đi thôi.”
Nàng vuốt ve ngón tay anh, gật đầu chân thành, “Ân, chờ anh khoẻ, chúng ta cùng đi Vạn Lý trường thành.”
Anh không lên tiếng trả lời, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo nàng nằm xuống, nàng liếc về phía cửa, sợ sệt nói, “Như thế này lỡ y tá vào…”
“Không phải mới vừa đuổi cô ta ra ngoài sao?”
“Lỡ lại đụng tới miệng vết thương của anh….” Dung cô nương tiếp tục rối rắm, liếc liếc mắt lại sợ hãi Nhị gia, cuối cùng cũng rón rén lên giường. Kỳ thật giường rất cứng, không thoải mái chút nào, trên người anh có mùi thuốc sát trùng, không có hôn môi, chỉ nhẹ nhàng ôm mà nàng lại cảm thấy yên tĩnh, an nhàn hơn bao giờ hết.
Tay trái đặt lên đùi phải gầy yếu của anh, nàng nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve, “Sau đêm anh gặp chuyện không may đó, em đã gặp một cơn ác mộng thật đáng sợ…” Trong mộng, ống quần anh trống trơn, vô cùng chân thật, đáng sợ đến mức làm cho nàng giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi, đáy lòng nhịn không được run lên.
Tay phải của anh đặt xuống dưới đầu nàng, câu được câu không, khoé miệng có một tia cười như có như không, “Ngay lúc túi khí an toàn “Oành” một tiếng mở ra, trong nháy mắt anh mất đi ý thức, đầu trống rỗng, mọi chuyện đều giống như thước phim cũ tua đi thật nhanh… Đến cuối cùng trở lại lúc sơ sinh nằm trong lồng kính, thấy mình mới chào đời, ông nɠɵạı ở bên cạnh nói, “Tịch Tử, con khó khăn như vậy mới bước vào cuộc sống này, sao có thể dễ dàng buông xuôi sinh mệnh…” Kỳ thật có một khắc thực sự sợ hãi, nhớ tới cha, tới mẹ, nhớ tới ca ca cùng Lý Thấm, Vĩnh Tình, thậm chí là Hứa Tuấn Hằng, chỉ là có một phần nào đó trong lòng mà nghĩ mãi không ra…”
Nàng nắm cả cánh tay anh, đặt tay anh lên ngực mình, chậm rãi nói, “Lý Tịch, có đôi khi em cảm thấy hai chúng ta đặc biệt ngây thơ, mặc áo giáp thật dàu mà đối diện nhau, vĩnh viễn không học được cách mở rộng lòng mình mà thu nạp đối phương, lại không thể nào tách ra được. Có lẽ loại tình yêu này giống như thứ đồ chơi làm bằng đường dính lại với nhau, dính nhau không rời nhưng cũng không hoà tan thành một khối… Một đường đau, một đường yêu…” Thật lâu sau mới nỉ non, “Giống như là em yêu anh, đau và yêu…”s
Về sau nghe tiếng anh nhẹ nhàng hít thở, cánh tay ôm trên người nàng hơi trĩu xuống, nàng chỉ cười cười.
Hoàng thành ban đêm phồn hoa lạ thường, ngoài cửa sổ xe là phố Trường An thẳng tắp, Hà Vĩnh Tình vừa lái xe vừa nhìn tình hình giao thông trêu ghẹo nàng nói, “Dỗ vị đại gia kia bao lâu mới có cơ hội đi ra?”
" “Làm gì có chuyện đó, mấy hôm trước em đi vội quá nên giờ thuận tiện đi mua vài thứ đồ dùng.” Nàng lúc đó vội vội vàng vàng chẳng kịp mang gì, hiện tại quần áo nàng mặc đều là do Hà Vĩnh Tình cẩn thận cho người đưa tới.
“ŧıểυ tử này hiếm khi dễ dãi thế, tôi cũng thuận tiện chiếm lấy tiện nghi. Hôm nay ở bệnh viện có chút mâu thuẫn, thiếu chút nữa là cùng với chủ nhiệm mới tới cãi nhau to…” Hà Vĩnh Tình vừa đảo xe quay đầu, vừa tức giận nói, “Hôm nay tôi phải chiếm bảo mẫu của Lý Tịch đến tối mới được…” Quay đầu lại nói với Dung Ý, “Yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ thay cậu ta làm chủ tận tình, mang em đi nếm thử mọi thứ mỹ thực của kinh thành.”
Nàng đã sớm thích thú với tính cách sang sảng của Hà Vĩnh Tình, nhưng không ngờ sau khi đến các cửa hàng mua đồ xong, cô liền lái xe quẹo trái quẹo phải, đến khi đầu óc nàng choáng váng lại xuống xe đi bộ hơn mười phút, hoá ra là mang nàng đi ăn vặt ở vỉa hè.
Trong ngõ nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai, ba người là một quán thịt dê nướng, mọi người ngồi vây quanh bếp than hoa, chăm chú thưởng thức từng xâu thịt dê nướng nóng hôi hổi. Nơi này không có tiếng động lớn nào cả, không cần ý tứ, hai cô gái mặc áo choàng hàng hiệu há miệng như hổ đói cắn từng miếng thịt dê, ngay cà khi bị khói xông thẳng vào mũi cũng không để ý. Nói theo cách của Hà Vình Tình là, “Nếu Tịch Tử làm hướng dẫn viên du lịch, không chừng lại đem em đến chỗ dành riêng cho hội viên câu lạc bộ nào đó, làm sao có thể thưởng thức những mỹ thực này chứ?” Dung Ý chỉ có thể vừa ăn vừa gật đầu, hết sức tán thành.
“Việc kia em đã nghĩ kỹ chưa?” Ngồi bên bàn ở quán ngoài trời, Hà Vĩnh Tình vừa húp miếng cháo hoa nóng bỏng vừa hỏi.
Dung Ý cũng đang ăn đến toát mồ hôi, khẽ hít vào, nghe được câu hỏi của cô, thìa trong tay thả xuống, lặng im một lúc, “Vẫn chưa.”
“Giữa trưa em gửi tin nhắn hỏi chị, chị còn sửng sốt hồi lâu. Kỳ thật em cũng không nhất thiết phải vì…”
“Không phải vì hứa hẹn với ai cả, em chỉ là muốn ra đi xem… Em lớn lên từ nơi rừng núi, từ nhỏ đến lớn luôn có nguyện vọng muốn đi ra xem thế giới này rốt cuộc là thế nào. Nhưng sau này lại xảy ra rất nhiều chuyện làm cho em cảm thấy cuộc sống con người có lẽ chỉ cần yên lặng mà thôi… Hiện tại có thể có cơ hội, em không muốn buông tha…”
“Em đã có quyết định, sao còn hỏi chị làm gì?” Vẻ mặt cô giãn ra, giống như chẳng có chuyện gì lớn.
“Nhưng em lại không biết mở miệng ra nói với anh ấy như thế nào…” Dung Ý vẻ mặt khó xử, tay khoắng khoắng cái thìa thấp giọng nói.
“Yên tâm đi, cậu ta không yếu ớt như em tưởng đâu. Huống chi, đây chính là cơ hội thử thách cả hai người, em đưng bỏ lỡ…”
Dung Ý buồn bã, hai người bọn họ còn chưa đủ thử thách hay sao?